Cục bột khoảng tám chín tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, cái miệng nhỏ hồng hồng bi bô gọi vui vẻ, thấy nàng, đôi mắt đen láy to tròn càng sáng hơn, cong mông bò nhanh về phía nàng.
Đợi phản ứng lại, Sở Du Ninh đã nhanh chân đứng trước cục bột.
Nhìn đứa trẻ nắm lấy váy nàng, cố ngẩng đầu, ch ảy nước dãi, nàng lục lại ký ức trong đầu, biết đây là đệ đệ còn chưa cai sữa của nguyên chủ.
Hoàng hậu sinh đứa trẻ này xong thì băng huyết mà chết, mặc dù bên ngoài nói là do sản phụ lớn tuổi, nhưng thực ra hoàng hậu mới ngoài ba mươi, nguyên nhân chủ yếu hẳn là do trúng kế.
Hoàng hậu xuất thân từ Anh Quốc Công phủ, nhưng Anh Quốc Công phủ thấy bà mãi không sinh được hoàng tử, liền chuyển sang ủng hộ Chiêu quý phi sinh được Đại hoàng tử.
Chiêu quý phi là nữ nhi của cô cô Hoàng hậu, hai người là biểu tỷ muội, cũng coi như là phiên bản khác của Nga Hoàng Nữ Anh.
Hoàng hậu biết có bao nhiêu người không muốn đứa con này của bà được sinh ra, ngày sinh nở, trong phòng sinh chỉ còn Trương ma ma và phu nhân Anh Quốc Công phủ, phòng ngừa đủ đường cũng không ngờ rằng mình sẽ băng huyết.
Có lẽ bà đã đoán được nguyên nhân mình băng huyết, vì thế trước khi lâm chung mới bất đắc dĩ giao nhi tử còn đỏ hỏn cho ma ma thân cận chăm sóc, đến chết cũng không nói để người của Anh Quốc Công phủ giúp đỡ bảo vệ.
Nhưng trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, đứa trẻ này đã chết vào ngày trước khi nguyên chủ xuất giá, nguyên chủ còn chê xui xẻo, cầu xin hôn quân đừng làm rùm beng.
Vì vậy, đứa trẻ đã được lặng lẽ chôn cất.
Sở Du Ninh nhìn cục bột đang bò tới mình, đến giờ vẫn chưa có ai chạy đi tìm nó, lại nhìn ao nước không xa, nàng đoán được kiếp trước cục bột chết như thế nào rồi.
Vì trước khi lâm chung hoàng hậu đã nhờ nguyên chủ chăm sóc cục bột, do đó nó cũng chuyển đến điện phụ của Triều Dương Cung.
Cung điện rộng lớn chỉ có một mình cục bột bò ra, mà lâu như vậy cũng không thấy ai tìm tới, có thể thấy cục bột này không được coi trọng đến mức nào.
Sở Du Ninh từ trong ký ức của nguyên chủ đào được một đoạn ký ức liên quan đến ngọc bội.
Ngọc bội đó là do một vị cao tăng tặng cho hoàng hậu khi còn nhỏ, vốn là hoàng hậu để lại cho cục bột, kết quả lại bị nguyên chủ chiếm làm của riêng.
Vì vậy, việc nàng có thể xuyên không có tính là công lao của cục bột không?
Nhìn cục bột, Sở Du Ninh lại nghĩ đến bản thân mình, nếu không phải đội Bá Vương Hoa nhặt nàng về thì nàng đã sớm bị tang thi ăn thịt.
“Á! “
Đôi bàn tay nhỏ xíu bẩn thỉu của cục bột đã ôm lấy chân nàng mượn lực đứng dậy, dang tay ra muốn được bế, kết quả mất điểm tựa, ngã nhào ra sau.
Sở Du Ninh nhanh tay lẹ mắt nhấc bổng nó lên.
“Công chúa, không được!”
Một ma ma dẫn theo hai cung nữ chạy tới, là người phụ trách chăm sóc cục bột.
Sở Du Ninh liếc nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ vì bị nàng xách lên mà lơ lửng giữa không trung, trực tiếp coi nàng như xích đu, vui vẻ đong đưa qua lại.
Sở Du Ninh lục lại ký ức của nguyên chủ, nhìn về phía ma ma kia: “Vương ma ma?”
Vương ma ma vốn là vú nuôi của nguyên chủ, nguyên chủ dưới sự xúi giục cố ý của Chiêu quý phi, cho rằng hoàng hậu để ma ma thân cận lúc sinh thời chăm sóc cục bột là thiên vị, liền đổi Trương ma ma qua chỗ mình, để Vương ma ma đi hầu hạ cục bột.