*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 11: Ngũ Nhất đến trung tâm thành phố
Nhóm người Tạ Quân lái xe, cuối cùng cũng mang Ngũ Nhất vào trung tâm thành phố. Bởi vì có Ngũ Nhất “Chuyên gia khuân vác” ở đây, xe cộ hư hỏng chặn ở giữa đường đều được dạt qua một bên, một đường thông suốt.
So với bọn họ lúc trước mất gần ba ngày mới ra khỏi thành phố không biết thuận lợi hơn bao nhiêu.
Vừa tới nơi, mọi người bắt đầu làn sóng thu thập vật tư. Trong quá trình các đàn em của bé chuột ra tay, thì bé chuột thực sự – tiểu Ngũ Nhất chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Đến cuối cùng, nhóm đàn em không nhớ rõ Ngũ Nhất đã thu bao nhiêu vật tư, nhưng độ lớn của không gian mọi người lại có thể lĩnh hội.
Vì thế, Tạ Quân đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng bắt đầu lo lắng, hắn sợ sau này sẽ có các loại đại ca, ông lớn đến cướp mất Ngũ Nhất có dị năng hệ không gian.
Thân mang siêu cấp bảo bối, ở trong thời đại tận thế thiếu thốn vật tư rất dễ dẫn tới người khác thèm thuồng.
Đối với việc này, tiểu Ngũ Nhất không nhịn được vỗ vỗ vai Tạ Quân, an ủi tâm hồn “cảm ơn mẹ”, đôi mất trong suốt đen bóng viết đầy nghiêm túc: “Tiểu Quân Quân đừng lo lắng nha, tui là của ba ba, ai cũng cướp không được!”
“…” Tạ Quân nhìn dáng vẻ ngây thơ (không được thông minh) của cậu, con tim đau nhói. Cậu càng như vậy, chúng tui càng không yên tâm đó cậu hiểu hôn.
Tưởng tượng “người cha của năm” có thể nuôi ra một thiếu niên như vầy, chắc chắn là một vị thần.
Lưu Đại Sơn đột nhiên nhanh trí, lấy ba lô sau lưng lộn lại, nghiêm túc đề nghị. “Hay là thế này đi, chúng ta mỗi người để trong ba lô chút vật tư, khi nào hết thì đến chỗ tiểu lão đại lấy thêm. Cậu ấy cũng đeo một cái, bình thường lấy khi đồ ra có ba lô che mắt. Như vậy thần không biết quỷ không hay ngoại trừ chúng ta, sẽ không có ai phát hiện tiểu lão đại có không gian. “
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong không khỏi trợn tròn hai mắt, miệng nhỏ phát ra âm thanh kinh ngạc.
Tạ Quân vỗ mạnh lên vai Lưu Đại Sơn, mặt mày hớn hở nói: “Anh bạn già, lâu lâu lại nghĩ ra cái ý tưởng tốt!”
Lưu Đại Sơn ngại ngùng sờ sờ gáy.
Cuối cùng, mỗi người đều quải một cái ba lô, bên trong đựng thức ăn của hai ba ngày, tiểu Ngũ Nhất cũng quải một cái. Mặc dù bên trong không đựng thứ gì, nhưng cậu vẫn lựa ra một cái đẹp nhất trong đống ba lô.
Nhìn cái ba lô hình quả dâu tây đỏ kia, khóe miệng mọi người đồng loạt co giật.
… Thôi, cậu ấy vui là được rồi.
Tiểu Ngũ Nhất hí ha hí hửng mà quải túi dâu tây, tiếp tục cùng nhóm Tạ Quân đoàn ở trong thành phố càn quét. Không lâu sau đó, bọn họ liền phát hiện một vấn đề không thể xem nhẹ.
Không biết là xui xẻo hay may mắn, lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa gặp phải một người sống sót. Tạ Quân ban đầu còn lo có người phát hiện dị năng không gian của Ngũ Nhất sẽ tổn thương cậu, nhưng hiện tại ngoại trừ bọn họ ỏ đây, không còn thấy một người nào khác.
Cảm giác vui mừng vì gom được nhiều vật tư lập tức hạ xuống, mọi người nhìn thành phố chỉ toàn tang thi du đãng, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan khắp toàn thân.
Nếu như toàn bộ người trong thành phố đều biến thành tang thi, đây so với tòa thành chết có khác gì nhau?
Là người lớn lên ở đây, nhóm đàn em đều đỏ hốc mắt, nước mắt dâng lên lấy tay lau thế nào cũng không ngừng được. “Lão đại, có phải sau này tôi sẽ không còn được ăn bánh hoa tươi chính tông nữa không?”
“Đừng nghĩ bậy, thành phố lớn như vậy, chúng ta mới quét có mấy nơi, sao có thể không còn người sống!”
Tạ Quân cũng không muốn tin sự thật này, đỏ mắt vỗ đầu mấy đứa đàn em nói: “Khóc lóc cái gì, sớm muộn gì cũng sẽ cho mấy đứa ăn bánh hoa tươi cho đã!”
Tiểu Ngũ Nhất nhìn mấy người Tạ Quân, tuy rằng cậu không phải chuột địa phương nhưng cũng cảm nhận được nổi buồn của họ. Mặc dù ba ba nói hamster không thể ăn bánh hoa tươi, nhưng mỗi lần ba ăn đều cho cậu một ít nhân hoa thơm thơm mềm mềm.
Cậu và ba ba mỗi lần đều ăn rất vui vẻ đa.
“Ba ba tui cũng rất thích bánh hoa tươi.” Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được nhìn lại thành phố này, nếu ba không còn được ăn bánh hoa tươi, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng chắc trong lòng sẽ rất buồn.
Lưu Đại Sơn nhìn tiểu Ngũ Nhất và tất cả mọi người tâm trang đều tuột dốc, trong lòng tuy cũng không nỡ nhưng vẫn muốn hóa giải bầu không khí nặng nề. Có điều vì không giỏi ăn nói, nên phông biết nói gì cho phải.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu cứu sắc nhọn truyền vào tai tất cả mọi người sắc nhọn tiếng kêu cứu đột nhiên truyền vào tất cả mọi người, làm cho tinh thần bọn họ chấn động. Thời khắc này, tiếng hét chói tai lại trở thành bản nhạc êm tai nhất trong sinh mạng.
“Tôi đã nói nhất định là còn có người sống!” Tạ Quân kích động nói, sau đó nhặt chiếc dùi cui sắt chạy về hướng phát ra tiếng kêu.
Lúc mọi người chạy đến, nhìn thấy mấy cô cậu sinh viên đang bị vài con tang thi dí vào trong ngõ cụt. Bọn họ lâm vào đường cùng đột nhiên nhìn thấy nhóm Ngũ Nhất vừa xuất hiện, ánh mắt tuyệt vọng lại lóe lên một tia hi vọng như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng.
“Cứu chúng tôi với! ! !”
Lâm Mộng Phỉ không màng hết thảy mà lớn tiếng kêu cứu, nhưng tiếng kêu lớn như vậy lại làm đám tang thi bên ngoài càng thêm náo loạn. Hai nam sinh cầm gậy bảo vệ hai bên cô trực tiếp bị tang thi đẩy ngã xuống đất.
Cái miệng lớn như chậu máu đầy răng nanh trắng xanh táp thẳng tới bọn họ, Lâm Mộng Phỉ trốn ở góc tường sợ choáng váng, ngay giây phút hai nam sinh nhắm mắt lại chờ đợi cái chết, hai tiếng *Rầm* đồng thời vang lên, máu tang thi sền sệt hôi thối bắn lên mặt bọn họ.
Đầu hai con tang thi bị đập dính trên tường.
“Móa nó quá nguy hiểm, xuýt chút nữa không cứu kịp! ! !”
Tạ Quân vỗ vỗ ngực, sau đó giơ tay lên dùi cui sắt liền trở về trên tay hắn. Lưu Đại Sơn cùng những đàn em khác cũng dồn dập ra tay giết hết mấy con tang thi còn lại. Trong không gian của tiểu Ngũ Nhất còn mấy viên đá, chưa kịp lấy ra chọi thì tang thi đã bị người khác xử xong.
Ba sinh viên đại học triệt để xụi lơ trên mặt đất, vừa thoát khỏi cái chết cả đám không kềm được khóc lên.
“Đừng khóc, mau đứng dậy, nếu không tang thi lại bị mấy đứa gọi tới.” Tạ Quân bình tĩnh bước đến nói, nhưng vẫn mềm lòng ném hai gói khăn giấy cho bọn họ lau máu đen trên mặt.
Ba người dìu nhau đứng lên, kích động đến rơi nước mắt rối rít cảm ơn. Sau đó theo sát bước chân Tạ Quân, cùng nhau đi đến một căn nhà trệt tương đối an toàn.
Trò chuyện ngắn gọn, mọi người đối với lai lịch ba người hiểu biết đôi chút. Bọn họ đều là sinh viên đại học ở Vân Thành, trong đó cô gái là sinh viên năm nhất, còn hai cậu trai kia đều là đàn anh năm ba.
Nhìn ba người đều đói meo bụng rồi, Tạ Quân liền lấy ra ba gói mì ăn liền. Hai cậu trai không do dự xé bao bì bắt đầu gặm.
Lâm Mộng Phỉ như gặp phải tội ác tài trời, nhỏ giọng từ chối: “Không có nước nóng tôi nuốt không trôi.”
Liêu Dũng vừa nghe, nghiêng đầu qua chỗ khác lạnh lùng mắng nhỏ “xạo chó”. Trịnh Văn Tuấn ở bên cạnh lại không chịu nổi Lâm Mộng Phỉ trưng ra vẻ đáng thương, không khỏi nhìn về phía nhóm người Tạ Quân, ngập ngừng muốn nói.
Tạ Quân tức giận ném qua đi một chai nước khoáng. “Đã là lúc nào rồi mà còn chú ý như vậy! Nóng thì không có chỉ có lạnh!”
Tâm trạng vui vẻ vì vừa cứu người bị phá sạch, nhìn cái bao yếu ớt không phân biệt trường hợp, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Tiểu lão đại của bọn họ còn không có như vậy đâu he! Đã tận thế rồi mà còn muốn làm thiên kim đại tiểu thư cái gì.
Dường như cảm nhận được tầm mắt khó chịu của mọi người, Lâm Mộng Phỉ cắn cắn môi, tủi thân muốn khóc lên. Ngoại trừ Trịnh Văn Tuấn ở một bên còn lo lắng vì cô, những người khác đều không còn gì để nói.
Tạ Quân khó chịu lườm một cái, quay đầu nhìn lão đại nhỏ của mình chưa bao giờ than khổ than mệt, nhất thời cảm thấy càng thêm đáng yêu. Lập tức lấy ra một hộp sữa bò, còn cố ý cắm luôn cả ống hút mới đưa qua.
“Tiểu… Thiếu gia, uống sữa tươi không?”
“?”
Tiểu Ngũ Nhất hơi ngạc nhiên nghe xưng hô mới lạ này, nhưng rất nhanh lực chú ý đã bị hộp sữa hấp dẫn, vui vẻ gật đầu, hai tay ôm hộp “chậc chậc chậc” mà hút.
Đối đãi với đồ ăn trong tay, chăm chú lại nghiêm túc.
Nhóm người Lưu Đại Sơn không nhịn được nhìn sang, nhất thời cả mắt và tâm linh đều được gột rửa.
Lúc này, ba người Lâm Mộng Phỉ mới chú ý đến cậu thiếu niên xinh đẹp tinh xảo trong đội ngũ. Được rất nhiều thanh niên khỏe mạnh cao lớn bao quanh, chỉ yên tĩnh ngồi phía sau, nếu không nhìn kỹ thật sự sẽ không phát hiện ra.
Lâm Mộng Phỉ nhìn thiếu niên được che chở chu toàn, ánh mắt lóe lóe, cuối cùng cúi đầu cay đắng mà gặm mì, nhai nhai mì sống cứng ngắc làm ánh mắt cô nàng đỏ bừng.
Trịnh Văn Tuấn bên cạnh cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể yên lặng mà vặn nắp chai nước khoáng đưa tới.
Liêu Dũng từ sớm đã ngấu nghiến gặm xong gói mì, một mẩu vụn cũng không chừa lại, gói gia vị cũng đổ luôn vào miệng.
Ăn no liền có thêm sức lực nói chuyện, Liêu Dũng ngẩng đầu nhìn Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, hai mắt đỏ bừng “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất, chân thành tha thiết mà cầu xin.
“Xin các anh đến Đại Học Vân Thành cứu bạn học của em với!”
Tất cả người bị thế trận này làm cho mơ hồ, nhưng nhóm Tạ Quân còn chưa phục hồi tinh thần lại trả lời, Lâm Mộng Phỉ đã kích động đứng lên đầu tiên, giọng nói the thé: “Mày điên rồi! Bây giờ trong trường đều là tang thi, chúng ta khó khăn lắm mới có thể chạy ra ngoài, tao có ngu mới đi tìm chết, muốn đi thì tự mình đi, đừng có lôi người khác xuống nước!” (Á à con điên này =__=)
Trịnh Văn Tuấn nghe lời này, bơi ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn khiếp nhược mà cúi đầu.
“Tôi và cái loại người lòng lang dạ sói như cô không giống nhau, vừa đẩy bạn cùng phòng vào đám tang thi còn có thể ngồi ở đây yên tâm thoái mà ăn đồ ăn!!!”
Liêu Dũng rống giận, lau nước mắt, quay đầu tiếp tục nhìn Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, hắn đã nhìn thấy hai người có dị năng đặc thù vô cùng mạnh mẽ.
“Cầu xin các anh.”
Liêu Dũng lần nữa cúi người, gập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo.
***
Đại Học Vân Thành.
Võ Văn Vũ sắc mặt trắng bệch giơ ra hai tay, mạnh mẽ tạo ra một lồng bảo hộ bảo vệ cho các giáo viên và bạn học an toàn giữa bầy tang thi lít nha lít nhít.
Mồ hôi lạnh rơi như mưa, thấm ướt cả vạt áo.
________
Bánh hoa tươi