*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2: Ngũ Nhất không thể ăn cá
Edit: Mao Khống
Đây là cửa sổ phòng anh Tiêu :v khi nào rãnh tui sẽ quẹt chi tiết lại sau. _(:3 」∠ )_
Cái gọi là “Đạm thủy bàn đầu ngư” này không phải thực sự chỉ cá mè hoa nước ngọt, mà là ám hiệu nhiệm vụ chỉ có nhóm người của Nhiếp Tiêu biết.
Trong đó, “đạm thủy” là chỉ trong nước, mà “bàn đầu ngư” chính là nhiệm vụ cần hái đầu một người của đội lính đánh thuê.
Vì vậy ám hiệu có thể gạt người bình thường, nhưng không giấu giếm được bé chuột luôn luôn ở bên cạnh Nhiếp Tiêu.
Nghe được lại có nhiệm vụ mới, cục lông nhỏ cũng định ngóc đầu dậy.
Lại có thể ra ngoài chơi nha! ( ‘͈ ᗨ ‘͈ )
Nhiếp Tiêu cúp điện thoại của Ninh Phong, cúi đầu xuống liền thấy tên nhóc nào đó đôi mắt đen láy cũng sắp phát sáng rồi, không nhịn được liền cười rộ lên, “Muốn theo ba đi ăn cá tới vậy à? “
“Chít!”
Bé chuột ta gật mạnh đầu, ánh mắt long lanh mong đợi nhìn Nhiếp Tiêu. Tuy rằng cùng ba ở nhà chơi cũng rất vui, nhưng bé càng muốn theo ba ba đi làm nhiệm vụ, có thể nhìn thấy ba ba đẹp trai siêu ngầu vô địch vũ trụ nha!
Nhiếp Tiêu bị ánh mắt của cục lông lấy lòng, khóe môi cong lên, nhấc bé lên quay về phòng ngủ, bộ dáng cẩn thận như đang cầm đồ vật vô cùng quý báu.
Toàn bộ người làm trong biệt thự đều không quen với việc này, bọn họ chỉ biết Nhiếp Tiêu lại sắp có việc phải ra ngoài, lúc đó họ sẽ có thể thả lỏng một thời gian.
Bọn họ không biết thân phận Nhiếp Tiêu là ai, làm công việc gì, cũng không hiểu vì sao hắn lại coi một con chuột nhỏ như tâm can bảo bối. Chỉ cần biết làm tốt công việc của mình là có lương hậu hĩnh, ngoài ra sẽ không quan tâm không thắc mắc những chuyện khác.
Trên thế giới này người có tiền luôn có một ít thú vui kỳ lạ.
Trở lại phòng ngủ, Nhiếp Tiêu mở máy tính được mã hóa đặc biệt, ánh sáng u lam hắt lên rèm cửa sổ trong căn phòng tối tăm. Không lâu lắm trên màn hình máy tính hiện lên một cửa sổ video.
Cửa sổ chia thành năm ô vuông, bốn khuôn mặt khác nhau gồm cả Nhiếp Tiêu xuất hiện.
Bé chuột nằm nhoài trên bả vai Nhiếp Tiêu, nhìn bốn đồng bọn trên màn ảnh “chít” một tiếng, vẫy vẫy một cái móng vuốt nhỏ vui vẻ cùng mọi người chào hỏi.
Âm thanh mềm mại bên tai làm Nhiếp Tiêu ngưa ngứa, không nhịn được dùng đầu ngón tay gãi gãi chiếc cằm đầy thịt của tên nhóc này.
Bốn vị đồng đội cũng bị cục lông này chọt trúng nội tâm mềm yếu.
“A, móa nó, quốc tế lao động lại bán manh rồi!”
“Là Ngũ Nhất, không phải quốc tế lao động, cẩn thận khi gặp mặt nhóc con này cắn chết cậu.”
Đoạn Ôn Du cười híp mắt nghiên đầu, hướng sang bên cạnh duỗi ra một cái tay, sau đó cửa sổ phía trên của Ninh Phong đột nhiên xuất hiện một cánh tay trắng nõn.
Ninh Phong không kịp đề phòng, đầu liền bị giày vò chà đạp một trận mới quay sang Đoạn Ôn Du giương nanh múa vuốt định trả đũa, kết cục là bị vô tình trấn áp.
Nhìn hình ảnh này, một cửa sổ khác vang lên giọng nói hùng hậu, từ đó có thể đoán ra đây là một nam nhân khôi ngô cường tráng.
“Lão Đoạn, ông sao lại chạy tới Hawaii rồi?” Võ Văn Kỳ nhìn màn hình của Đoạn Ôn Du và Ninh Phong đã hợp lại làm một, gương mặt cương nghị đầy dã tính có chút mông lung.
“Ông không phải hai ngày trước còn ở trong nước sao? Sao bây giờ lại ở chung một chỗ với Ninh Phong rồi? “
“Không phải là tôi sợ anh bạn nhỏ này ở Hawaii đi lạc mất sao, nên đến đây giám sát một chút.” Đoạn Ôn Du vẫn là kiểu vừa nói vừa cười, mang một chiếc kính mắt gọng bạc, cả người đều toát ra khí chất tao nhã bại hoại.
* Ôn nhu tao nhã nhưng nhìn vào là biết cầm thú ┐( ˘‿˘)┌
“xùy, ông mới là anh bạn nhỏ! ! !” Ninh Phong nhất thời tạc mao, “Tiểu gia đã mười chín.”
“Cũng chỉ là ông cụ non thôi.”
Lúc này nữ nhân duy nhất trong đội cuối cũng cũng mở miệng, gương mặt trong cửa sổ tuy không trang điểm nhưng vẫn khiến cho người khác thấy một lần là không thể quên.
“Được rồi, đừng giỡn nữa, nhiệm vụ cụ thể tôi đã gởi qua rồi, đều xem đi. “
Tiêu Nghiên vừa lên tiếng, mấy người còn đang ồn ào huyên náo nói cười đều yên tĩnh lại, nghiêm chỉnh đi xem văn kiện.
Trên thế giới này khó đối phó nhất chính là tiểu nhân và nữ nhân, đặc biệt là phụ nữ càng xinh đẹp càng là kịch dộc, cho nên vạn bất đắc dĩ thì nên nghe lời họ nói mới là sáng suốt.
“Chúng tui ngoan, đi xem ngay đây.” Ba người lập tức trăm miệng một lời, ngoan như thỏ.
Tiêu Nghiên nhíu mày: “…” Tôi hung dữ lắm sao? ( ಠ_ಠ )
Nhìn biểu cảm của bốn đồng đội, đáy mắt Nhiếp Tiêu xẹt qua một tia ý cười khó phát hiện, cục lông đang ngồi bên cổ áo cũng dùng móng vuốt nhỏ che miệng, như thể cũng đang cười trộm.
Mọi người xem xong văn kiện rất nhanh.
Nội dung hành động lần này đơn giản là ám sát một người, thông tin đều nêu rõ ràng bên trong, có vẻ không phải là nhiệm vụ gì khó khăn.
Nhưng để phòng ngừa ngoài ý muốn, Nhiếp Tiêu vẫn để cho Đoạn Ôn Du – hacker hàng đầu thế giới kiểm tra lại một chút, rất nhiều nhiệm vụ nhìn càng đơn giản càng chứa nhiều cạm bẫy.
Đoạn Ôn Du được dặn dò liền lập tức điều tra, đầu ngón tay nhanh chóng gõ xuống bàn phím, mắt kính trong suốt phản chiếu lên các dòng số liệu mã hóa phức tạp.
Cũng không lâu lắm, Đoạn Ôn Du đã điều tra xong.
“Lão đại, không thành vấn đề, vụ này có thể nhận.”
Đoạn Ôn Du đưa tay đẩy mắt kính gọng bạc trên mũi, gần như đào lên thông tin cả đời của người treo nhiệm vụ, bảo đảm tờ khai này không dính dáng gì đến những người bên cạnh họ.
“Nhiệm vụ này tuy rằng do một người quốc tịch Anh đưa ra, nhưng thực tế là của một doanh nhân Hồng Kông. Con gái ông ta bị bắt cóc trong một chuyến du lịch, còn bị hành hạ đến chết. Tuy đã biết thân phận của hung thủ, tên đó cũng đang bị cảnh sát lùng bắt nhưng ông ta không muốn trừng phạt tên khốn đó bằng pháp luật. Ông ta muốn bắt tên đó để tự tay lột da róc thịt giải hận. “
Đoạn Ôn Du nói xong liền mở ảnh hiện trường cô gái bị sát hại lên, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Võ Văn Kỳ và Ninh Phong vừa nhìn, không nhịn được mắng nhỏ một tiếng.
Bức ảnh khốc liệt đánh mạnh vào thị giác người nhìn, Nhiếp Tiêu có chuẩn bị sớm đã che kín mắt của bé chuột nhà mình lại, không để ý bé giãy dụa đã mang bé đặt vào nhà đồ chơi nhỏ trong góc phòng.
“Ngoan, con tự chơi một lát trước đi.”
“Chít!” Không muốn, bảo bảo cũng muốn xem!
Bé chuột không vui nhảy lên kháng nghị nhưng không thay đổi được quyết định của Nhiếp Tiêu, cuối cùng chỉ có thể hờn dỗi ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng liếc hắn nhưng vẫn không thấy được hình ảnh trên máy tính.
“Thật đúng là tên súc sinh!”
Ninh Phong không nhịn được văng tục, tuy bọn họ không phải loại người tuân thủ pháp luật nhưng cũng sẽ không phát điên mà làm chuyện tàn nhẫn như vậy với một cô gái nhỏ vô tội.
“Nếu là tôi, tôi sẽ không chỉ tìm người giết thằng khốn này như ông ta, như thế đúng là dễ dàng cho nó quá rồi. Tôi sẽ để cho nó hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Võ Văn Kỳ nhíu mày lên tiếng, không giống mấy vị đồng đội, hắn còn có một cô em gái sống nương tựa lẫn nhau. Bởi vì hơn kém nhau mười tuổi, hắn đã xem em gái như con mà thương yêu. Nếu có người dám đối với em gái hắn làm ra chuyện như vậy, hắn thậm chí có khả năng phát điên mà trả thù toàn bộ xã hội.
Nhìn khuôn mặt bình thường đàng hoàng như thế, ai có ngờ lại là một con quỷ dữ, súc sinh khoác da người.
Tiêu Nghiêm vốn là phụ nữ ngồi một bên, gương mặt cũng đầy vẻ ghét cay ghét đắng.
“Lúc đó đầu tên này để tôi hái xuống.”
Nghe sát khí ngùn ngụt trong lời của Tiêu Nghiên, mọi người hơi ngừng lại nhưng không ai có ý kiến gì.
Xác nhận nhiệm vụ không có vấn đề gì, coi như là chính thức tiếp nhận. Sau đó Đoạn Ôn Du liền xâm nhập hệ thống của lực lượng cảnh sát, nhanh chóng tra được tung tích mục tiêu. Trước mắt cảnh sát đã khoanh vùng địa điểm tên tội phạm lẫn trốn là ở Mạc Hà, mà bọn họ muốn làm nhiệm vụ thì phải tìm ra hắn trước cảnh sát.
*Mạc Hà là một huyện thuộc địa khu Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện Mạc Hà có diện tích 18.367 km², dân số 80.000 người. Mã số bưu chính của huyện Mạc Hà là 165200. Chính quyền nhân dân huyện Mạc Hà đóng tại trấn Tây Lâm Cát. Thôn Bắc Cực của huyện này là thôn nằm ở cực bắc của Trung Hoa Đại lục. Huyện này được chia thành 4 trấn, hương, 1 hương dân tộc.
Trấn: Tây Lâm Cát, Đồ Cường, Kính Đào, Hưng An.
Hương: Bắc Cực (nguyên là hương Bắc Cực Hà).
Nguồn:Wikipedia
Một số ảnh của tỉnh Hắc Long Giang và huyện Mạc Hà vào mùa đông.
“ha, chặn đầu cảnh sát hả, nghĩ lại cũng có chút kích thích.”
Ninh Phong thoáng hưng phấn nói, nhưng nhớ tới thời tiết ở Mạc Hà lại hơi uất ức, “Tại sao em phải từ Hawaii ấm áp đến cái chỗ lạnh muốn đóng băng kia chứ, em khổ quá mà ỌAỌ “
“Các người về nước nhanh mới đúng. ” Võ Văn Kỳ cười mắng, “Lạnh chết cậu là đáng đời.”
“Ông đúng là mất nhân tính.”
Nhiếp Tiêu lúc này mới đem lực chú ý đặt vào hai chữ “Mạc Hà”, lập tức không nhịn được quay đầu lại nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của cục lông đang ngây ngốc đu đưa trên xích đu.
Thấy Nhiếp Tiêu nhìn sang, cục lông nhỏ nghiêng đầu.
“Chít! ?”
“Con à, lần này ba không thể mang con theo đi ăn cá rồi.”Nhiếp Tiêu từ trên ghế đứng dậy, ngồi xổm xuống trước căn nhà đồ chơi tuyên bố một tin tức tàn khốc.
“! ! ! ?”
Bé chuột bị tin tức này dọa sốc rồi, ngồi không vững vàng từ trên xích đu té xuống. Nhiếp Tiêu nhanh tay tiếp được bé, lòng bàn tay bị khuôn mặt nhỏ của bé chuột hôn một cái.
Nhiếp Tiêu đón được cục lông nhỏ, để nó ngồi an ổn xong liền đối mặt với một đôi mắt đen láy, trong ánh mắt chứa đầy oan ức cùng lên án, ướt át như thể sắp bị chủ nhân vứt bỏ.
Nhiếp Tiêu không chịu nổi dáng dấp tội nghiệp này, hơi nghiêng đầu không đành lòng nhìn tiếp.
“Chít!”
Lại một tiếng kêu mềm mại vang lên, đầy tủi thân cùng hoang mang.
Tại sao không thể mang bảo bảo đi? bảo bảo rất ngoan mà? QAQ
Nhiếp Tiêu dường như thực sự nghe hiểu, xoa xoa cục lông nhỏ nói: “Ngoan, không phải ba không muốn mang con theo, vì nhiệm vụ lần này ở tận phía Bắc, quá lạnh, âm mười mấy độ sẽ đông con thành cây kem.”
Mạc Hà là huyện nằm ở cực Bắc của Hoa quốc, bây giờ đang là đầu tháng hai nhiệt độ trung bình ở âm 11 độ.
Nghe Nhiếp Tiêu giải thích, bé chuột buồn buồn “chít chít” một tiếng, nhìn móng vuốt nho nhỏ, ngắn ngủn của chính mình, lần đầu tiên cảm thấy hận tại sao mình lại nhỏ bé như thế.
Video trò chuyện trên máy tính vẫn chưa tắt, mấy người Ninh Phong đều nghe thấy Nhiếp Tiêu đang nghiêm túc cùng bé chuột đối thoại vượt cả rào cản chủng loài, rất muốn cười nhưng lại không dám phát ra tiếng.
Đối với bé chuột lão đại nuôi đã sắp thành tinh mọi người đều biết từ lâu, nhưng không ai ngờ rằng bé chuột là được Nhiếp Tiêu nhặt được, sau đó cẩn thận chăm sóc, nôi một lần vậy mà đã là ba năm.
Chỉ nhìn Nhiếp Tiêu cả mặt băng sơn, ai có thể tưởng tượng đó là một “Hấp thử cuồng ma”, nghiện chuột siêu cấp? Chỉ nhìn cái khí chất kia so với các bé chuột hamster nhỏ nhắn đáng yêu không có chút nào liên quan, nói ra ai tin.
Nhưng mà sự thật chính là như vậy, thậm chí hiện tại, bé chuột thông minh đến sắp thành tinh kia đã trở trành vật biểu tượng của đoàn lính đánh thuê bọn họ.
“Quốc tế lao động đừng khóc nha, ca ca đi ra Bắc xong sẽ đem hạt thông về cho cưng gặm nha.” Ninh Phong cách màn hình í ới, rước lấy một tiếng “Chít” đầy phẫn nộ.
Là Ngũ Nhất! Không phải quốc tế lao động!!!-‘д’-
Nhóc này đẩy đẩy chiếc túi bên quai hàm lấy ra một hạt dưa, nhanh chóng gặm sạch vỏ sau đó ném về phía màn hình máy tính.
Động tác nhanh gọn liền mạch, biểu thị rõ ràng mình thực sự rất giận.
Nhưng mà hành động này thực sự manh chết người không đền mạng, hậu quả là một tràng tiếng cười không thể kiềm chế của mọi người, ngay cả Nhiếp Tiêu cũng cong lên khóe môi.
“Móa nó, Nhiếp Quốc Tế Lao Động quả nhiên thành tinh rồi!”
Ninh Phong bụm mặt khoa trương sợ hãi kêu.
“Chít! ! !” Giận -‘д’-