Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 9: Ngũ Nhất lên đường tìm ba



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 9: Ngũ Nhất lên đường tìm ba

Vân thành.

Tiểu Ngũ Nhất thành công thu gom toàn bộ gia sản, liền chuẩn bị xuống núi đi tìm Nhiếp Tiêu.

Khu biệt thự Phượng Sơn nằm ở vùng ngoại ô, người sống ở đây không phú cũng quý, bởi vậy số lượng tang thi không nhiều. Thêm việc vừa nãy một đám bị tiếng súng hấp hẫn chạy tới đã bị dẹp gọn, nên hiện tại trên núi không còn lại bao nhiêu con.

Bởi vậy, đoạn đường xuống núi của Ngũ Nhất rất thuận lợi. Hơn nữa thay vì tấn công một mình cậu, đám tang thi càng thích dí nhóm người đang đi theo phía sau hơn.

Tiểu Ngũ Nhất một mình đi về phía trước, nghe tiếng đánh nhau ở phía sau, len lén liếc mắt nhìn một cái. Trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tia buồn bực và do dự, cậu còn chưa suy nghĩ xong có nên thu đám đàn em này hay không.

Nhóm người Tạ Quân ngược lại không hề nhụt chí, thấy Ngũ Nhất quay đầu lại liền trưng ra nụ cười tươi như hoa. “Tiểu lão đại, cậu cứ đi trước đi, có chúng tôi yểm hậu cậu cứ yên tâm!”

“tôi mới không phải là lão đại của mấy người! ! !”

“Được, lão đại!”

Khuôn mặt nhỏ của Ngũ Nhất đã nhăn thành cái bánh bao.

Hiện tại năng lực hoạt động của tang thi còn chậm chạp, chỉ có thể quơ quào lung tung nên bị đám người Tạ Quân giải quyết rất nhanh, gần nữa tiếng đã thuận lợi xuống tới chân núi.

Nhìn hai bên đường cái trước mắt, chuột sinh của tiểu Ngũ Nhất lần đầu tiên đụng phải khó khăn, nhìn trái nhìn phải, hai mắt mông lung.

Bên nào là phía Bắc vậy?

Ngũ Nhất lập tức không nhịn được quay đầu lại, nhìn đám người Tạ quân đang mỉm cười không thấy tổ quốc, gương mặt nhỏ nhắn không tình nguyện mở miệng: “Tôi không biết đường.”

Nghe được lời nói này, nhóm người Tạ Quân vui mừng khôn xiết. Có một đàn em xung phong nhận việc, vô cùng nhiệt tình nói: “Tụi tôi đều biết đường nè! Tiểu lão đại, cậu muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi phía bắc, ba tôi đang ở một chỗ rất lạnh, có rất nhiều tuyết.”

Đám người Tạ Quân : “… ?”

“… Lão đại, có thể nói cụ thể hơn không?”

“Ở phía Bắc, có tuyết, như thế vẫn chưa đủ cụ thể sao?”

Gương mặt bé chuột ngơ ngác mông lung.

Đám người Tạ Quân: “…” Thôi xong, tiểu đại hình như không được thông minh cho lắm.

Tạ Quân miệng khô lưỡi đắng giải thích một hồi, Ngũ Nhất rốt cuộc hiểu rõ phạm vi phía Bắc rộng bao nhiêu. Cúi đầu buồn bả ủ rũ nói: “Nhưng ba tôi đi làm nhiệm vụ không có nói địa chỉ, tôi chỉ biết ở đó rất lạnh, còn coa thật nhiều tuyết thôi.”

Tạ Quân nghe được hai chữ “nhiệm vụ”, lại nhớ tới cây súng vừa nãy, xâu chuỗi các chi tiết xong đã tưởng tượng Ngũ Nhất thành con nhà quân nhân. Quân nhân đi làm nhiệm vụ, người nhà không biết địa chỉ cũng có thể thông cảm được.

Tạ Quân bước đến an ủi: “Nếu ba cậu đi làm nhiệm vụ, cậu không biết cũng bình thường thôi, chúng ta cứ đi về phía Bắc từ từ tìm. Quân đội tuy rằng còn hỗn loạn, nhưng chắc rất nhanh sẽ chỉnh đốn lại thôi. Lúc đó chắc chắn chính phủ sẽ cho người đi cứu trợ người dân, chúng ta vừa đi vừa hỏi thăm chắc chắn sẽ có tin của ba cậu.”

Tạ Quân nhớ lại điều kiện trong nhà Ngũ Nhất như thế, chắc chắn ba cậu địa vị sẽ không thấp. “Chúng ta bắt đầu đến Thủ Đô đi, đó là trung tâm chính trị cả nước, nhất định sẽ ổn định lại đầu tiên. Ba cậu ở phía Bắc, chỉ cần còn sống chắc cũng sẽ đến đó.”

Tiểu Ngũ Nhất nghe Tạ Quân tỉ mỉ phân tích, cảm thấy rất có lý, mừng rỡ nói: “Vậy chúng ta lên đường liền đi!”

“Nhưng tụi tui đói quá.”

Một đám đàn em hai mắt lom lom nhìn Tạ Quân và Ngũ Nhất, hơi đáng thương nói: “Tìm cái gì ăn trước rồi đi được không?”

Lưu Đại Sơn cũng ngại ngùng mà che bụng đang kêu ọt ọt.

Tạ Quân không khỏi đem tầm mắt nhìn tiểu Ngũ Nhất, mong ngóng mà nhìn, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết. Hắn tin trong biệt thự thiếu niên vừa thu vào không gian chắc sẽ còn đồ ăn.

Bé chuột: “…” QAQ

Bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, tiểu Ngũ Nhất đau lòng mà lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, sau đó lại theo yêu cầu lấy thêm nồi chách chén bát.

Nhìn bọn đàn em khí thế ngất trời mà chuẩn bị nấu cơm dã ngoại, tiểu Ngũ Nhất xoa xoa hai má phúng phính đầy thịt của mình, ngồi trên khối đá lớn thở dài.

Vốn dĩ chỉ cần nuôi ba ba, bây giờ lại phải nuôi thêm một đám đàn em, cậu cảm thấy chuột sinh thật gian khổ.

Haiz, làm hamster cũng quá khó khăn.

Tiểu Ngũ Nhất Alexander* ngồi ở một bên bắt đầu than thở, sau đó ăn thử một đũa mì đàn em vừa nấu xong, lập tức kích động như gặp thần tiên.

Đồ ăn của con người ngon quá xá đa!!!

Bé chuột nhanh chóng che giấu sự kích động trên mặt, liếc mắt quan sát đám người Tạ Quân đang ngấu nghiến ăn mì, phát hiện ra rằng nuôi thêm mấy đàn em cũng có chỗ tốt.

Nhóm đàn em bên cạnh cũng đang nghĩ thầm: Tiểu thiếu gia nhìn có vẻ yếu ớt như vậy mà lại rất dễ nuôi, một tô mì cũng có thể ăn ngon lành.

Hơn nữa, ăn cũng rất là dễ thương! ! !

Lấp đầy bụng xong, đoàn người bắt đầu bước lên con đường ra Bắc tìm ba. Đường cao tốc đến phía Bắc phải băng qua trung tâm thành phố, nhóm Tạ Quân vừa mới từ trong đó chạy ra đành phải kiên trì quay trở lại.

Nhưng mấy người Tạ Quân cũng không sợ sệt, bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, mặc dù tại vùng ngoại ô ít tang thi hơn, nhưng ở lại lâu sớm muộn gì sẽ miệng ăn núi lở, cho nên không bằng cùng thiếu niên có dị năng không gian đi chung quanh, thừa dịp hiện tại gom nhiều vật tư một chút, ở tận thế sẽ không chết đói.

Đoàn người trùng điệp đi vào trung tâm thành phố, lúc đi ngang qua vài hộ gia đình, bé chuột và đám đồng bọn không hề do dự phát huy toàn bộ bản năng, điên cuồng thu thập đồ ăn.

Mà ở trên phương diện tích trữ này, bé chuột vậy mà cảm thấy thua bọn đàn em một bậc.

“Tiểu lão đại, thu cái gối này đi, còn có cái này cái muôi, thu luôn đi!”

“Tiểu lão đại, không gian của cậu lớn không? Tui thấy nên lấy luôn hộp đinh này đi!”

“Cái này nè, còn cái này nữa nè!!!”

____Châu chấu bay qua, không còn ngọn cỏ.

Tiểu đệ vào làng, hamster hoảng sợ.__

Lúc này tiểu Ngũ Nhất đã biết sơ sơ thân phận nhóm người Tạ Quân. Tạ Quân và Lưu Đại Sơn một người là thợ rèn một người là thợ mộc, hai người vốn là bạn bè, mà mấy tên đàn em khác đều là đồng môn sư đệ của bọn họ.

“Đúng rồi, tiểu lão đại, cậu tên là gì vậy?”

“Tôi tên là Ngũ Nhất! Là ba ba đặt cho tôi!” Tiểu Ngũ Nhất ngửa mặt lên trời kiêu ngạo nói.

“Quốc tế Lao động?”

“Không phải! ! ! Ngũ Nhất mới không phải quốc tế lao động, Ngũ Nhất là bé hamster!”

“? ? ? ?”

Nghe câu trả lời vô lý này, trên đầu nhóm Tạ Quân đầy dấu chấm hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc không cho phản bác của cậu, bọn họ không hẹn mà cùng quyết định không tìm hiểu thêm về vấn đề này nữa.

Ngay từ đầu bọn họ đã cảm thấy tiểu lão đại của mình hơi ngây thơ không hiểu sự đời (không được thông minh cho lắm), nếu đã vậy coi như cậu nói gì thì chính là cái đó đi.

Ngược lại cũng rất đáng yêu. ┐( ˘‿˘)┌

Bé chuột quan sát biểu cảm của nhóm Tạ Quân, cảm thấy chỗ nào đó của mình bị đánh giá thấp nhưng cậu lại không tìm được bằng chứng.

Không hiểu sao thấy thật giận quá nha.

Ban đêm.

Tiểu Ngũ Nhất và nhóm Tạ Quân ở trong một nhà dân chuẩn bị nghĩ ngơi, trời tối làm cho đám tang thi hoạt động sôi nổi dị thường cho nên mọi người chịu khó phân chia luân phiên canh gác.

Tiểu Ngũ Nhất lần đầu tiên ra khỏi nhà nên ngủ không được, liền ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhớ Nhiếp Tiêu.

Đêm nay Tạ Quân phụ trách gác đêm, nhìn thấy cậu như vậy bèn mở miệng hỏi: “Tiểu lão đại cậu thương ba như vậy, chắc ba cậu là người rất tốt hen.”

Tiểu Ngũ Nhất gật đầu thật mạnh, kiêu ngạo mà nói: “Ừm! Ba ba rất thương tôi, là ba nhặt tôi về nuôi!”

Mọi người nghe được lời này đều rất kinh ngạc, bọn họ còn tưởng cậu là con ruột, điều này cũng chọt trúng chỗ mềm nhất trong lòng mọi người ở đây.

Không gian tựa hồ chìm vào im lặng.

“… Tôi cũng rất nhớ ông già nhà tôi.”

Hai mắt Tạ Quân đỏ lên, đêm tối làm người ta không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhưng lại không thể che được tiếng nghẹn ngào, đến cả Lưu Đại Sơn thật thà chất phát luôn hướng nội cũng hơi mất khống chế.

Sau đó Ngũ Nhất mới biết, nhóm người Tạ Quân đều không biết cha mẹ ruột là ai, bọn họ được hai vị thợ rèn và thợ mộc già nhặt về nuôi dưỡng, truyền cho tay nghề, nhưng lúc mạt thế mới bắt đầu đã bị tang thi giết chết.

Nhìn đêm đen nặng nề yên tĩnh, bé chuột đột nhien cảm thấy càng ghét tang thi hơn.

***

Một nơi khác, Mạc Hà.

Ba người Nhiếp Tiêu đã ra khỏi quán rượu từ lâu, một đường vừa giết tang thi vừa thu thập vật tư, còn tiện tay cứu được không ít người dân bình thường. Những người này cũng biết nhóm Nhiếp Tiêu thân thủ bất phàm, đều tự động đi theo.

Ba người bọn họ cũng không để ý, nhưng cũng sẽ không lo chuyện bao đồng. Cứu một lần là đủ rồi, quan tâm quá nhiều sẽ làm họ ỷ lại, muốn ăn muốn muốn còn muốn sống thì phải tự học cách giết tang thi.

Bọn họ giúp được nhất thời, nhưng không giúp được cả đời.

Tiêu Nghiên lạnh mặt nhìn mấy người đàn ông đang đói bụng, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt làm người khác khó chịu của bọn họ mà ăn miếng bánh quy cuối cùng, dựa vào ba lô nhắm mắt nghĩ ngơi. Nhiếp Tiêu và Vĩ Văn Kỳ chia nhau ngồi hai bên, mặc cho mọi người đánh giá thay phiên nhau gác đêm.

Kế hoạc ban đầu của b Nhiếp Tiêu rất rõ ràng, đầu tiên đi Cáp Nhĩ Tân tìm Ninh Phong và Đoạn Ôn Du, sau đó đến Phong Thành gần Vân Thành tìm em gái của Võ Văn Kỳ.

Cuối cùng là đến Vân Thành đón cục lông nhỏ của hắn.

Màn đêm Yên tĩnh đêm đen, Nhiếp Tiêu nhớ tới bé chuột ở nhà, suy đoán chắc lúc này bé đang ngủ, phơi ra cái bụng nhỏ đầy lông đáng yêu.

Thức ăn nước uống trong phòng đủ để một bé hamster ăn mấy tháng. Cho nên hắn chỉ hi vọng lúc mình đi cửa sổ cửa chính đều khóa kĩ, cục lông nhỏ không buồn không lo cái gì cũng không biết.

Bóng tối quá mức yên tĩnh, làm cho người ta trăm mối suy tư. Bỗng nhiên có âm thanh nức nở vang lên, một tên đàn ông trưởng thành hùng hổ cướp đồ ăn mà bé trai lén giấu.

Ba người Nhiếp Tiêu đồng loạt nhìn về phía đó, Tiêu Nghiên nhịn đã lâu không kiềm chế được định đứng lên, tay lại bị Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ đè lại.

Một giây sau, cậu nhoca kia không biết từ đâu móc ra một cây dao găm, trực tiếp đâm vào cơ thể người đàn ông nọ, tiếng kêu đau đớn cũng bị cậu lấy tay bịt lại, tránh bị tang thi phát hiện.

Cậu nhóc lung lung lau loạn nước mắt hai bên má, không quan tâm mọi người sợ hãi xa lánh, giành lại gói bánh quy liền đi về phía ba người Nhiếp Tiêu, tìm một góc lẻ loi không xa không gần ngồi xuống.

Tiêu Nghiên tuyệt không ngờ rằng sẽ như vậy, ngại ngùng ngồi xuống. Võ Văn Kỳ ở một bên hứng thú sờ sờ cằm. “Thằng nhóc này rất thú vị, muốn sống sót không thể cứ ngồi chờ mãi được.”

Nhiếp Tiêu nhìn đám người lớn bên kia đều tỉnh táo, liền ném cho cậu nhóc vừa nãy một gói bánh quy.

Tiêu Nghiên nhìn dộng tác của Nhiếp Tiêu cùng với nụ cười của Võ Văn Kỳ, nhất thời hiểu được tất cả, lại liếc nhìn hai người đàn ông bên cạnh, đúng là đồ xấu xa.

Nhưng vậy cũng tốt.

Tận thế, kẻ thích nghi được mới có thể sinh tồn.

Tiêu Nghiên nhìn tên đàn ông bị thương lại không dám lên tiếng cùng đám người trưởng thành khúm núm, liền không thèm đếm xỉa nữa. Sự thật chứng minh khả năng thích ứng vói hoàn cảnh của con nít còn cao hơn cả mớ người trưởng trành.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Nghiên, tên đàn ông bị thương ở đối diện đã đau đến hít một hơi khí lạnh, không nhịn được hướng về phía cô nhỏ giọng mắng chửi.

“Con điếm thối, chỉ là thứ đồ bỏ của đàn ông mà làm như quý báo lắm.”

Màn đêm yên tĩnh, dù âm thanh có nhỏ hơn nữa thì tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. ,

Ánh mắt Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ lập tức lạnh lẽo.

Bấy giờ đến lượt Tiêu Nghiên giữ hai người họ lại, không thèm để ý chút nào đến lời sỉ nhục đó: “Chờ hán có thể sống sót hết ngày mai rồi nói tiếp.”

Tên đàn ông nọ bị ba người Nhiếp Tiêu nhìn như đang nhìn xác chết mà sợ phát run, không dám hé răng nữa.

____________

*Alexanser = áp lực sơn đại => bé chuột đang bị áp lực vì gánh nặng kế sinh nhai =)))

*Bánh quy, pháp bảo thần thánh trong mọi bộ mạt thế 🤣

Cục lông: móa nó tức, nó chửi chị Nghiên của tui 😡


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.