Edt: Nhan
Trong lòng Hạ Tư Viêm run lên, nhạy bén phát hiện ra sát ý của Nguyễn Đường đối với Khúc Yên.
Hắn lập tức đóng cửa sổ xe lại.
Khúc Yên hơi ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Hạ Tư Viêm đưa tay xoa đầu cô: “Ngoan, bảo bối, em ở trong xe chờ anh, anh xuống xe.”
Dù chỉ có một phần nghìn nguy hiểm, hắn cũng không muốn để bảo bối của hắn thử nghiệm.
Nguyễn Đường chết không hết tội.
Hắn đi giải quyết cô ta, kết thúc mọi chuyện.
“Vậy anh cẩn thận một chút.” Khúc Yên không tiếp tục níu kéo, cô tin tưởng năng lực của hắn.
Hạ Tư Viêm dặn cô khóa cửa xe rồi lao xuống.
“Qua bên này nói chuyện.” Hạ Tư Viêm đi ra ngoài lề đường cạnh trạm xăng bỏ hoang, ngưng kết dị năng thành một bức tường lửa.
Nguyễn Đường đi vào bên trong tường lửa, Hạ Tư Viêm không nói hai lời lại dựng thêm ba mặt tường nữa.
Trong chớp mắt, hai người bị vây trong hỏa diễm.
Nguyễn Đường kinh hãi: “A Triệt, anh làm cái gì vậy?”
Hạ Tư Viêm không kiên nhẫn nói: “Không phải có chuyện muốn nói riêng sao? Nói!”
Hỏa diễm tứ phía mang theo hơi nóng kịch liệt, Nguyễn Đường nhanh chóng đổ mồ hôi đầm đìa, cô ta chỉ có thể vội vàng nói: “A Triệt, em tìm được cha mẹ anh. Kiếp trước em đã cảm thấy rất kỳ quái, không biết vì sao anh lại có cơ thể bất tử. Lần này cuối cùng em cũng tìm ra đáp án rồi!”
Hạ Tư Viêm lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Tiếp tục.”
Nguyễn Đường lau mồ hôi trên trán, nói tiếp: “Thì ra mỗi đêm khi anh còn nhỏ, cha mẹ anh lại tiêm vào người anh một loại thuốc đột biến gen. Đó là thuốc cấm mà bọn họ âm thầm nghiên cứu, nếu như thành công thì có thể lấy giá trên trời bán cho tổ chức ngầm ở nước ngoài. Cha mẹ anh lén thí nghiệm trên cơ thể anh.”
Trong lòng Hạ Tư Viêm chấn động!
Thì ra là như thế sao?
Khó trách hắn từ nhỏ đến lớn đều mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn so với những đứa trẻ khác, hạng mục gì cũng có thể đứng nhất.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ là tố chất thân thể của mình tốt hơn mà thôi.
“A Triệt, nếu về sau anh không tiếp tục tiêm loại thuốc đó vào thì cơ bắp sẽ héo rũ, tê liệt và dẫn đến tử vong.” Nguyễn Đường gấp gáp nói: “Anh tin em đi, em sẽ không hại anh! Em thề, em không nói dối!”
“Nếu cô nói thật thì tại sao kiếp trước tôi chưa từng xuất hiện vấn đề gì?” Hạ Tư Viêm nheo mắt lại.
Từ mấy ngày trước, cơ thể hắn quả thật đã xuất hiện dị trạng.
Hắn chịu đựng, không nói cho Yên Yên.
Hắn cũng nghi ngờ là do cơ thể bất tử này là trái với thiên đạo pháp tắc, là một tồn tại bất thường, nhưng không nghĩ tới tất cả là do cha mẹ ruột giở trò.
“Có lẽ kiếp trước là vì……” Nguyễn Đường dừng lại một chút, không muốn nói, có khả năng bởi vì kiếp trước Khúc Yên kích thích A Triệt, kích phát tiềm năng trong hắn nên hắn thoát khỏi khống chế của thuốc biến đổi gien.
Nhưng kiếp này, dường như A Triệt không trải qua cái gì quá kích thích, tự nhiên có dị năng cũng tương đương với việc ỷ vào thuốc biến đổi gien.
“Là vì Yên Yên?” Hạ Tư Viêm nhìn ra đáp án từ vẻ ghen ghét trong mắt cô ta.
“Em không chắc.” Nguyễn Đường đánh trống lảng, tự nhủ: “A Triệt, em hy vọng anh có thể sống thật tốt! Trên đời này chỉ có mình em hi vọng anh sống tốt! Anh chỉ cần giết Khúc Yên, em sẽ đưa thuốc giải cho anh.”
Hạ Tư Viêm lạnh lùng cong môi, mặt không đổi sắc hỏi: “Thuốc giải chỉ có một?”
“Cái này……” Nguyễn Đường chần chừ một lúc, vẫn muốn giữ lại một phần.
Bên ngoài tường lửa bỗng vang lên giọng Khúc Yên —
“A Viêm, để em vào. Em muốn kiểm tra xem cô ta có nói thật không.”