Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh

Chương 40



Cố Nam Đình lần đầu ý thức được trong mấy năm quá khứ đã xảy ra quá nhiều chuyện mà anh chưa từng quan tâm. So với việc sảy thai của Tiêu Ngữ Hành, vụ án mạng thê thảm của gia đình ông bác có ơn nuôi dưỡng Hách Nhiêu là trải nghiệm đau khổ nhất trong cuộc đời này của cô. Còn Tiêu Dập mà cô đã lặng lẽ yêu thầm bao năm, lúc này cũng đã trở thành bạn bè với cô nhưng trong lòng đã có người khác, vì thế không hề hay biết gì.

Nghĩ đến sự hối hận sau khi biết chuyện của Tiêu Dập, nghĩ đến sự bất lực và đau khổ mà Hách Nhiêu phải chịu đựng trong mấy năm trời, Cố Nam Đình thực sự thấy bất nhẫn. Tâm trạng anh bỗng trở nên nặng nề, còn ánh mắt anh nhìn Hách Nhiêu lại ngập tràn sự thương xót, ăn năn như một người anh lớn. Anh cũng đang suy nghĩ xem mình nên làm gì thì mới có thể ngăn cả được mọi chuyện mà Hách Nhiêu sẽ phải trải qua. Thế nhưng Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành muộn nửa tháng cũng không thể thay đổi số mệnh gặp Phùng Tấn Kiêu, chuyện xảy ra với Hách Nhiêu làm sao anh có thể thay đổi được đây?

Hách Nhiêu rất nhạy cảm, chú ý thấy ánh mắt của anh nên đã đưa mắt dò hỏi Tiêu Dập.

Tiêu Dập giới thiệu: “Cố Nam Đình, người anh khác của Hành Hành ngoài anh ra. Đây là Hách Nhiêu, bạn học của Hạ Hi, chắc mọi người cũng biết nhỉ? Lần trước chẳng phải đã nhờ tôi chăm sóc sao, biết cậu đến A nên đã đón cô ấy đến để cậu giám định xem tôi có chăm sóc chu đáo hay không?”

Trong quỹ đạo thời gian bình thường, sự quen biết Hách Nhiêu là sau khi cô bé trở thành đồ đệ của Phùng Tấn Kiêu, cũng là lúc cô bé trở thành bạn thân của Tiêu Ngữ Hành. Bây giờ đây, Cố Nam Đình đang nhìn Tiêu Ngữ Hành đang lấy lòng Trình Tiêu…

Cũng giống như Kiều Kỳ Nặc trở thành trợ lý của anh, quá trình không đúng, chi tiết không giống, thời gian cũng sai lệch, chỉ mỗi kết quả là giống. Đó là sự đùa cợt lần nữa của số phận sao? Cố Nam Đình bỗng không biết phải đối mặt với Hách Nhiêu bằng tâm trạng thế nào nữa.

Hách Nhiêu lại lên tiếng trước: “Anh Tiêu nói, anh từng nhắc đến em.”

Cố Nam Đình suýt không nói tiếp được, bất lực quá đành nói dối xa hơn: “Anh quen biết Hình Đường.”

Hách Nhiêu nghe thế chợt biến sắc, sau đó cô bé gật đầu vẻ suy tư.

Cố Nam Đình lập tức xác nhận khi cô bé gật đầu rằng, lúc này đây, cô bé đã biết sự thật mẹ mình là kế mẫu của Hình Đường. Vì đối với Hách Nhiêu, anh đã từng nói với Tiêu Dập: “Em gái của một người bạn của tôi.” Còn cô bé căn bản không có anh trai, chỉ mỗi Hình Đường là người anh không có quan hệ huyết thống, khác cha khác mẹ…

Tình yêu của Hình Đường dành cho Hách Nhiêu sâu đậm hơn nhiều so với Hách Nhiêu và Tiêu Dập, Cố Nam Đình không thể định vị được quan hệ của cô bé và Hình Đường. Anh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nên đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Dập ra ngoài.

Hai người đứng ở trước cửa sổ cuối hành lang, hút thuốc.

Tiêu Dập thấy anh chần chừ không nói gì thì cười hỏi: “Sao vậy, tâm sự trùng trùng thế? Chắc không phải bị Hành Hành nói trúng chứ, cãi nhau với cô Trình kia hả? Thấy hai người xuất hiện không giống cãi nhau. Hơn nữa, dựa vào Cố tổng cậu thì chắc không thua đâu.”

Cố Nam Đình nhìn anh ta, đả kích: “Với Tiêu tổng cậu thì cũng một chín một mười. Kết quả thì sao?”

Kết quả là anh ta vẫn đánh mất Hạ Hi. Nhưng lúc này Tiêu Dập làm sao biết được kết quả? Anh ta cười tỉnh bơ: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Sự đoan chắc của anh ta là do có một niềm tin kiên trì, ngỡ rằng có thể nước chảy đá mòn chờ đến ngày Hạ Hi gật đầu. Thế nhưng đúng vào lúc cả thế giới đều tưởng Hạ Hi cuối cùng sẽ ở bên Tiêu Dập, thì người đàn ông trong tim Hạ Hi sáu năm trời đã quay về.

Nhưng lại không thể nói thẳng. Trong ánh mắt Cố Nam Đình là vẻ bất lực và thất bại, “Có những việc bây giờ tôi không tài nào giải thích nhiều hơn được. Nhưng đối với Hách Nhiêu, Tiêu Dập này, nếu cậu thực sự coi tôi là anh em thì hãy nghe tôi, luôn quan tâm đ ến cô bé, khi cô bé gặp khó khăn hãy giơ tay ra đỡ.” Để tránh sau này hối hận.

Thần sắc anh nặng nề, ngữ điệu trầm trọng, có vẻ nghiêm túc hiếm thấy, mà lời anh nói cũng có một ý tứ khác. Tiêu Dập tắt nụ cười đùa bỡn, “Rốt cuộc cậu định nói gì? Đừng nói cô bé là bạn học của Hạ Hi, dù không phải thì chỉ việc quen biết nhau, cô bé gọi tôi một tiếng ‘anh Tiêu’, lúc cô bé cần giúp đỡ, Tiêu Dập này sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao?”

Với nhân cách của cậu thì đương nhiên là không! Chỉ sợ là toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn về Hạ Hi, căn bản không hay biết những gì Hách Nhiêu cần. Cố Nam Đình không thể nghĩ ngợi nhiều hơn, anh quyết định nói rõ, “Bước vào tháng Mười, hãy giữ liên hệ liên tục với Hách Nhiêu.”

Tiêu Dập nhìn anh rất lâu, “Cậu bị sao vậy? Hách Nhiêu nói với tôi là cô bé không hề có anh trai, còn cô bé cũng không quen biết cậu.”

“Điều này không quan trọng!” Giọng Cố Nam Đình vô thức cao hơn, anh không tránh né ánh mắt của Tiêu Dập, “Đừng hỏi tôi tại sao, Tiêu Dập, nếu cậu tin tôi thì tháng Mười tới đây, nếu có thể không rời Hách Nhiêu nửa bước thì tốt nhất.”

“Không rời nửa bước?” Tiêu Dập nhăn mày, nghĩ đến việc Hách Nhiêu học trường cảnh sát, anh ta hỏi: “Cô bé gặp nguy hiểm? Làm sao cậu biết?”

Cố Nam Đình gần như muốn nổi cáu, “Tôi nói tôi có thể dự đoán chuyện xảy ra sau này thì cậu có tin không?”

Dự đoán? Một chuyện hoang đường biết bao. Thế nhưng nhìn ánh mắt nặng nề của Cố Nam Đình, Tiêu Dập không thể nói là không tin. Cuối cùng, “Tôi sẽ xem như cậu bói bài Poker mà ra.”

Cố Nam Đình rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, anh vỗ vai Tiêu Dập, “Hy vọng tôi bói poker không chuẩn, chỉ là sợ hãi dư thừa.”

Tiêu Dập gật đầu, ánh mắt tin tưởng.

Lúc hai người quay về, có người loạng choạng chạy từ sảnh quầy bar ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Sao còn đánh nhau chứ?”

Như thần giao cách cảm, cả hai nhìn nhau, rồi cùng chạy nhanh về.

Quả nhiên là bàn của họ. Cách một đám đông rối loạn, Cố Nam Đình nhìn thấy Hách Nhiêu đang ra tay với mấy người đàn ông khác, Trình Tiêu thì đang ở sau lưng cô bé, bảo vệ Tiêu Ngữ Hành hoảng loạn run sợ.

Vì sự cố đột ngột này mà khách khứa đều chạy tứ tung như những con kiến mất đầu, tiếng kêu thét hòa cùng tiếng nhạc, khiến cảnh tượng hỗn loạn này loáng thoáng có cảm giác k1ch thích. Tiêu Dập đẩy đám đông ra, chạy tới thì nhìn thấy Hách Nhiêu giơ một chân đá phía hạ bộ của một gã có vẻ ngoài lưu manh đang tấn công cô. Anh ta cau mày, nói to với Cố Nam Đình, “Với thân thủ của cô bé, chưa chắc tôi đã là đối thủ, lỡ gặp nguy hiểm thật, không biết ai mới bảo vệ ai đây!”

“Anh!” Trong tiếng hét kinh sợ của Tiêu Ngữ Hành, một gã đàn ông rút một con dao ra, nhắm thẳng hướng Trình Tiêu.

Đó không phải là tai nạn, mà là cố ý. Mục tiêu của bọn chúng là Trình Tiêu. Ý thức được điểm này, Cố Nam Đình đẩy mạnh đám đông ngăn trở anh, hoàn toàn mặc kệ những người bị anh va phải, lao về phía Trình Tiêu.

Hình như vẫn không kịp.

Cũng may Hách Nhiêu kịp thời quay về kéo Trình Tiêu, Cố Nam Đình nhân cơ hội này giơ tay ra túm lấy cổ tay Trình Tiêu, kéo cô vào lòng. Giây sau đó, lưỡi dao của tên kia lướt qua cánh tay anh. Như không hề cảm thấy đau, Cố Nam Đình vẫn bình thản ôm chặt Trình Tiêu bên hông, nghiêng người né lưỡi dao. Trình Tiêu cảm thấy trước mắt lóe lên, Cố Nam Đình đã túm lấy cổ tay đối phương vặn ngược. Dao rơi xuống đất, anh di chuyển nhanh sang bên trái gã kia, bẻ cánh tay hắn ra sau vai, dùng phần vai đỡ cùi chỏ, sau đó một tay bẻ mạnh xuống.

“Á”, một tiếng kêu thảm vang lên, gã kia vì quá đau nên bất giác giật lùi. Cố Nam Đình không cho phép. Một tay anh nắm chặt cổ tay Trình Tiêu, chỉ dùng tay phải mà đã vặn tay gã kia trở lại, dùng đầu gối th úc mạnh lên “chỗ ấy” của hắn. Khi hắn ta yếu ớt chống trả, ngã ngồi xuống đất, Trình Tiêu lại được anh ôm chặt vào lòng.

Lúc này, Tiêu Ngữ Hành lại trở thành đối tượng tấn công. Trình Tiêu thoát ra khỏi vòng tay của Cố Nam Đình, “Đi giúp đi! Cẩn thận!”

Cố Nam Đình đẩy cô về phía quầy bar, “Gọi điện cho Phùng Tấn Kiêu!” Mới dứt câu, anh “nghênh đón” một gã đàn ông bị Hách Nhiêu đá vào bắp chân loạng choạng va phải anh, một động tác cùi chỏ đầu gối kết hợp, đầu gối húc thẳng vào mặt hắn, thuận thế cho hắn một cùi chỏ nữa.

Cố Nam Đình có thể dùng cùi chỏ đánh vào gáy đối phương, với sức lực của anh cũng đủ để hắn không dậy nổi. Trình Tiêu vừa mò tìm điện thoại định gọi vừa đưa mắt nhìn anh chằm chằm. Sau đó cô thấy anh thúc cùi chỏ xuống lưng hắn.

Điện thoại reo một tiếng thì Phùng Tấn Kiêu đã nghe, Trình Tiêu vừa định nói thì nhìn thấy một gã bị Tiêu Dập đá ngã xuống đất đang lồm cồm bò dậy, rút ra một con dao, nhằm thẳng lưng Cố Nam Đình mà lao tới.

Điện thoại còn để bên tai, Trình Tiêu thuận tay cầm một chai rượu trên quầy bar lên, chạy như điên tới hắn.

Cố Nam Đình loáng thoáng thấy có người tới gần, anh vừa quay lại định đưa tay lên đỡ thì thấy Trình Tiêu cầm một chai rượu từ phía sau đập thẳng vào đỉnh đầu gã đàn ông đang lén tấn công anh.

“Bốp”… chai rượu vỡ tan, gã kia lăn ra đất.

Cố Nam Đình nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, căng thẳng hỏi: “Có bị trầy xước ở đâu không?”

Trình Tiêu nhìn gã kia nằm dưới đất, rồi nhìn cổ chai còn nằm trong tay, “Anh hỏi em hay hỏi hắn?”

Thấy Phùng Tấn Kiêu dẫn người chạy tới, Cố Nam Đình lau mặt, anh khẽ trách: “Cái cô này!”

Khi cảnh sát xử lý hiện trường, Hách Nhiêu hỏi: “Anh Tiêu, anh không sao chứ?”

Cố Nam Đình quay lại, nhìn thấy hết sự căng thẳng và quan tâm mà Hách Nhiêu vô tình để lộ ra. Tiếc rằng Tiêu Dập đang an ủi Tiêu Ngữ Hành run rẩy kinh hãi mà bỏ qua chi tiết này. Đợi lúc anh xác nhận em họ không sao mới ngước lên hỏi Hách Nhiêu, “Có bị thương không?”, thì thần sắc cô bé đã hồi phục lại như bình thường.

Đây chính là sự an bài của số phận chăng? Đối với những việc đã định sẵn, dù anh có lòng vãn hồi thì vẫn phát triển theo quỹ đạo đã vạch ra. Nhưng cho dù quá trình khó khăn thế nào, Hách Nhiêu và Tiêu Dập cuối cùng vẫn ở bên nhau. Còn anh thì sao, Cố Nam Đình nhìn Trình Tiêu đang xắn tay áo của anh lên, bỗng không dám chắc chắn, dù anh có được bảy năm thì có thể thắng được cô không?

Cố Nam Đình giữ tay Trình Tiêu lại.

Trình Tiêu ngước lên, “Sao, anh đau hả?”

Cố Nam Đình lắc đầu, giây sau đó, anh bất chấp người qua kẻ lại, kéo Trình Tiêu vào lòng, “Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nếu trở thành cơ trưởng rồi sẽ ở bên nhau, tại sao bây giờ không thể? Trình Tiêu, anh nghiêm túc đấy.”

Tần suất tỏ tình của anh rất cao, Trình Tiêu đã quen với chuyện đó. Nhưng trong tình huống này, dù hiểu sự thẳng thắn của anh…

Trình Tiêu không đáp, chỉ khẽ đẩy anh ra, “Xem vết thương đã.”

Cố Nam Đình lại không buông tay, “Nhận lời anh đi đã.”

Trình Tiêu khẽ nhíu đôi mày thanh tú, “Trước mặt bao nhiêu người thế này, anh lại chây lỳ với em à?”

Cố Nam Đình đành buông tay ra, đưa lòng bàn tay áp lên má cô, cười nói: “Không sợ nữa phải không? Muốn để em làm cho anh hết sợ ấy mà.”

“Phụt…” kẻ cười trong nước mắt là Tiêu Ngữ Hành. Cô bé lau nước mắt, cười nhạo với giọng nói còn đang nức nở, “Uổng phí em sùng bái anh bao năm nay, lại còn phải nhờ chị Trình làm cho anh hết sợ! Anh à, anh có thể đừng phát cơm chó cho bọn em trước mặt mọi người không?” (tiếng lóng chỉ người độc thân bên TQ là “đơn thân cẩu”, “phát cơm chó” có nghĩa là diễn cảnh tình cảm trước mặt những kẻ còn đang độc thân)

Cơm chó? Cố Nam Đình cau mày, “Sau này em nên sùng bái Phùng Tấn Kiêu đi, anh chẳng buồn quản em nữa rồi.”

Lúc băng bó cánh tay, Cố Nam Đình hỏi: “Dáng vẻ em lúc cầm chai rượu đập vào đầu tên kia thực sự rất tuyệt đấy.”

Trình Tiêu không ngẩng lên, tiếp tục băng bó: “Lão Trình từ nhỏ đã dạy em, nếu cãi nhau được thì gắng không động thủ, nếu phải động thủ thì hãy ra tay trước. Nếu nhất định phải có một kẻ nằm xuống thì mới dừng tay được thì hãy để đối phương ngã xuống. Chuyện sau đó là chuyện của ông lo.”

Đối với những lời giáo huấn con gái của Trình Hậu Thần, Cố Nam Đình suy ngẫm, “Sau này nếu chúng ta cũng sinh con gái thì anh cũng dạy nó như thế.”

Trình Tiêu hơi mạnh tay một chút, Cố Nam Đình “shhhh…” một tiếng, “Nhẹ thôi, đau!”

Trình Tiêu cúi xuống cười, “Cái giá của việc nói năng bậy bạ!”

Ánh mắt Cố Nam Đình dừng ở đỉnh đầu cô, “Thế ý em là bảo anh sinh con với kẻ khác?”

Trình Tiêu ngước lên trừng mắt, “Thích sinh con với ai thì tùy, thích sinh mấy đứa thì sinh!”

Cố Nam Đình bóp nhẹ cái cằm nhọn nhỏ xinh của cô, “Chính là thích kiểu làm bộ làm tịch khẩu thị tâm phi của em thế này!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.