Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh

Chương 58



Lúc này còn khoảng một tuần đến mười ngày nữa là Trình Tiêu tham gia sát hạch lần một, sau đó kiến lập thêm một trăm giờ bay nữa để xin thi lần hai là còn khoảng ba tháng. Thế nên trước khi Trình Tiêu thông qua sát hạnh lần hai, chính thức trở thành cơ trưởng, Tiêu Phi đã bảo Trình Hậu Thần: “Đừng cho nó biết, dù sao cũng không nhanh như thế đâu.”

Bà nói sẽ không nhanh như thế, là chỉ bà sẽ không gục ngã quá nhanh. Thế nhưng phải kín kẽ, nước chảy không lọt trước mặt Trình Tiêu, làm sao có thể? Từ khi Trình Tiêu biết Tiêu Phi từng phẫu thuật, trừ phi cô phải tham gia những kỳ thi không ở thành phố A mà cô không thể sắp xếp được, thì dù bận đến mấy, cô cũng sẽ giữ tần suất mỗi tuần gặp Tiêu Phi ít nhất hai lần. Thế thì, để tránh cho cô phát hiện ra điều bất thường, Tiêu Phi căn bản không thể nhập viện điều trị. Ba tháng, đối với sức khỏe con người mà nói, sẽ qua đi rất nhanh. Nhưng đối với người mắc bệnh ung thư tái phát, là thời gian điều trị tốt nhất, quý giá nhất.

Trình Hậu Thần đương nhiên không đồng ý, mấy năm nay, lần đầu ông nổi giận với Tiêu Phi: “Nó là con gái em, em đối với nó có ý nghĩa gì, lẽ nào em không hiểu? Chúng ta ly hôn giấu nó, sau khi nó biết đã nổi trận lôi đình với anh, suốt một học kỳ không chịu nghe điện thoại của anh. Về sau nó đồng ý quay lại cái nhà này, em tưởng nó vì không nỡ xa ông bố này sao? Nó đang giữ cái nhà này vì em đấy! Tuy nó không nói gì, thậm chí còn cổ vũ anh tái hôn, nhưng nó đang nhắc anh, dò đoán tình cảm của anh dành cho em. Nó biết, nó ở ngôi nhà này một ngày thì dù anh cưới bất kỳ ai, đều bắt buộc thông qua sự đồng ý của nó. Nó không gật đầu thì Trình Hậu Thần anh dẫn được ai vào nhà? Với sự sắc sảo của nó, anh dám dẫn ai về không? Tiêu Phi, con gái em yêu em, vượt qua hết thảy. Rốt cuộc em có biết không hả?!”

Ông càng nói càng đau buồn, cảm xúc gần như không thể kiểm soát: “Mà em lại dùng sức khỏe của mình để đổi lấy sự an tâm tạm thời của nó. Em có từng nghĩa rằng nếu cái giá nó phải trả khi trở thành cơ trưởng là mất đi thời gian cuối cùng được ở cạnh em, sau này nó làm sao bay được?”

Quật cường như Trình Tiêu, khi đối mặt với cảnh gia đình tan vỡ, bố mẹ ly hôn, trông cô có vẻ không để tâm nhưng thực tế lại phải chịu đựng sự đả kích to lớn đầu tiên trong đời. Sau đó Tiêu Phi bệnh, sự giấu giếm và chịu đựng một mình của bà khiến Trình Tiêu xót xa và tự trách. Đó là vết thương lòng nặng nề thứ hai trong đời cô.

Khi mọi thứ không thể cứu vãn, Tiêu Phi tỏ ra bình tĩnh hơn Trình Hậu Thần, mấy năm rồi, bà lần đầu bình tĩnh, ôn hòa nói với ông: “Nó là khúc ruột đứt ra của em, tình cảm của nó, cho dù nó không nói, thì em dựa vào tình yêu em dành cho nó cũng có thể phán đoán được. Nhưng tình hình hiện giờ là, nó biết hay không thì cũng chẳng giúp đỡ được gì cho bệnh tình của em cả, mà còn ảnh hưởng tới nó. Hậu Thần, để độc lập dẫn tổ bay, nó đã nỗ lực tám năm trời. Tám năm, là quãng thời gian đẹp nhất của người con gái. Nó kiên trì chỉ làm một việc, bỏ ra cái giá thế nào, vất vả ra sao, chúng ta là cha mẹ phải hiểu nhất. Em là mẹ nó, rồi sẽ có một ngày đi trước, em hy vọng dù em không còn, con gái em cũng có thể kiêu hãnh tiếp tục cuộc đời của nó. Mà ba tháng tiếp theo là lần cuối để nó thực hiện giấc mơ, cũng là bước quan trọng nhất. Anh bảo em cướp đoạt cơ hội thành công của nó vào lúc này, em không làm được.”

“Phi Phi!” Trong lòng Trình Hậu Thần gánh chịu nỗi đau cực lớn, nhưng ông gắng sức kiềm chế, không biểu hiện quá rõ trước mặt Tiêu Phi, ông nặng nề nói: “Sở dĩ nó cố gắng như thế không phải vì chúng ta hay sao? Lần đi du lịch sau bảy năm kết hôn, máy bay chúng ta đi đã bị chim tấn công, cả hai động cơ đều mất. Lúc đó, hơn một trăm bốn mươi người trên máy bay, gồm cả chúng ta, đều tưởng là chết chắc rồi, máy bay lại thành công đáp xuống sông Lâm Giang. Từ đó em không dám ngồi máy bay nữa. Là Trình Trình đã an ủi em: Mẹ ơi đừng sợ, sau này Trình Trình lái may bay to đưa mẹ đi. Nếu kết quả cố gắng của nó là không có em chia sẻ niềm vui, trở thành cơ trưởng cũng mất đi ý nghĩa rồi.”

Sự cố lần đó, Tiêu Phi cũng không hề quên. Lúc đó bà gần như trốn ra từ cái chết đã ôm chặt Trình Tiêu bé nhỏ, khóc nói: “Mẹ không muốn con bay, nguy hiểm lắm, mẹ sẽ lo lắm.”

Lúc đó Trình Tiêu còn nhỏ, không hiểu thế nào là tai nạn hàng không, cô vừa lau nước mắt cho mẹ vừa nói: “Mẹ đừng lo, Trình Trình sẽ luyện tập thật tốt, bay vững vàng như ông ngoại, mẹ nằm ngủ cũng sẽ không bị giật mình đâu.”

Tốt nghiệp Học viện Không quân, đoạt giải “học viên có kỹ thuật bay xuất sắc”, có hai bằng thạc sĩ – Tiêu An, cha của Tiêu Phi, bố vợ của Trình Hậu Thần, ông ngoại của Trình Tiêu, chính là ông, đã thành công hạ chiếc máy bay bị mất hai động cơ xuống sông Lâm Giang, giữ an toàn cho tất cả mọi người. Vì thế ông đã nổi danh trên toàn thế giới, đồng thời được xưng tụng “cơ trưởng anh hùng”.

Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ đến sự cố đó, Tiêu Phi vẫn thấy hoảng sợ: “Bốn người nhà chúng ta suýt chút nữa đã cùng đi sang thế giới bên kia rồi.”

Thế nên khi Trình Tiêu muốn thi vào Học viện Hàng không, Tiêu Phi mười mấy năm không ngồi máy bay đã kiên quyết phản đối. Cuối cùng vẫn là ông ngoại của Trình Tiêu ra mặt thuyết phục bà, Tiêu An hiện giờ đã bảy mươi tuổi nói rằng: “Trên thế gian này không có công việc nào tốt nhất, an toàn nhất, chỉ có công việc mà con cam tâm tình nguyện làm. Trong bốn mươi năm vừa qua, bố đã bay hàng ngàn hàng vạn chuyến bay, trải qua mọi tình huống có thể và không thể nào xảy ra. Bố có thể hạ cánh chuyến bay 5220 thành công không phải là do biểu hiện giờ phút đó của bố càng lạnh lùng bình tĩnh càng tốt, mà là từ khi bố trở thành một phi công chiến đấu, bố đã ý thức được từ đây về sau, sống chết chỉ trong vài giây hoặc giữa mấy trăm mét, để sống sót, để an toàn, bố bắt buộc phải giữ sự chú ý cao độ. Thực ra bố dùng bốn mươi năm tích lũy để tìm thấy con đường đi đến an toàn, đảm bảo an toàn cho hành khách trên máy bay, cả bản thân bố trong đó, cả ba người gia đình con. Bố già rồi, sức khỏe không cho phép bố tiếp tục bay, nhưng bố vẫn rất yêu công việc này. Bố rất vui vì cháu gái bố từ nhỏ đã có tình yêu và sự cố chấp rất khác đối với công việc này.”

Chỉ như thế mà đã thuyết phục được Tiêu Phi, bà hỏi: “Bố, có lẽ là tình yêu được trả giá bằng sinh mạng thực sự đáng để kiên trì sao?”

Tiêu An nắm tay con gái, “Phi Phi, con vì Hậu Thần, vì hôn nhân hai con mà cam tâm từ bỏ sự nghiệp diễn xuất mà con yêu thích, mà con có bao giờ nghĩ về vấn đề xứng đáng hay không? Trên đời này có rất nhiều người già đi một cách bình thường, đến khi chết cũng không biết được hứng thú của bản thân ở đâu, không thể tìm thấy công việc mình yêu thích để kiên trì vì nó. Con nên mừng vì con gái con tuổi còn nhỏ đã biết quãng đời tiếp theo phải đi như thế nào. Phi Phi, hãy tôn trọng lựa chọn của con gái con, như bố đã tôn trọng con vậy.”

Tiêu Phi đương nhiên đã bị cha thuyết phục, bà đồng ý cho Trình Tiêu học bay.

Trình Tiêu hứa hẹn với bà, “Cho con tám năm, đợi con tốt nghiệp trường hàng không, hoàn thành khóa huấn luyện cơ trưởng xong, sẽ đưa mẹ bay lại sông Lâm Giang lần nữa.”

Cũng như Tiêu An đã nói, Trình Tiêu đã có kế hoạch cho cuộc đời tiếp theo. Cô cho bản thân tám năm để thực hiện mơ ước được bay, có lẽ còn mang theo cả quyết tâm giúp Tiêu Phi khắc phục chứng sợ bay nữa.

Bây giờ, hẹn ước tám năm sắp được thực hiện.

Tiêu Phi nói: “Bắt đầu từ lúc em và bố cùng thuyết phục anh đồng ý cho nó học bay, em đã chờ đợi ngày nó trở thành cơ trưởng và dẫn dắt tổ bay. Trừ nó ra, em không muốn giao sinh mệnh cho ai khác. Hậu Thần, em biết lúc này áp lực anh phải chịu đựng lớn hơn em, nhưng xin anh hãy nghe theo em lần này, để nó yên tâm hoàn thành giai đoạn huấn luyện cuối cùng, làm chuyện quan trọng nhất vì em. Em nhận lời anh, em sẽ không gục ngã.

Trình Hậu Thần đứng trước cửa sổ, giọng nghẹn ngào, “Cố Nam Đình, cậu hãy nói tôi biết, lúc này nếu đổi lại là cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”

Báo cáo trong tay Cố Nam Đình không chỉ là báo cáo tái khám mỗi năm của Tiêu Phi, mà còn có các kết quả chẩn đoán khác như chụp xương, cộng hưởng từ v.v… anh nhìn kết quả chẩn đoán không thể chính xác hơn trên đó “tế bào ung thư lan rộng”, đau buồn đến mức gần như muốn xé nát báo cáo trong tay.

Anh nhớ đến câu trả lời của cô khi hỏi cô tại sao lại chọn học bay. Cuối cùng Cố Nam Đình đã hiểu, Trình Tiêu nói “bay là an toàn nhất” không phải một câu đáp qua loa hoặc đùa giỡn, mà đối với cô là người chọn bay để sống thì đó là nhận thức lý trí nhất, là trách nhiệm nghề nghiệp cao nhất và là tín ngưỡng cả một đời.

Trình Tiêu, rốt cuộc em còn bao nhiêu mặt mà anh không hiểu được?

Cố Nam Đình ngẩng lên, chăm chú nhìn bóng lưng thẳng đờ của Trình Hậu Thần, mãi sau, lâu đến nỗi anh bắt buộc phải xác nhận lại nhận thức và quyết định của mình hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới lên tiếng: “Trình Tiêu bây giờ và Cố Nam Đình năm đó không thể so sánh được. Nếu so sánh với việc phải chịu áp lực và dằn vặt lớn hơn sau khi biết chuyện, và tiếc nuối khôn nguôi khi bị che giấu, cô ấy sẽ chọn vế trước.”

Anh không xử lý chuyện này dưới lập trường của bất kỳ ai, mà đơn thuần là suy nghĩ dưới góc độ của người trong cuộc là Trình Tiêu.

Cô ấy là người lớn, nhưng trong mắt bố mẹ, cô vẫn là một đứa bé. Trình Hậu Thần chậm rãi quay lại, nhìn Cố Nam Đình bằng ánh mắt sâu thẳm, phức tạp, dường như đang hỏi dò chàng trai trẻ trước mặt, thật sự phải làm thế sao? Thật sự chỉ có con đường tàn nhẫn đó phải đi sao?

Cố Nam Đình đặt lại tập báo cáo lên bàn, anh đi đến trước cửa sổ, đưa đôi tay nắm lấy bàn tay già nua của Trình Hậu Thần, giọng anh kiên định: “Trình Tiêu mà cháu quen biết, ổn mà.”

Từ Trình gia ra, Cố Nam Đình một mình đứng ở bờ sông rất lâu, đến khi Trình Tiêu gọi điện, báo cáo với anh: “Hạ cánh, bình an.” Anh mới giật mình, dịu dàng hỏi như trước nay vẫn thế: “Có mệt không?”

Trình Tiêu đã tới khách sạn, bên kia rất yên tĩnh khiến giọng nói của cô càng trở nên trong trẻo, vui tai: “Chuyến này chỉ bay sáu tiếng, nếu mệt thì là biến tướng thừa nhận năng lực bay của em không đủ?”

Nếu là trước đây, nghe câu nói đó, Cố Nam Đình nhất định sẽ đùa cô vài câu, bây giờ chỉ thấy xót xa.

Đưa mắt nhìn ra mặt sông phía xa, anh nói với cô trong đêm khuya tĩnh lặng: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai về thì đến văn phòng anh lấy đơn nhé.”

Trình Tiêu không hiểu: “Đơn gì cơ?”

Cố Nam Đình cố nói bằng giọng nhẹ nhõm để cô không nhận ra điều gì bất thường, “Bay hết ngày mai là đủ một trăm giờ bay, có thể làm đơn xin sát hạch lần một mà?”

Trình Tiêu bên kia cười khẽ, “Nhưng em còn chưa làm đơn. Chắc anh không gấp gáp hơn cả em, giúp em gõ xong đơn luôn chứ?”

Khi em biết sự thật, em sẽ gấp gáp hơn bất kỳ ai khác. Tiếc rằng, chúng ta không thể thay đổi điều lệnh quản lý bay.Thế nên ba tháng tiếp theo, đối với em, sẽ càng dài đằng đẵng và đầy đau khổ. Mà những gì anh có thể làm cho em, thực sự có hạn.

Cố Nam Đình trả lời, “Anh không chỉ giúp em viết xong đơn, mà còn giúp em ký hết những chỗ cần ký nữa.”

Từ khi làm đơn xin đến khi sắp xếp thi thường phải một tuần, anh đang giúp chính mình tiết kiệm thời gian.

Trình Tiêu khẽ nói: “Cố Nam Đình, anh hiểu sở thích của em đó.”

Mong rằng anh thực sự hiểu – cuộc trò chuyện kết thúc, Cố Nam Đình đứng bên bờ sông đến tối muộn.

Hôm sau khi Trình Tiêu bay xong, Cố Nam Đình đã đặt tờ đơn vốn phải do chính cô gửi, các cấp của công ty thẩm tra, xác nhận giờ bay của cô không có gì sai sót rồi mới gửi đến chỗ tổng giám đốc, đi hết mọi quy trình rồi đặt lên bàn của Kiều Kỳ Nặc, chỉ cần Trình Tiêu đặt bút ký tên là có thể tham gia sát hạch lần một vào ngày hôm mốt do bộ phận quản lý bay cử giáo viên để kiểm tra.

Đối với đặc quyền anh cho, Trình Tiêu không từ chối, cô chỉ nói: “Nếu em có gì sơ suất thì làm anh mất mặt lắm.”

Cố Nam Đình ôm cô vào lòng, “Em sẽ không thế đâu, anh biết.”

Qua một ngày nghỉ ngơi điều chỉnh, Trình Tiêu đã tham gia sát hạch lần một vào một ngày đẹp trời.

Lần kiểm tra này tiến hành trên chuyến bay bình thường. Thanh tra do bộ phận quản lý bay cử đến, là giáo viên của công ty con của Trung Nam. Phi công bị kiểm tra cần bay bốn chặng, hai chặng tiếp cận chính xác, hai chặng tiếp cận không chính xác.

Tiếp cận chính xác là phương thức tiếp cận theo thiết bị mặt đất, theo chỉ dẫn phương hướng mà radar tiếp cận cung cấp và tin tức chỉ dẫn theo phương ngang và theo mặt phẳng đứng, bảo đảm máy bay nhắm chuẩn đường nối dài ngay giữa trung tâm đường băng, thực hiện phương thức “tiếp cận” chính xác.

Tiếp cận phi chính xác lại không cung cấp chỉ dẫn trượt, yêu cầu phi công phán đoán đường hạ cánh chính xác của máy bay, khiến máy bay hạ cánh an toàn trong trạng thái ổn định. Vì không có chỉ dẫn chính xác, chỉ dựa vào phán đoán của phi công nên tiếp cận phi chính xác tồn tại nguy hiểm, dễ khiến máy bay tiếp cận không ổn định, hoặc tiếp đất gặp sự cố, thuộc về một trong những đề mục đòi hỏi khá cao trong công tác bay.

Đương nhiên là các công ty hàng không sẽ không đùa giỡn với sinh mệnh hành khách và nhân viên, không có sự chuẩn bị và kế hoạch thì không thể để phi công tiến hành tiếp cận phi chính xác. Thế nên thực ra có thể tiến vào giai đoạn sát hạch một này, phi công tuyệt đối đã có được trình độ kỹ thuật có thể tiến hành tiếp cận phi chính xác. Nhưng khi tiến hành, phi công phải đặc biệt chú ý kiểm tra và chỉnh sửa, để máy bay cắt vào đường bay ở điểm quy định và độ cao chuẩn xác.

Như Cố Nam Đình dự đoán, trong quá trình cất và hạ cánh ở cả bốn quãng, anh ngồi ở khoang VIP, cảm nhận được bằng kinh nghiệm của một cơ trưởng có thâm niên rằng, dù là tiếp cận chính xác hay không chính xác, Trình Tiêu đều bay rất tốt. Anh tin rằng hành khách trên máy bay sẽ không nhận ra, phi công điều khiển máy bay lúc này là một người mới, chỉ mới kiến lập được một trăm giờ bay ở ghế trái.

Khi Trình Tiêu bay xong bốn quãng một cách hoàn hảo, thanh tra viên chìa tay với cô, “Vất vả rồi, chúc mừng cô!”

Trình Tiêu mỉm cười bắt tay anh ta, “Cảm ơn.”

Thanh tra mới nói cô biết, “Cố tổng cũng ở trên máy bay.”

Trình Tiêu tỏ ra bình thản, “Tôi đã đoán ra. Lúc này đây, thường anh ấy sẽ không vắng mặt.”

Nhưng điều cô không đoán được là: Ngày hôm nay khi cô suôn sẻ vượt qua kỳ sát hạch lần một, có một cơn ác mộng đang chờ đón cô.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.