Dưới ánh nhìn chăm chú cùng với nhiều cảm xúc khác nhau, Nam Phá Thiên chỉnh lại áo choàng, thẳng lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hiên ngang bước vào trung tâm đại điện.
Là nhân vật chính, Trúc Ẩn Trần có rất nhiều bất mãn với hoa tâm của Nam Cung Phá Thiên, nhưng cũng phải thừa nhận, phong thái và hình tượng của hắn ta rất xuất sắc, xưng đáng với một câu phong lưu phóng khoáng.
Tuy nhiên chỉ có phong lưu là thật, chủ yếu để lừa gạt tiểu cô nương.
Nhưng liệu các môn phái lớn còn tranh giành hắn ta như trong nguyên tác hay không thì không biết.
Về điểm này Trúc Ẩn Trần có lẽ quá lo lắng.
Mặc dù nhóm Kim Đan cũng có nhiều lời dị nghị về vị quán quân này, nhưng những cường giả của các đại môn phái trên đài cao sẽ không để ý đến những chuyện lặt vặt của bọn họ. Họ đến để tuyển chọn nhân tài mới cho môn phái, điều họ quan tâm là thiên phú và tâm tính.
Với thiết lập của nhân vật chính, thiên phú của Nam Phá Thiên đương nhiên là rất tốt, tốt đến mức như được mở khóa.
Rất nhanh, một người nào đó trên đài cao đã lên tiếng hỏi: “Tiểu hữu có sư môn nào chưa?”
Nam Cung Phá Thiên còn chưa kịp trả lời, thì một cường giả trên đài cao khác giành nói trước: “Hắn là hậu duệ của Nam Cung gia, theo lý mà nói phải đến Thương Hoa của ta, ở đây còn nhiều hạt giống tốt, Vân Phiến ngươi nhìn người khác đi.”
Vị tu sĩ có đạo hiệu Vân Phiến nhẹ nhàng đáp lại: “Ta thấy pháp khí của tiểu hữu Nam Cung không phải là kiếm, tu cũng không tu kiếm đạo, đến chỗ ngươi chẳng phải sẽ làm lỡ dở tiền đồ của hắn sao?”
“A di đà Phật, bần tăng thấy tiểu hữu có duyên với Phật, có muốn nương nhờ cửa Phật, phổ độ chúng sinh không?”
Nghe Phật tu mở miệng, Trúc Ẩn Trần lập tức nhìn về phía Nam Cung Phá Thiên, vừa hay bắt gặp biểu cảm hoảng sợ và luống cuống trong mắt hắn ta.
Ha ha ha
[ Hệ thống, cậu không thấy hắn rất hợp tu Phật sao?] Ví dụ muốn tặng cho mỹ nữ khắp thiên hạ một mái ấm.
【 Không phù hợp với nguyên tác, không khẳng định.】
[ Chỉ chút đùa thôi mà, hệ thống cậu rõ ràng có cảm xúc, đừng lúc nào cũng giống như người máy chăm sóc khách hàng vậy chứ, hiếm khi có thời gian trò chuyện với cậu, nói chuyện với tôi một chút đi.]
Trúc Ẩn Trần với gương mặt lạnh lùng, biểu cảm lạnh nhạt, cộng thêm khí chất lạnh lẽo của băng linh căn, trong mắt người khác thì rõ ràng là một người có tính cách lạnh nhạt, một ngọn núi băng người lạ chớ quấy rầy.
Bên cạnh Phạn Mộng Đàm cũng không phải là người hay nói nhiều, y cũng không thể chủ động tiếp xúc, mặc dù thấy Nam Cung Phá Thiên gặp rắc rối rất vui, nhưng thiếu người để chia sẻ cùng nhau phun tào, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Y có quá nhiều bí mật không thể nói ra, ngoại trừ hệ thống, không biết còn có thể thoải mái tâm sự với ai nữa.
Xét đến tình cảnh hiện tại của ký chủ và áp lực phải đối mặt với phản diện nguy hiểm hàng ngày, để tránh ký chủ gặp vấn đề tâm lý, hệ thống đồng ý yêu cầu của y.
【 Ký chủ muốn nói gì? Hệ thống chỉ phụ trách trả lời câu hỏi.】
[ Hỏi gì đáp nấy? ]
Câu này khiến Trúc Ẩn Trần không thể tránh khỏi nghĩ tới Túc Ly, cùng với cấm chế trên người y.
Không khoẻ +1
Chỉ số tâm tình -1
【Đúng vậy, kết quả kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ có tâm trạng suy sụp, có vấn đề gì sao?】
[Không có gì, chỉ là nhớ đến một chuyện không vui thôi.]
[Nhưng hệ thống vừa rồi chủ động hỏi thăm tôi, chẳng lẽ là đang quan tâm tôi à?]
【Nếu hiểu như vậy khiến ký chủ vui vẻ thì đúng vậy.】
【Trạng thái ổn định của ký chủ có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ.】
[Cậu thật không biết cách an ủi người khác, nhưng dù sao cũng cảm ơn.]
Trúc Ẩn Trần vốn không phải người ít nói, từ rất lâu trước đây y cũng từng là một thiếu niên cởi mở và hơi nói nhiều. Nhưng đó thật sự là từ rất lâu trước đây, lâu đến nỗi y gần như đã quên mất.
Trên đài, cuộc tranh cãi về chỗ đến của Nam Cung Phá Thiên vẫn tiếp diễn không ngừng, tất nhiên những vị đại năng này nói chuyện đều rất giữ gìn hình tượng bản thân, vòng vo mà tranh cãi, đại năng đúng là đại năng, ngay cả cãi nhau cũng mang phong thái luận đạo của cao nhân.
Đừng nhìn nhiều người lên tiếng, nhưng tranh cãi chủ yếu vẫn là Thái Nhất Huyền Tông Vân Phiến và tiền bối Nam Cung gia của thương hoa Hoa Kiếm Tông.
Các tông môn khác chỉ xem náo nhiệt, nhúng tay vào thử vận may, biết đâu tiểu hữu này lại có hứng thú với tông môn của họ, ví dụ như Bách Luyện Các và Dược Tông chính là nghĩ như vậy.
Còn Hợp Hoan Lâu, thuần túy là gây rối, rất ít khi có thể chiêu mộ người trong những buổi lễ bái sư thế này, ai bảo danh tiếng của bọn họ không bằng các tông môn khác, hầu hết đệ tử được thu nạp đều nhờ duyên gặp gỡ và cơ duyên ngẫu nhiên nhặt được về tông môn.
Nam Cung Phá Thiên nghe thấy giọng nói ngọt ngào quyến rũ kia thì không kiềm chế được mà nhìn lên.
[Hệ thống, tôi thấy hắn rất muốn gia nhập Hợp Hoan Lâu.]
【Hắn không thể đi, Tiên Tôn sắp đến rồi.】
Lời hệ thống vừa dứt, các đại năng trên đài lập tức ngừng tranh cãi, trong đại điện bỗng nhiên yên tĩnh đến mức kỳ lạ, bầu không khí lập tức trở nên yên lặng.
Có tu sĩ nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không biết, im lặng đi, đừng nói chuyện.”
Các tu sĩ bên dưới phần lớn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mơ hồ cảm nhận được cái gì đó, không dám tùy tiện lỗ mãnh, căng thẳng và tò mò.
“Cung nghênh Tiên Tôn.” Trên đài cao vang lên nhiều tiếng vấn an cùng một lúc.
Ngay khoảnh khắc đó, một uy áp cường đại chưa từng có giáng xuống, cảm giác áp bức như dãy núi đè xuống chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhanh đến mức như xuất hiện ảo giác.
Trúc Ẩn Trần lòng còn sợ hãi ngẩng đầu lên, thấy một bóng người dừng ở một chỗ đài cao, với tầm nhìn hiện tại của y, chỉ thấy được một góc áo.
[Hình như không phải màu trắng.]
【?】
[Nhân vật như Tiên Tôn, chẳng phải nên mặc một thân bạch y tiên khí phiêu phiêu sao?]
【Ký chủ là đang nói chính mình hả?】Mỗi lần liên lạc với ký chủ, y đều mặc bạch y.
Nhắc đến chuyện này, Trúc Ẩn Trần không khỏi bực mình.
[Trước đây tôi có quần áo màu khác, tất cả là do Túc Ly, cái sở thích gì mà kỳ quặc! Tôi mặc màu gì hắn cũng quản, đúng là mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế.]
Từ khi rơi vào tay Túc Ly, quần áo trong túi trữ vật của y ngày càng ít, ban đầu chỉ còn màu nhạt, sau đó co lại chỉ còn màu trắng, gần đây thì không còn nữa!
Quần áo y đang mặc hiện tại là do Túc Ly đưa cho, người nọ còn nói y không có gu thẩm mỹ, không biết cách làm nổi bật ưu điểm của mình, thể hiện vẻ đẹp của bản thân.
[Tôi đâu phải con công trống muốn theo đuổi bạn tình, thể hiện mình làm gì? Với lại màu trắng dù thay đổi thế nào cũng chỉ có một cảm giác.]
【Hệ thống không chuyên về thiết kế trang phục, nếu ký chủ có nhu cầu, tôi có thể tìm kiếm và học hỏi trong kho dữ liệu.】
[……Không cần, tôi chỉ càu nhàu chút thôi.]
Nói chuyện với hệ thống thật sự không cảm thấy được niềm vui của việc phun tào.
Các tu sĩ xung quanh bắt đầu thì thầm nói nhỏ, Trúc Ẩn Trần nhìn về phía nhân vật chính đang cô đơn ở trung tâm đại điện, do dự nhìn về phía đài cao nơi Tiên Tôn đã hạ xuống.
[ Hệ thống, chúng ta đã nói chuyện một lúc rồi phải không?]
【 Đúng vậy ký chủ.】
[ Sao Tiên Tôn vẫn chưa tuyên bố thu đồ đệ? ]
【! 】
【 Tôi đi xem ngay! 】
Trong bốn chữ Trúc Ẩn Trần nghe ra sự lo lắng, khẩn trương và một chút tức giận không rõ ràng.
Hệ thống do thiên đạo sinh ra thực sự có gan, dám nổi giận với Tiên Tôn.
Đáng thương cho y chỉ là một người làm thuê thấp kém, chẳng dám đắc tội ai, hy vọng Tiên Tôn đi theo kịch bản thu nhận Nam Cung Phá Thiên làm đệ tử, đừng để nhiệm vụ của y thất bại.
Trong chiếc ly đầy rượu phản chiếu đôi mắt mỏng như băng, lạnh lùng xa cách, dường như mọi tâm sự đều bị che giấu dưới lớp băng tuyết, chỉ còn lại bề mặt trong sáng tinh khiết.
Người giống băng tảng này là ai vậy? Khó trách y cảm thấy mình không còn được hoan nghênh như trước, nhớ hồi đó mấy tiểu cô nương dưới chân núi còn mang bánh đến cho y.
Nếu lúc đó tiểu cô nương thấy dáng vẻ của y như bây giờ, sợ là trốn còn không kịp.
【 Ký chủ, tôi đã trở về.】
[Giải quyết rồi chứ?]
【Ừ.】
Trong giọng hệ thống mang theo hai phần mệt mỏi, khiến Trúc Ẩn Trần không khỏi tò mò.
[ Đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi nghe được không?]
Hệ thống im lặng hồi lâu, dường như rất khó để nói ra sự thật.