Không hổ là cha con, lời nói đầu tiên của hai người này đều gần như giống nhau.
Nguyễn Linh cũng đáp lại một câu tương tự: “Biết mình bị chặn số mà còn gọi cho tôi à?”
“Nguyễn Linh!” Nguyễn Minh Vĩ trầm giọng nói: “Nói chuyện với bố như thế sao?”
Nguyễn Linh cười khẩy: “Hừ, bố tôi đã chết rồi, ông là ai?”
“Mày!” Người đàn ông suýt nữa thì vỡ giọng, nghe có vẻ tức giận không thôi: “Nguyễn Linh, rốt cuộc mày làm sao thế! Mới cưới cái tên Diệp Cảnh Trì kia được bao lâu? Sao lại, lại…”
Nguyễn Linh mặt không đổi sắc tiếp lời: “Lại nhìn rõ bộ mặt thật của hai bố con chó má nhà ông à?”
“Mày…” Lần này là thật sự vỡ giọng rồi, tiếp theo còn có tiếng thở dốc rõ ràng.
Nghe kỹ, bên ngoài dường như còn có một giọng phụ nữ đang an ủi Nguyễn Minh Vĩ.
Nguyễn Linh ở trên ghế đổi tư thế thoải mái, kiên nhẫn chờ bên kia thở xong.
Đã lâu rồi không được mắng người, đang lo không có cơ hội luyện mồm mép đây.
Cuối cùng, điện thoại lại vang lên giọng nói của Nguyễn Minh Vĩ, lần này nghe có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Linh Linh, thế này đi. Có chuyện không nói rõ được qua điện thoại, hôm nay con về nhà một chuyến, chúng ta cùng nhau ăn cơm, nói chuyện rõ ràng.”
Nguyễn Linh suýt nữa thì trở mặt: Ai là người một nhà với lũ rác rưởi này chứ?
Tuy nhiên, cô không quên hỏi hệ thống trước: “Có nhiệm vụ không?”
[Không có. Trong nguyên tác, cô cầu xin Diệp Cảnh Trì giúp đỡ Nguyễn Hạo Sâm, nên nhà họ Nguyên không có gây rắc rối cho cô, cũng không vội vàng gọi cô về nhà ăn cơm như hiện tại.]
Nghe Nguyễn Linh không trả lời ngay, trong lòng Nguyễn Minh Vĩ vui mừng, đang định thừa thắng xông lên tiếp tục thuyết phục.
Nguyễn Linh: “Không cần đâu, tôi với các người chẳng có gì để nói. Tuy nhiên chờ ông chết rồi, tôi có thể cân nhắc đến việc đến mộ đốt chút giấy cho ông.”
Nói xong không đợi Nguyễn Minh Vĩ kịp phản ứng, Nguyễn Linh đã cúp máy rồi chặn số.
Đồng thời cũng phàn nàn với hệ thống một câu: “Không có nhiệm vụ thì nói sớm đi, tôi khỏi phải phí lời với kẻ khốn nạn này.”
Hệ thống vang lên một tiếng: [Thấy cô mắng mỏ vui vẻ quá.]
Nguyễn Linh cười: “Bị cậu phát hiện rồi.”
[…] Đúng là như vậy mà.
Nguyễn Linh vốn tưởng rằng sau khi mắng Nguyễn Minh Vĩ một trận, ít nhất cũng có thể yên ổn trong vài ngày.
Kết quả sau khi ăn trưa không lâu, quản gia báo cho cô, bên ngoài có người tìm.
Hệ thống nói với Nguyễn Linh, là Nguyễn Hạo Sâm đang đứng ở cửa cổng biệt thự.
Về phần tại sao không phải là ở cửa nhà, là vì bảo vệ không biết Nguyễn Hạo Sâm, nên không cho cậu ta vào.
Nghe xong, Nguyễn Linh suýt nữa thì cười ra tiếng.
Tưởng tượng cảnh Nguyễn Hạo Sâm tức giận đến tìm cô tính sổ, kết quả lại bị nhốt ở cổng không vào được, Nguyễn Linh cảm thấy tâm trạng sảng khoái.
“Làm tốt lắm.” Nguyễn Linh nói: “Cứ để cậu ta ở ngoài chờ, không cần đuổi cậu ta đi, nhưng cũng đừng cho cậu ta vào nhà.”
Bây giờ trời đang nắng gắt, nếu Nguyễn Hạo Sâm say nắng ở bên ngoài thì cũng tại cậu ta thôi.
“Vâng, thưa bà chủ.” Chần chừ một lúc, quản gia lại nói: “Bà chủ, người bên ngoài… Cậu ta tự nhận là em trai của cô.”
Nguyễn Linh lắc đầu, sửa lại: “Là con trai của Nguyễn Minh Vĩ, không liên quan gì đến tôi.”
Quản gia đáp một tiếng “Vâng”, suy nghĩ một lúc lại xin phép: “Vậy sau này nếu người này… Nếu cậu Nguyễn này còn đến, tôi cũng nói bảo vệ xử lý theo cách tương tự?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng, nếu tên khốn đó còn đến, cũng xử lý như vậy.”
“Vâng bà chủ, tôi đã hiểu. Vậy bà chủ cứ bận rộn, tôi không làm phiền cô nữa.” Quản gia cung kính lui xuống.
Nguyễn Linh nghỉ ngơi một lúc, lại chuẩn bị tiếp tục đi làm theo kế hoạch. Bây giờ cô đang tràn đầy tinh thần, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Tuy nhiên, khi cô vừa định đi lấy giấy bút, hệ thống đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở.
[Chú ý! Phát hiện Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Hạo Sâm chuẩn bị chạm mặt!]
Nguyễn Linh hơi ngạc nhiên: Mới có bao lâu, Nguyễn Hạo Sâm đã chạy đến công ty tìm Diệp Cảnh Trì rồi?
Hệ thống tiếp tục phát cảnh báo: [Do có nhân vật quan trọng là Diệp Cảnh Trì, bố của Diệp Hủ tham gia, nên bắt buộc ký chủ phải ở đó trong vòng năm phút! Đây là nhiệm vụ!]
Nguyễn Linh: “… Hả? Năm phút? Dù có đi trực thăng thì năm phút cũng không đến Diệp thị kịp.”
[Không phải Diệp thị, là trước cổng nhà! Diệp Cảnh Trì sắp về rồi!]
Nguyễn Linh: “…”
Diệp Cảnh Trì mà lại về nhà vào buổi trưa? Thật là mặt trời mọc đằng Tây rồi.
“Được rồi.” Nguyễn Linh đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài trên người: “Nếu đã vậy thì tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng tham gia thôi.”
[… Cô mau đi đi.]
…
Ba phút sau, Nguyễn Linh xuất hiện ở cổng biệt thự.
Cô đeo kính râm, che ô màu be, bước đi thong thả như thể đang đi dự tiệc trà ngoài trời.
Nguyễn Hạo Sâm đang sốt ruột lau mồ hôi, nhìn thấy Nguyễn Linh đi tới, lập tức tức giận không thôi.
“Nguyễn Linh! Chị…”
Lời nói của Nguyễn Hạo Sâm bị chiếc xe đi ngang qua phía sau cắt ngang.
Một chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng lại ở ngã tư, một người đàn ông bước xuống xe.
Tuy Nguyễn Hạo Sâm dựa vào quan hệ của Nguyễn Minh Vĩ mới vào giới giải trí, nhưng ngoại hình thực sự cũng không tệ, miễn cưỡng có thể vượt qua được ngưỡng cửa của giới giải trí.
Nhưng bất cứ chuyện gì cũng cần so sánh, khi Diệp Cảnh Trì xuất hiện, lập tức khiến Nguyễn Hạo Sâm trở nên kém sắc không ít.
Diệp Cảnh Trì cao ráo, mạnh mẽ, ít nhất cũng phải cao hơn Nguyễn Hạo Sâm mười phân, về mặt ngũ quan cũng đẹp trai hơn không chỉ một chút.
Nguyễn Hạo Sâm vốn đang định tìm Nguyễn Linh gây chuyện, nhưng nhìn thấy Diệp Cảnh Trì xuất hiện, khí thế lập tức yếu đi một nửa.
Không phải vì gì khác, chỉ vì một câu nói của Diệp Cảnh Trì, cũng có thể khiến thu nhập của nhà họ Nguyễn giảm đi một nửa.
Nguyễn Hạo Sâm: “…”
“Anh rể.” Nguyễn Hạo Sâm cố gắng tươi cười nói.
Nguyễn Linh ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Trời ơi, mặt dày quá nhỉ? Còn ở đây thấy sang bắt quàng làm họ?”
Nguyễn Hạo Sâm: “Nguyễn Linh, chị…”
Diệp Cảnh Trì đi tới trước mặt Nguyễn Linh, trầm giọng nói: “Có chuyện gì, cứ nói ở đây đi.”
Nguyễn Hạo Sâm hít sâu một hơi: “… Anh rể, là như thế này. Nguyễn Linh đã hứa với em, nói sẽ sắp xếp cho em một vai diễn, nhưng lại không thực hiện.”
“Hứa với cậu?” Nguyễn Linh đứng sau Diệp Cảnh Trì cướp lời: “Cậu có bằng chứng không? Có hợp đồng không? Hợp đồng có hiệu lực pháp lý không?”
Nguyễn Hạo Sâm cắn chặt răng, không trả lời.
Cậu ta thấy mình không thể làm gì ở phía Nguyễn Linh, nên đành đặt hy vọng vào Diệp Cảnh Trì.
Diệp Cảnh Trì quay sang nhìn Nguyễn Linh, rồi nói với Nguyễn Hạo Sâm: “Cô ấy nói không hứa với cậu, thì là không có.”
Nguyễn Linh cũng nhìn theo Nguyễn Hạo Sâm mà nhướng mày, ánh mắt chế giễu, vẻ mặt cô kiểu “xem cậu còn có thể nói thêm gì nữa không”.
Nguyễn Hạo Sâm: “…”
Nguyễn Minh Vĩ đã dặn dò cậu ta thật kỹ rằng tuyệt đối không được đắc tội với Diệp Cảnh Trì, nếu không thì cả nhà họ Nguyễn đều sẽ phải trả giá.
Nhưng Nguyễn Linh lại quá kiêu ngạo, Nguyễn Hạo Sâm tuổi trẻ bồng bột, thực sự không nhịn được.
Cậu ta chỉ cảm thấy có một luồng khí đang nghẹn ở lồng ngực, nếu không giải phóng ra thì sẽ nổ tung.
Cậu ta cũng mặc kệ không để ý đến vai diễn trong phim hay mối quan hệ với nhà họ Diệp nữa!
Dù sao nhìn thấy thái độ của Nguyễn Linh thì cũng biết cô sẽ không giúp đỡ nhà họ Nguyễn nữa, chi bằng cùng nhau chết chìm, ai cũng đừng hòng sống tốt!
“Anh rể.” Nguyễn Hạo Sâm nắm chặt nắm đấm, giọng nói khàn khàn: “Em biết anh đang bảo vệ cô ấy. Nhưng anh rể à, anh có biết không, Nguyễn Linh hoàn toàn không giống như anh tưởng tượng đâu!”
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Hạo Sâm đã nghĩ kỹ.
Cho dù Diệp Cảnh Trì không muốn nghe, nhất định cậu ta cũng sẽ nói cho hết, khiến Nguyễn Linh không thể sống yên ổn!
Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng: “Ồ? Nói xem.”