Tối muộn, Diệp về nhà.
Nguyễn Linh đang xem TV, nghe thấy tiếng động, quay đầu vẫy tay với Diệp Hủ: “Đến đây.”
Khi Diệp Hủ ngoan ngoãn đi tới, Nguyễn Linh đưa túi mua sắm từ cửa hàng cho cậu: “Nè, mua cho con đấy.”
Ban đầu Diệp Hủ hơi ngạc nhiên, sau đó từ từ nhận lấy túi mua sắm, nhìn vào bên trong.
Nguyễn Linh giải thích: “Là áo khoác sơ mi mỏng, khi trời mát hơn thì có thể mặc được.”
Diệp Hủ há miệng.
Dừng lại một lúc, dường như lại không biết phải nói gì.
Nguyễn Linh chớp mắt: “Con sao vậy?”
Diệp Hủ cúi đầu: “……”
“Sao…bỗng nhiên lại mua quần áo cho tôi?” Cậu hỏi.
Nguyễn Linh không hiểu: “Hả? đi mua sắm ở trung tâm thương mại thấy đẹp nên mua.”
Diệp Hủ không nói gì.
Linh nhướng mày: “Diệp… Bố con không bao giờ mua quần áo cho con sao?”
Diệp Hủ: “…Không phải vậy.”
Cậu nhớ lại, mỗi khi thay mùa, người giúp việc trong nhà sẽ mang theo một đống quần áo để cậu chọn.
Lúc đầu, cậu còn nhỏ, vì vậy cậu cứ nghĩ là sau một khoảng thời gian, sẽ có quần áo mớᎥ tự xuất hiện.
Sau đó Diệp Hủ cũng biết, những bộ quần áo đó là do Diệp Cảnh Trì mua cho cậu.
Vì vậy, theo đúng nghĩa đen, là Diệp Cảnh Trì mua quần áo cho cậu mỗi mùa, chỉ là…chưa bao giờ trực tiếp đưa cho cậu thôi.
Diệp Hủ im lặng đứng đó, Nguyễn Linh cũng không biết cậu đang nghĩ gì, dù sao thì có lẽ cũng liên quan đến Diệp Cảnh Trì.
Mối quan hệ giữa cha con nhà này thật sự rối rắm, rõ ràng một người rất quan tâm đến con trai, người kia cũng rất hiểu chuyện, nhưng lại chẳng thể nào hòa hợp được.
Nguyễn Linh cũng không muốn đi sâu vào những vấn đề phức tạp này, cô hào hứng nói: “Bây giờ con thử đi? Mẹ không biết số đo của con, chỉ có thể ước chừng, mau mặc cho mẹ xem thử có vừa không!”
Thật trùng hợp, lúc này Diệp Hủ đang mặc áo phông, chiếc áo mớᎥ này có thể mặc bên ngoài mà không cần cởi áo.
Diệp Hủ mím môi.
Cậu lặng lẽ lấy đồ ra khỏi túi, dừng lại một chút, đột nhiên quay lưng lại.
Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười: bé này, chỉ là mặc áo khoác thôi mà, sao còn ngại ngùng vậy chứ?
Diệp Hủ im lặng mặc áo khoác vào, chỉnh lại tay áo và vạt áo, sau đó quay lại.
Nguyễn Linh sáng mắt lên: “Đẹp lắm!”
Quần áo vừa vặn, mặc lên người Diệp Hủ vừa rộng rãi vừa có chút khí chất thiếu niên. Hơn nữa da của Diệp Hủ trắng, mặc màu xám xanh trông cực kỳ đẹp, chỉ tiếc là bây giờ là buổi tối, nếu dưới ánh nắng mặt trời chắc chắn sẽ càng nổi bật hơn.
Nghe lời khen thẳng thắn của Nguyễn Linh, ánh mắt Diệp Hủ hơi lóe sáng.
Nguyễn Linh tiếp tục tự nhiên nói: “Mẹ biết mẹ nhìn người rất chuẩn mà! Ánh mắt của mình đỉnh quá!”
Diệp Hủ: “……”
Cậu im lặng một rồi khẽ nói: “Cảm ơn.”
Nguyễn Linh cười: “Không cần khách sáo.”
Do dự một lúc, Diệp Hủ lại hỏi: “Bao nhiêu tiền? Tôi…tôi sẽ chuyển cho cô.”
Cậu mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, bình thường không cần tiêu nhiều, cũng tích góp được một ít.
Nguyễn Linh tay với vẻ không tâm: “Không cần!”
Trong mắt Diệp Hủ thoáng qua một tia phức tạp.
Nguyễn Linh tiếp tục nói: “Mẹ dùng thẻ của bố con!”
Diệp Hủ: “…?”
Tiếng động lại vang lên ở cửa biệt thự, đúng lúc này thì Diệp Cảnh Trì cũng về nhà.
Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp, cả người toát ra khí chất doanh nhân.
Diệp Cảnh Trì đã nghe thấy tiếng độn̴g ở phòng khách ngay từ khi ở cửa, nhưng anh vẫn chậm rãi cởi áo khoác và đi dép lê vào, sau đó mớᎥ xuất hiện trước mặt hai người.
Nguyễn Linh nở nụ cười ung dung tự đắc, vẫy tay với Diệp Cảnh Trì: “Nào, đến đây xem, em mua áo khoác mớᎥ cho con trai anh, có đẹp không?”
Diệp Trì nhìn sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Diệp Hủ.
Một giây sau, Diệp Hủ đã rời mắt đi.
Nguyễn Linh thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, nhìn hai người đàn ông lớn nhỏ đang “giao lưu ánh mắt”.
Diệp Cảnh Trì đột nhiên trả lời bằng giọng trầm thấp: “Đẹp lắm.”
Nguyễn Linh nhướng mày, anh trả lời thẳng thắn thế sao?
Cô đang định nói gì đó thì Diệp Hủ đã lên tiếng tяước.
“Con còn có việc ở trường.” Cậu thiếu niên có vẻ hơi cứng nhắc: “Con lên phòng chuẩn bị trước đây.”
Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Đi đi.”
Diệp Hủ nói vâng, rồi quay người lên lầu.
Nguyễn Linh nhìn theo bóng lưng của Diệp Hủ, suy nghĩ: Cậu thật sự có việc hay đơn giản là không quen được khen thế?. Truyện Linh Dị
Còn lại hai người trong phòng khách, Diệp Cảnh Trì mở lời: “Lúc mua quần áo cho Diệp Hủ, em có chọn lựa lâu không?”
“Cũng không lâu lắm.” Nguyễn Linh lấy lại tinh thần: “Em nhìn thấy cái này một phát là thích rồi, kiểu dáng và màu sắc rất hợp với Diệp Hủ.”
Diệp Cảnh Trì: “Chỉ mua một cái?”
Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt: “Ừ.”
Diệp Cảnh Trì không mảy may, tiếp tục truy hỏi: “Không đi dạo thêm chút nữa sao?”
Nguyễn Linh: “Đi rồi, em còn mua mấy thứ đồ dùng cho studio, đã giao cho quản gia, để mai ông ấy mang qua cho em.”
Diệp Cảnh Trì gật đầu.
Nguyễn Linh nhận thấy hôm nay Diệp Cảnh Trì có vẻ đặc biệt quan tâm đến trải nghiệm mua sắm của cô, vì vậy với tâm trạng vui vẻ khi được chia sẻ với ngườι khác, cô nói thêm: “À, phải rồi——”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh hào hứng nói: “Em còn gặp được một người bạn ở lớp bên cạnh lớp Diệp Hủ, chắc có lẽ anh biết, tên là Tô Quân Nhược. Sinh nhật mẹ con bé, nên em đã giúp con bé chọn quà, là một chiếc vòng cổ thạch anh màu xanh. Rất đẹp, nhưng em quên chụp ảnh rồi, không thể cho anh xem.”
Khi cô nói xong, Diệp Cảnh Trì cũng thu lại ánh mắt của mình, cuối cùng không hỏi thêm nữa.
Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt khó đoán, không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Linh tò mò nhìn Diệp Cảnh Trì, cảm thấy người đàn ông này dường như có điều gì đó muốn nói với cô ấy
Nhưng cô ấy đợi cả buổi, cuối cùng Diệp Cảnh Trì chỉ là khẽ nhướng mắt, rồi lại quay sang chủ đề ban đầu.
Diệp Cảnh Trì bình thản hỏi: “Tự nhiên nghĩ đến việc mua quần áo cho Diệp Hủ à?”
Nguyễn Linh chớp mắt, tỏ vẻ thắc mắc: “Mua quần áo có cần lý do gì sao? Nếu nhất định phải tìm lý do thì cứ coi như… kỷ niệm Diệp Hủ thi cuối kỳ đạt điểm cao nhất lớp?”
Diệp Cảnh Trì lại im lặng.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Có phải anh đang định nói, thi điểm cao nhất lớp là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng để ăn mừng không?”
Cô đoán như vậy là có căn cứ, vì lý lịch của Diệp Cảnh Trì rất ấn tượng, anh tốt nghiệp đại học hàng đầu trong nước, sau đó lấy bằng thạc sĩ ở một trường đại học danh tiếng nước ngoài.
Dựa vào suy luận này, cô cho rằng thời trung học Diệp Cảnh Trì cũng giống như Diệp Hủ, thường xuyên nằm trong top đầu, là một học sinh giỏi thật sự.
Không ngờ Diệp Cảnh Trì lại lắc đầu, phủ nhận: “Tôi không nghĩ vậy.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nói: “Dù sao, duy trì thành tích xuất sắc cũng không phải là một việc dễ dàng. Ngay cả tôi hồi đó cũng phải nỗ lực rất nhiều mớᎥ có thể vào được trường đại học danh tiếng.”
Nguyễn Linh hơi bối rối: “Vậy tại sao anh lại…”
Diệp Cảnh Trì suy nghĩ một chút, rồi đưa ra một ví dụ: “Nếu nhân viên của tôi có thành tích tốt, tôi sẽ cho họ phần thưởng thích hợp để khuyến khích họ tiếp tục cố gắng.”
Nguyễn Linh hiểu ra: “Em hiểu rồi.”
Vậy là, Diệp Cảnh Trì không muốn đối xử với Diệp Hủ theo cách anh đối xử với nhân viên của mình, hoặc nói cách khác, anh không muốn phần thưởng trở thành một áp lực buộc Diệp Hủ phải duy trì thành tích.
Diệp Cảnh Trì: “Ừm.”
Nguyễn Linh: “Nhưng em nghĩ anh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Khuôn mặt của người đàn ông hiếm hoi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nguyễn Linh nói thẳng: “Em hiểu ý anh, nhưng em cảm thấy…Diệp Hủ chắc chắn vẫn muốn nhận được lời khen và sự công nhận của anh đấy.”
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ nghiêm túc.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc, hỏi: “Tại sao?”
Anh nghĩ rằng cô sẽ đưa ra những lập luận hợp lý, phân tích nguyên nhân và kết quả, nên anh cũng đã sẵn sàng lắng nghe.
Nguyễn Linh nghiêm nghị nói: “Vì trẻ con đều như vậy!”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Im lặng trong chốc lát, người đàn ông đột nhiên cười khẽ.
Nguyễn Linh: “Anh không tin?”
Diệp Cảnh Trì lắc đầu: “Không phải, tôi đang nghĩ, có lẽ em nói đúng.”
Là anh bị bó hẹp trong suy nghĩ của mình, đến nỗi không thể hiểu được một quy luật đơn giản như vậy.
Nguyễn Linh nhướng mày: “Vậy hai ngày nữa, chúng ta cùng Diệp Hủ đi ăn một bữa, chúc mừng nhé?”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên ý cười: “Bạn bè ăn uống?”
Nguyễn Linh nhìn anh với ánh mắt tán thưởng: “Được đó, xem ra khoảng cách thế hệ giữa chúng ta đã thu hẹp lại một chút rồi.”
Diệp Cảnh Trì: “…”
Anh hối hận vì đã cười với cô.
……
Sau khi bàn bạc sơ qua về thời gian và địa điểm với Diệp Cảnh Trì, hai ngườι quyết định giao nhiệm vụ gọi Diệp Hủ đi ăn cho Nguyễn Linh.
“Anh mời nhé.” Cuối cùng Nguyễn Linh không quên nhắc lại anh.
Diệp Cảnh Trì bất lực nhếch khóe miệng: “Ừ.”
Nguyễn Linh bước đi với tâm trạng vui vẻ, gõ cửa phòng Diệp Hủ.
Th̵ưởng thức một bữa ăn cao cấp ở nhà hàng Pháp, giá trung bình phải vài nghìn tệ, ai mà không vui?
Khi Diệp Hủ mở cửa phòng, trong tay đang cầm cây bút.
Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn cây bút trong tay cậu: “Thì ra con thật sự có việc phải chuẩn bị, mẹ còn tưởng con vừa được khen nên xấu hổ nữa chứ.”
Biểu cảm của Diệp Hủ chốc cứng đờ: “…”
Cậu tránh ánh mắt của cô: “Chỉ là viết linh tinh, không có gì quan trọng.”
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Kết buổi họp phụ huynh, ba người chúng ta cùng nhau ăn chút gì đó ngon không? Kỷ niệm con đạt điểm cao nhất lớp.”
Ban đầu Diệp Hủ lấy làm ngạc nhiên, sau đó chậm rãi, do dự lên tiếng: “…Ăn gì?”
Nguyễn Linh nhanh chóng trả lời: “Món Pháp, loại đặc biệt tiền, bố con mời.”
Diệp Hủ nhận thấy cô nhấn mạnh bốn chữ “đặc biệt đắt tiền” một, đột nhiên có chút ngờ.
Cô thật lòng muốn cùng cậu ăn mừng hay chỉ muốn ăn một bữa ăn Pháp đặc biệt đắt tiền?
Diệp Hủ không có cơ hội suy nghĩ về vấn đề này quá lâu, vì ngay sau đó Nguyễn Linh đã nói.
“Nếu con không đi thì…” Nguyễn Linh thật sự tỏ vẻ tiếc nuối: “thì mẹ chỉ có thể miễn cưỡng đi cùng bố con thôi.”
Diệp Hủ: “…”
Không phải nói là để chúc mừng cậu đạt điểm cao sao?
Diệp Hủ cắn răng: “Tôi đi.”