Ai ngờ rằng khi Kỷ ma ma đút miếng chân giò hun khói đến bên miệng Từ Ngọc Tuyên thì lại bị cậu nhóc từ chối.
Kỷ ma ma ôn tồn nói: “Tiểu công tử, thịt này giống với thịt trong đĩa của Nhị phu nhân đấy.”
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn! Không phải!”
Lúc này, Ôn Diệp đang chuẩn bị ăn tiếp phần mình, nghe thấy bên cạnh có động tĩnh thì quay đầu sang nhìn Từ Ngọc Tuyên, sau đó ngước mắt lên hỏi: “Nó làm sao vậy?”
Kỷ ma ma giải thích: “Lão nô thấy tiểu công tử giống như cứ nhìn chằm chằm vào chân giò hun khói trong bát của phu nhân, cho rằng tiểu công tử muốn ăn nên mới gắp một miếng, không ngờ lại hiểu sai ý của tiểu công tử rồi.”
Ôn Diệp nghe vậy mới nhìn Từ Ngọc Tuyên lần nữa, khựng lại, tầm mắt của nhóc con rõ ràng đang nhìn chằm chằm… Ôn Diệp quay đầu lại, liền thấy tiểu muội Ôn Nhiên đang ăn miếng giò hun khói mà nàng gắp cho muội ấy.
Có đôi khi tính chiếm hữu của tiểu hài tử đến một cách khó hiểu như vậy đấy.
Rốt cuộc Kỷ ma ma cũng chú ý tới, ngập ngừng nói: “Có lẽ tiểu công tử muốn ăn đồ phu nhân tự tay gắp cho mình.”
Ôn Diệp: “…”
Ăn miếng cơm thôi mà cũng nhiều điều kiện thật đấy.
Cuối cùng Ôn Diệp vẫn gắp cho cậu nhóc, bằng không chọc nó khóc rồi, nàng khó có thể yên tâm thưởng thức bàn ăn toàn món ngon này.
Sau khi Ôn Diệp gắp cho miếng chân giò hun khói, Kỷ ma ma lại tiếp tục đút cơm.
Ngay tại lúc Kỷ ma ma cho rằng quá trình tiếp theo sẽ diễn ra thuận lợi thì Từ Ngọc Tuyên lại tiếp tục mím môi bất động sau khi ăn xong miếng chân giò hun khói, ý kháng cự vừa quen thuộc vừa rõ ràng.
Một đôi mắt sáng lại chớp a chớp nhìn chằm chằm Ôn Diệp.
Kỷ ma ma hết cách, chỉ có thể cầu cứu Ôn Diệp: “Nhị phu nhân, người xem…”
Ôn Diệp bình tĩnh hỏi: “Tuyên Nhi muốn ăn món gì?”
Từ Ngọc Tuyên hưng phấn chỉ vào món ăn cách mình khá gần, nói: “Thịt!”
Sau đó Ôn Diệp liền dùng đũa chung… gắp món rau ở bên cạnh đĩa thịt.
Rồi nói: “Nào Tuyên Nhị, ăn thịt.”
Từ Ngọc Tuyên nhìn rau trong bát, trợn to hai mắt, sau đó ngẩng đầu lên gọi Ôn Diệp: “Mau thân?”
Ôn Diệp đột nhiên từ ái vuốt đầu Từ Ngọc Tuyên, nói: “Đây chính là thịt, lúc trước đều là Kỷ ma ma lừa con, bà ấy muốn giành ăn thịt của con đấy.”
Tiểu hài tử đều có ý thức cao trong việc bảo vệ đồ ăn của mình, Từ Ngọc Tuyên nghe vậy, lập tức quay đầu lại nhìn Kỷ ma ma với ánh mắt trách cứ.
Kỷ ma ma đang một tay bưng bát nhỏ một tay cầm muỗng nhỏ: “…”
Rốt cuộc Nhị phu nhân có loại ma lực gì mà nàng ấy nói gì tiểu công tử đều tin vậy. Thẩm thị ngồi ở ghế chủ vị nhìn không lọt mắt, ngắt lời: “Được rồi, đừng trêu Tuyên Ca nhi nữa.”
Tuy rằng Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ nhưng vẫn biết rau xanh không ngon, sau khi nhận ra mẫu thân lừa mình, ánh mắt vừa ủy khuất vừa lên án vì bị lừa lại hướng về phía Ôn Diệp lần nữa.
Ôn Diệp như lão tăng nhập định, vững vàng ngồi trên ghế, thậm chí còn hỏi cậu nhóc: “Ngoài thịt ra còn muốn ăn gì nữa không?”
Từ Ngọc Tuyên cũng bất chấp ủy khuất, vội chỉ vào món rau trước mắt: “Thịt!”
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Từ Ngọc Tuyên đã học được thông minh hơn chút.
Ôn Diệp khẽ nhướng mày, sau đó dùng đũa chung gắp cho Từ Ngọc Tuyên “món thịt” mà cậu nhóc đã chỉ.
Từ Ngọc Tuyên thấy trong bát lại nhiều thêm một cọng rau xanh, trong đôi mắt tròn xoe là hoang mang không giải thích được.
Kế tiếp, Từ Ngọc Tuyên chỉ thịt, Ôn Diệp liền gắp rau, chỉ rau Ôn Diệp vẫn gắp rau, mỗi khi Từ Ngọc Tuyên sắp khóc đến nơi thì nàng lập tức gắp một miếng thịt để an ủi cậu nhóc.
Chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay cả Kỷ ma ma cũng trở nên chết lặng.
Còn có thể nói cái gì nữa, ít nhất trong bữa ăn này, Nhị phu nhân đã trị được tật xấu không thích ăn rau của tiểu công tử.
Thẩm thị vẫn một mực quan sát nãy giờ: “…”
Bà biết ngay mà.
Ôn Ngọc Uyển: “…”
Mẫu thân nói không sai, Tứ muội quả nhiên không giống với người thường.
Ôn Lan: “…”
Tứ muội vẫn cứ trẻ con như vậy.
Ôn Tuệ: “…”