Lục thị liếc Từ Quốc công một cái: “Chàng nghĩ thật thoáng.”
Từ Quốc công phảng phất như chưa hề phát hiện, nhớ tới Đại nhi tử đang bị cấm túc ở Đông viện, nói: “Đông viện sao rồi?”
Lục thị và Từ Quốc công là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã định hôn ước, cảm tình giữa hai phu thê vẫn luôn rất tốt, giữa hai người đã sớm hình thành sự ăn ý với nhau.
Từ Quốc công nói chuyện thường không đầu không đuôi, người bên cạnh nghe không hiểu, nhưng Lục thị lại có thể nghe hiểu.
“Chờ nhi tử của chàng hết lệnh cấm, để thằng bé tự mình đến Tây viện tạ lỗi.” Lục thị nói: “Huống chị, mông của nó còn phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.”
Quan trọng nhất là chuyện của Lục Tâm Nhu vẫn chưa được giải quyết, Lục thị tính chờ hai ngày nữa tuyết tan sẽ đích thân về Định An phủ một chuyến.
*
Ngày tháng sau khi lại mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một, điều duy nhất khiến Ôn Diệp vui vẻ đó là quỳ thủy đã hết.
Vì thế, Ôn Diệp để Đào Chi đi phân phó chuẩn bị nước nóng, nàng phải ngâm tắm một phen.
Hơi nước bốc lên khiến cả phòng không chút lạnh lẽo, Ôn Diệp thoải mái nằm trong thùng tắm.
Trong lúc nhàm chán, nàng sai Đào Chi cầm tới một quyển sách.
Lần này là sách chính kinh, một quyển sách có thể khiến người ta tĩnh tâm.
Ôn Diệp lật xem một lúc, đột nhiên thở dài một tiếng.
Đào Chi đang chờ hầu ở ngoài màn lại gần hỏi: “Phu nhân sao vậy?”
Ôn Diệp gấp sách lại, lắc đầu nói: “Chỉ là đột nhiên có điều cảm ngộ.”
Đào Chi nghe chẳng hiểu gì cả, tắm thôi mà cũng có thể ngộ ra cái gì à?
Đào Chi chưa kịp hỏi tiếp đã nghe Ôn Diệp than thở: “Đào Chi à, ngươi đến tiền viện tìm Liễu Tâm, bảo nàng ta khuyên lang quân một chút, ngày đông giá rét, không thể vì công vụ mà bỏ mặc thân thể không lo, đã bận rộn mấy ngày rồi, dù sao cũng phải nghỉ ngơi một chút.”
Đào Chi: “Nô tỳ đi ngay.”
Vừa đi vừa nghĩ, sao phu nhân lại đột nhiên quan tâm Từ lang quân rồi.
Người ở chính viện nghe được chuyển cáo của Đào Chi cũng cảm thấy mơ hồ chẳng hiểu gì.
Trong khoảng thời gian sau khi lang quân thành hôn với Nhị phu nhân, người mắt sáng đều nhìn ra tình cảm phu thê giữa hai người rất bình thường.
Tối nay Nhị phu nhân làm sao vậy?
Tuy không hiểu ý tứ trong hành động lần này của Ôn Diệp, nhưng Liễu Tâm vẫn vào thư phòng bẩm báo đúng sự thật với Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia: “…” Cuối cùng Liễu Tâm còn chèn vào một câu theo suy đoán của chính mình: “Có lẽ là Nhị phu nhân lo lắng lang quân không ăn tối đầy đủ?”
Hôm nay Hình Bộ có một vụ án cần xử lý gấp, sau khi giải quyết xong thì đã qua giờ dậu, vì thế Từ Nguyệt Gia ăn tối ở bên ngoài rồi mới trở lại phủ, sau khi trở lại phủ thì trực tiếp đến thư phòng, không vê Tây viện.
Cho nên Liễu Tâm mới suy đoán như vậy.
Từ Nguyệt Gia im lặng, Liễu Tâm cũng không dám vọng đoán.
Thật lâu sau, Từ Nguyệt Gia nói: “Ngươi về Tây viện nói với Nhị phu nhân một tiếng, tối nay ta sẽ trở lại Tây viện.”
Trong giọng nói dường như có chút bất đắc dĩ.
Liễu Tâm sửng sốt giây lát, vội nói: “Nô tỳ đi ngay.”
Sau khi ra khỏi thư phòng, Liễu Tâm nhịn không được nghĩ nhiều, chẳng lẽ phu nhân sai Đào Chi đến truyền lời là vì ý này?…
Từ Nguyệt Gia trở lại Tây viện vào giờ tuất.
Lúc đó, mái tóc đen của Ôn Diệp đã được lau khô, tóc dài rũ xuống đằng sau và hai bên ngực, nàng đang ngồi trước bàn trang điểm “dưỡng da”.
Nghe thấy tiếng thông truyền của Vân Chi từ gian ngoài, Ôn Diệp tự soi mình trong gương đồng, nàng nhìn khuôn mặt trong gương lộ ra nụ cười vừa lòng.
Nếu mười điểm là điểm tuyệt đối, trong lòng Ôn Diệp tự chấm cho mình chín điểm, nhiều thêm một điểm, nàng sợ bản thân tự mãn quá sẽ dễ dàng mất phương hướng.
Sau khi chiêm thưởng thức vẻ đẹp của chính mình, Ôn Diệp quay đầu nhìn về phía người đến: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, lang quân đi tắm đi, nhân tiện giải lao chút.”
Nàng quan tâm lang quân như vậy, dù là ai tới cũng không thể chê trách.