Lúc này Lục thị mới nhớ ra, để không quấy rầy Ôn Diệp viết sổ sách, hai nương con đã năm sáu ngày không gặp.
Tuyên Nhi có thể nhịn đến hôm nay mới nói với nàng ấy, cũng khó cho thằng bé.
Trong chớp mắt, Lục thị liền đưa ra quyết định, nàng ấy gọi Tiển ma ma lại nói: “Đừng mang đồ ăn lên, chọn mấy món ngon, theo ta cùng đến Tây viện.
Vừa lúc đi xem hai tiểu tử ở Tây viện làm cái gì.”
Tiển ma ma đáp: “Vâng.”
Lục thị đi ở phía trước, Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên đi theo phía sau nửa bước, phía sau cùng là hai tỳ nữ và người hầu của Từ Ngọc Tuyên.
Bên phải là Tiển ma ma, Thanh Tuyết và Bạch Mai.
Người đi đường trùng trùng điệp điệp đi ve hướng tây viện.
Phía Tây viện vẫn chưa biết chuyện này.
Từ Cảnh Dung gam mấy miếng sườn dê và hai miếng móng heo, lại ăn một chén cơm chiên trứng nhị thẩm nói, hiện tại đã no căng, cậu ngồi ở trên ghế nhỏ, hai tay chống đất về phía sau, ngửa mặt lên trời, hận không thể lăn vài vòng trong tuyết.
Không hề có chút hình tượng nào.
Từ Cảnh Lâm ngược lại vẫn ngồi đàng hoàng trên ghế nhỏ, chỉ là nhóc ấy ăn chậm, lại không có người hầu hạ, đến bây giờ còn đang gặm cái móng heo thứ nhất.
Đúng lúc này, tỳ nữ canh giữ ở Nhị Đạo Môn vội vàng đến báo: “Bẩm Nhị phu nhân, Quốc công phu nhân mang tiểu công tử đến viện chúng ta al”
Ôn Diệp còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của tỳ nữ, Từ Cảnh Dung liền đứng thẳng dậy: “Cái gì?! Mẫu thân ta tdi?
“Hỏng rồi, hỏng rồi! Mẫu thân nhìn thấy chúng ta như vậy, nhất định sẽ tức giận!” Từ Cảnh Dung gấp đến độ đảo quanh tại chỗ, giờ phút này cậu hận không thể mọc ra một đôi cánh, bay ra ngoài.
Lại cúi đầu nhìn Từ Cảnh Lâm gặm đến mức miệng bóng loáng còn không biết nguy hiểm sắp giáng lâm.
Trái tim Từ Cảnh Dung đập thình lình, cả người lạnh hoàn toàn.
Cái mông của cậu sợ là lại không giữ được….
Từ Cảnh Dung còn đang lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, Ôn Diệp đã nhanh tay lẹ mắt cướp lấy móng heo trong tay Từ Cảnh Lâm, Vân Chi ăn ý dùng khăn ướt lau miệng và tay cho Từ Cảnh Lâm.
Đào Chi nhanh chóng đem sườn dê nướng cùng móng heo nướng chưa ăn xong thu lại, bưng vào phòng bếp nhỏ.
Chỉ còn Từ Cảnh Lâm vẫn chưa thoát khỏi tình thế, ngơ ngác nhìn bàn tay đột nhiên trống rỗng của mình.
Còn móng heo nướng của nhóc thì sao? Từ Cảnh Dung xoay vòng, quay đầu lại nhìn, hoàn toàn kinh sợ, nếu không phải trong không khí nông nặc mùi thịt, làm sao nhìn ra được Nhị đệ một khắc trước miệng còn đang bóng loáng gặm móng heo.
Mặc dù đối với hai đứa con trai của mình Lục Thị vô cùng hiểu rõ, nhưng trên đường tới Tây viện trong lòng Lục thị nhiều ít vẫn hy vọng hai huynh đệ có thể giống như Tiển ma ma suy đoán, là ở Tây viện cùng Nhị thẩm Ôn thị đọc sách.
Nhưng mà, khi Lục thị đi tới trước cửa Tây viện, mùi than lửa từ trong viện bay ra cùng mùi thịt cháy khét, tất cả đều tỏ rõ ảo tưởng của nàng ấy sắp tan biến.
Các tỳ nữ đi theo dừng bước lại, đầu đều cúi rất thấp, Tiển ma ma lại ở trong lòng trách mình, tại sao bà ấy lại nói với phu nhân những gì mình nghĩ, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, phu nhân tức giận quay đầu, nàng đột nhiên bắt đầu lo lắng mông của tiểu thế tử.
Đám hạ nhân ngửi mùi thơm trong không khí, mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau.
Chỉ có Từ Ngọc Tuyên ở trong lòng Kỷ ma ma, như chú cún nhỏ hai mắt tròn trịa sáng lên, mũi hít một hơi.
Lục thị nhìn người kia ở xa xa vội vã hành lễ xong nhanh chóng xoay người, nháy mắt không thấy bóng tỳ nữ đâu, hít sâu một hơi, nói: “Đi, chúng ta vào.”
Cũng không cần chờ thông báo gì nữa.
Lục thị mới vừa bước vào cánh cửa thứ nhất của Tây viện, lông mày liên nhíu một cái, nô bộc của Tây viện này cũng quá bất cẩn, tuyết rơi đầy viện, chỉ dọn ra một con đường.
Xem ra lát quay lại phải nói cho một phen.
Ôm tâm tư này, Lục thị đến chính viện Tây viện, cửa viện mở rộng, cách mấy chục bước, Lục thị chỉ nhìn thấy một lớn hai nhỏ vây quanh chậu than, bên cạnh có mấy tỳ nữ.