Lục thị thoáng nhìn, ánh mắt không khỏi dời tâm mắt vào bụng Ôn Diệp, ăn nhiều như vậy, không khó chịu sao?
Nhưng… ánh mắt nàng ấy nhìn lên mặt Ôn Diệp, quan sát một lát, lại cảm thấy khó trách.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa trơn bóng như vậy, nếu không có cảm giác thèm ăn thì ăn không được.
Ở địa bàn của mình, Ôn Diệp không che giấu sức ăn của mình, thật ra nàng ăn cũng không nhiều, nhìn một đống xương, thịt thật ra không có bao nhiêu, hơn nữa đêm nay nàng không dùng món chính.
Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lục thị, Ôn Diệp cười khanh khách.
Ánh mắt Lục thị dừng lại, không hiểu sao nàng ấy lại hiểu được ý tứ trong nụ cười của nàng.
Nụ cười vô hại của Ôn Diệp như đang lặng la nói: Ăn sườn dê nướng của ta rồi, sẽ không thể “tính sổ sau thu” được nữa.
Tục ngữ nói, bắt người mềm tay, ăn người miệng ngắn.
Lục thị giờ phút này sao còn có thể nói ra lời lạnh nhạt, chỉ nói một câu: “Ngươi là nữ chủ nhân Tây viện, đối đãi với hạ nhân phải tỏ ra thái độ của mình, đừng để bọn họ lười biếng làm việc ngay cả trong viện.”
Ôn Diệp không biết Lục thị đang nói chuyện gì, nhưng nàng ấy nói cái gì thì mình gật đầu một cái, làm bộ biểu tình tuyệt đối tán thành và khiêm tốn thụ giáo.
Lục thị thấy nàng như thế, trong đầu đột nhiên hiện ra hành vi không hề che giấu của nàng trước đây không lâu ở trước mặt mình, lời đến bên miệng không hiểu sao lại nói không nên lời.
Đệ muội trong ấn tượng đột nhiên thay đổi, là người bị lừa nên không thể tức giận được.
Lục thị thâm nghĩ, chuyện này rất không hợp lý.
Nàng ấy cũng không thể bị chính hai miếng sườn dê nướng mua chuộc.
Mặc dù… Hương vị đích xác không tệ.
Ôn Diệp dẫn đề tài trở lại sườn dê nướng, nói: “Tẩu tẩu có điều không biết, sườn dê ta đã bảo người ta ướp từ sớm rồi, đều là dùng gia vị do chính tay ta điều chế, cho nên mới có thể ăn ngon như vậy.”
Lục thị nghe xong, ngước mắt nhìn về phía nàng nói: “Cho nên cả ngày ngươi chỉ để tập trung làm chuyện này?”
Ôn Diệp thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục thị: ”…”
Nhớ lại mình bận rộn từ sáng đến tối đến nỗi hoa mắt chóng mặt, Lục thị im lặng vì cạn lời.
*
Cuối giờ Dậu, Lục thị trở lại chính viện.
Bận rộn một hồi Từ quốc công dùng xong bữa tối, y vừa về chính viện thì biết được Lục thị đến Tây viện cùng nhị đệ muội dùng bữa, giờ phút này thấy người trở về, ánh mắt chạm đến thần sắc không rõ trên mặt Lục thị.
Y tiến lên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nàng dùng bữa ở Tây viện không hài lòng sao?” Lục thị lắc đầu: “Cũng không phải.”
Từ Quốc công vừa muốn nói “Vậy nàng làm sao”, nhưng lại ngửi thấy mùi thịt nướng từ trên người thê tử thoảng ra.
Đến bên miệng liền đổi thành: “Nàng ăn thịt nướng à?”
Lục thị gật đầu nói: “Ở chỗ đệ muội ăn mấy miếng sườn dê nướng.”
Từ Quốc công lại càng kinh ngạc: “Bảo sao ta ngửi thấy mùi thịt dê.”
Lục thị nghe vậy, theo bản năng cúi đầu ngửi ngửi, có chút mùi, đoán chừng là ở Tây viện bám vào.
Vừa nghe thấy lời nói kinh ngạc của Từ Quốc công, đáy lòng Lục thị mạc danh kỳ diệu sinh ra một tia phiền muộn, nàng nhíu mày thanh tú, nói: “Lam sao, ta giúp chàng quản Quốc công phủ lớn như vậy, muốn ăn mấy miếng thịt dê nướng cũng không được à?”
Từ Quốc công chợt cảm thấy nguy rồi, vội vàng giải thích một phen.
*
Tây viện.
Vụ án cháu trai của Lại thượng thư giết người ở phố Tây thị cuối cùng cũng kết thúc, thời gian Từ Nguyệt Gia hồi phủ sớm hơn trước không ít.
Thật trùng hợp đụng phải Đào Chi đang mang theo hộp thức ăn tới tiên viện.
Bước chân Từ Nguyệt Gia dừng lại, thấy Đào Chi hành lễ với hắn xong xoay người đi đến trước mặt gã sai vặt trông coi cửa phòng sách, nói: “Suon dê nướng được phu nhân khen thưởng, ngươi câm lấy rồi chia xuống 1 phần, coi như là cho mọi người thêm một món mặn để ăn khuya.”
Sau khi giao hộp thức ăn, Đào Chi lần nữa hành lễ với với Từ Nguyệt Gia, rồi rời khỏi tiền viện.
Từ Nguyệt Gia nhìn lướt qua hộp thức ăn trên tay gã sai vặt, cuối cùng cũng không nói gì, đẩy cửa vào thư phòng.