Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 72: C72: Chương 72



Trịnh Tư Vận không tiếp tục ép Nghiêm Dục trả lời nữa.

Cô bé đứng dậy, phủi phủi bụi trên ống quần, rốt cuộc phải làm sao thì để sau suy nghĩ thêm, việc cấp bách bây giờ là phải chụp được “chứng cứ”. Cô bé đi ra ngoài, Nghiêm Dục lại kéo mũ áo cô bé lại.

“Nghiêm Dục!” Cô bé thấp giọng trách cứ: “Lông tơ trên mũ tôi đều sắp bị cậu kéo đứt hết rồi, đây là áo mới bà nội tôi mua cho tôi đấy!”

“Đền cậu là được chứ gì.”

Nghiêm Dục hỏi: “Nhưng thật ra cậu muốn làm gì?”

“Chụp ảnh.” Giọng điệu Trịnh Tư Vận có vẻ khẩn cấp, cô bé nhanh chóng giải thích: “Dì Giản làm trong công ty đó, mà vừa nãy ở trong điện thoại, dì ấy nói với tôi là dì ấy thất nghiệp, khả năng cao là bị sa thải. Hiện tại tài xế của Quý Phương Lễ lại xuất hiện ở đây, cậu nói xem có chuyện gì mờ ám không?”

Nghiêm Dục rất thông minh, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn.

Vốn dĩ cậu ta cũng đã nhạy cảm với mấy loại chuyện này, bây giờ đương nhiên cũng không thể che giấu lương tâm mà nói rằng không có chuyện mờ ám.

Cậu ta ngửa mặt lên trời thở dài: “Thật sự chịu thua cậu mà, để tôi!”

Trịnh Tư Vận ngước mắt nhìn cậu ta.

Cậu ta nói: “Không phải cậu luôn nói tôi và Đặng Mạc Ninh nên đi làm chó săn sao? Chuyện như vậy cứ giao cho tôi!”

Nói xong, cậu ta kéo cô bé về phía sau, khuôn mặt nghiêm túc, làm ra dáng vẻ của một anh trai: “Cậu ở đây chờ tôi, cậu muốn chơi điện thoại hay làm gì thì tùy cậu, nói chung là cậu đừng đi ra ngoài.”

Trịnh Tư Vận: “?”

Cô bé còn muốn nói gì đó nhưng Nghiêm Dục đã trùm mũ áo lông vũ lên đầu cô bé, rồi rời khỏi lối thoát hiểm. Cô bé muốn đi theo sau nhưng ai ngờ cậu ta đã tính trước một bước mà đóng cửa lại.

Bên kia cửa truyền đến giọng nói ồm ồm của cậu ta: “Ngoan ngoãn chút đi, đợi một lúc thôi, đừng đi ra sẽ thêm phiền.”

Trịnh Tư Vận dở khóc dở cười, nhưng cũng biết nếu hai người bọn họ cùng đi ra ngoài, lại còn chụp ảnh thì nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, đó mới là cái được không đủ bù cái mất.

Cô bé không thể làm gì khác hơn là dựa vào tường, dần dần làm cho mình bình tĩnh suy nghĩ lại…

Khác biệt lớn nhất giữa đời trước và đời này là chú Vu.

Không thể phủ nhận là, ở trong mắt người khác, thân phận vợ Nghiêm Quân Thành và con gái riêng của Nghiêm Quân Thành quá vinh dự, cho nên ở đời trước, Quý Bách Hiên không thể nào để ý đến cô bé cũng đối xử thân thiết với cô bé như người bề trên ở trong cuộc họp hằng năm.

Nhưng Quý Bách Hiên là ai chứ? Mặc dù Bác Triệu phát triển không bằng thời kỳ đỉnh cao nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Quý Bách Hiên cũng không hề khúm núm trước chú.

Dì Giản cản đường của ai cơ chứ?

Tâm trạng của Trịnh Tư Vận rất nặng nề, sau khi liên hệ tất cả mọi chuyện và các chi tiết nhỏ lại với nhau, người có khả năng làm chuyện này nhất chính là Quý Phương Lễ.

Là người hiểu rõ Quý Phương Lễ nhất, cô bé biết rõ mục đích và nguyên nhân cậu ta làm chuyện này.

Bắt đầu từ lúc cô bé và mẹ không đến bữa tiệc của nhà họ Quý, có thể Quý Phương Lễ oán giận trong lòng, nhưng cậu ta vẫn không hề thể hiện ra mặt. Có lẽ cậu ta còn nhờ dì Giản nói vài lời hay với mẹ nhưng mẹ không đồng ý nên đương nhiên cậu ta cảm thấy dì Giản ở Đông Thành không chỉ không giúp gì được cho cậu ta mà còn có thể cản trở cậu ta.

Cậu ta không thể trực tiếp nói với dì Giản để cô ấy rời đi được.

Bởi vì dì Giản và mẹ không có gì giấu nhau nên dì Giản cũng sẽ tâm sự những hành vi này của cậu ta với mẹ, cho nên cậu ta dùng cách khác khiến cho dì Giản không thể không rời khỏi Đông Thành.

Quan hệ giữa người với người đều là xa thơm gần thối, chính sâu bên trong nội tâm của cậu ta cũng không hy vọng quan hệ của cậu ta và dì Giản ồn ào hơn, đi vào bế tắc hơn.

Kẽo kẹt…

Nghiêm Dục mang theo vẻ vội vã chui vào, cẩn thận đóng cửa lại rồi thở hồng hộc.

“Chụp được rồi.”

Cậu ta đưa điện thoại cho cô bé, cô bé vội vàng nhận lấy.

Trong ảnh, người tài xế của Quý Phương Lễ đang đi từ công ty ra.

“Có được không?” Nghiêm Dục ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, thấp giọng hỏi.

“Được. Cảm ơn.”

Sau một lúc yên lặng, Nghiêm Dục lại giả vờ dễ dàng trả lời: “Còn muốn nghe tôi trả lời không? Vấn đề bạn gái Đặng Mạc Ninh ngoại tình ấy.”

Trịnh Tư Vận ngẩn ra, nhìn về phía cậu ta.

“Tôi nghĩ rồi, nếu như là tôi, tôi sẽ cho Đặng Mạc Ninh cơ hội tự lựa chọn.” Nghiêm Dục mím môi: “Tôi không phải cậu ta, rốt cuộc là cậu ta có muốn biết hay không thì chỉ có trong lòng cậu ta biết rõ nhất. Nhưng với tư cách là bạn bè và là người anh em, tôi sẽ tiết lộ một chút manh mối để nhắc nhở cậu ta. Nếu như cậu ta muốn điều tra thì tự nhiên sẽ điều tra ra được, còn nếu như cậu ta muốn lừa mình dối người thì chuyện này sẽ chấm dứt.”

Trịnh Tư Vận cũng nghĩ như vậy.

Cô bé không phải dì Giản, mẹ cũng không phải dì Giản.

Ai cũng không thể quyết định thay dì Giản được, giấu giếm hoặc nói thật cũng đều không thích hợp cho lắm, tốt nhất là giao quyền quyết định cho dì Giản.

Nghiêm Dục khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, hỏi cô bé: “Nếu như tôi gặp phải chuyện như vậy, thì người làm em gái như cậu sẽ làm thế nào?”

Trịnh Tư Vận mỉm cười: “Tôi sẽ ám chỉ cho cậu một chút.”

Nghiêm Dục truy hỏi: “Ví dụ đi?”

“Đưa cậu đi khám mắt.” Trịnh Tư Vận nghiêm túc nói.

Nghiêm Dục cười to, học cô bé giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt vời!”

“Nếu như tôi gặp chuyện như vậy, cậu sẽ làm gì?” Tâm trạng Trịnh Tư Vận cũng trở nên thoải mái hơn… Quý Phương Lễ như thế nào, cô bé cũng sẽ không quan tâm, cô bé chỉ là… Chỉ là vì thấy dì Giản không đáng bị như vậy.

“Tôi cũng sẽ cho cậu một chút ám chỉ.” Nghiêm Dục giả vờ âm trầm sờ sờ cằm, ánh mắt lóe lên chút hung ác: “Nếu như sau này, ngày nào đó đột nhiên bạn trai của cậu bất ngờ bị người ta đánh tàn phế thì không cần nghi ngờ, cậu ta ngoại tình đấy, anh trai cậu là tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”

“Đây không phải ám chỉ!”

“Nếu như đến lúc đó cậu giúp người ngoài, còn muốn khóc lóc mắng mỏ tôi bắt nạt bạn trai cậu thì tôi sẽ bẻ gãy cái chân còn lại của cậu ta.” Nghiêm Dục đột ngột nhìn cô bé: “Cậu sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế chứ?”

Trịnh Tư Vận: “Tôi không ủng hộ loại hành vi bạo lực này.”

Nghiêm Dục không còn gì để nói: “…”

Trịnh Tư Vận chắp tay trước ngực: “Cho nên sau khi cậu bẻ gãy hết hai chân của cậu ta, tôi sẽ niệm vài câu A di đà Phật giúp cậu, để cho Bồ Tát không trách tội cậu.”

Nghiêm Dục lại đắc ý, tinh thần phấn chấn.

Sau khi có được ảnh chụp, dưới những cuộc gọi điên cuồng của Đặng Mạc Ninh, Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục cũng tới nhà hàng mà bọn họ hẹn nhau.

Đặng Mạc Ninh và Lưu Đồng đã đến.

Đặng Mạc Ninh oán trách: “Tôi và Lưu Đồng đã hóa thành đá đợi bạn rồi.” Cậu ta liếc nhìn đồng hồ: “Đã qua ba mươi lăm phút, hai người đi đâu vậy? Có biết chờ đợi rất nhàm chán, rất khổ sở không?”

“Không nên tức giận như vậy.” Trịnh Tư Vận rất ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn, tôi nhận tội, bữa này để tôi trả.”

Đặng Mạc Ninh xua tay: “Tôi mời là tôi mời, nếu như cậu muốn xin lỗi thì mời tôi tối đi xem phim đi.”

Nghiêm Dục khoác một tay lên ghế dựa của Đặng Mạc Ninh, giọng điệu nguy hiểm: “Cậu thật là được voi đòi tiên. Còn muốn xem phim à, tôi thấy cậu muốn ăn đòn thì có.”

Trịnh Tư Vận thấy hai tên hề này lại muốn cãi nhau, giơ tay lên ngăn cản: “Được rồi, buổi tối xem phim, cả bốn người chúng ta đều đi, tôi mời, xin cậu chủ Đặng bớt giận.”

Lưu Đồng kéo cánh tay cô bé: “Tôi muốn xem phim điện ảnh. Sắp khai giảng rồi, đoán chừng sẽ không có thời gian đi xem lại.”

“Đúng rồi.” Trịnh Tư Vận nghĩ đến cái gì đó, kéo khóa balo, lấy một bình nước từ trong ra: “Nào, đến đây thử lửa.”

Cô bé rất thiên vị.

Cô bé chỉ rót cho Lưu Đồng một chút, nhưng lại rót cho Nghiêm Dục và Đặng Mạc Ninh đầy một chén.

Cô bé làm động tác mời: “Rốt cuộc là đắng hay ngọt, mọi người nhanh công bố.”

Đặng Mạc Ninh đến gần, cố gắng ngửi một cái, chần chừ hỏi: “Có độc không?”

Nghiêm Dục giơ tay lên đập cậu ta một cái: “Cậu muốn chết đúng không? Đây là do chính tay thím tôi nấu.”

“Nhìn như có độc ấy.”

Nghiêm Dục và Đăng Mạc Ninh thật sự cũng tò mò, hai người chỉ dám uống một ngụm nhỏ.

Đặng Mạc Ninh bị đắng đến mức khuôn mặt vặn vẹo: “Tôi cảm thấy như mình đang uống nước được cô đọng từ một trăm quả mướp đắng, đầu lưỡi của tôi, cả người tôi đều bị thương! Trịnh Tư Vận, chỉ có cho tôi làm bạn trai cậu mới có thể làm giảm bớt thương tổn này!”

“Hôm qua chú tôi uống hết một bát, sắc mặt không thay đổi, đây là tiêu chuẩn thấp nhất của một người thành công.”

Lưu Đồng cười không dừng được: “Xem ra con đường trở thành người thành công mà bọn họ đang đi đã thất bại rồi.”

“Có ngọt không?” Trịnh Tư Vận cười híp mắt hỏi Nghiêm Dục.

Nghiêm Dục là người hâm mộ lớn nhất của chú mình, cậu ta vịt chết còn cứng miệng: “Ngọt!”

Bốn người không nhịn được cười.

Có người phục vụ đi qua, lại quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không nhịn được cười, thật đúng là tuổi thanh xuân tươi đẹp.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.