23
Thời gian đó mẹ thực sự rất căng thẳng.
Một mặt phải lo cho tôi thi vào cấp ba, học hành không thể lơ là.
Một mặt giám đốc Cao ra nước ngoài tìm đơn hàng, người trong nhà máy nói ông chạy mất, lương cũng không trả, bắt đầu mang đồ từ nhà máy về nhà.
Mẹ hàng ngày chống nạnh nói lý với họ, không nói được thì cãi nhau.
Giám đốc Cao để lại cho mẹ một ít tiền, mẹ phải tính toán tỉ mỉ, cố gắng dùng số tiền đó để ổn định công nhân.
Tôi không hiểu: “Họ muốn đi thì cứ để họ đi, còn tiết kiệm tiền nữa.”
“Con hiểu gì chứ, nếu giám đốc Cao thực sự nhận được đơn hàng ở nước ngoài, không có công nhân thì làm sao làm việc?”
“Ông ấy thực sự có thể làm được sao?”
“Đó không phải việc con lo, con lo học thi vào cấp ba thôi.”
“Mẹ định duy trì đến bao giờ?”
Đã là đầu mùa hè, dạo gần đây mẹ khéo léo thương lượng với chủ nhà, chủ nhà đồng ý trì hoãn ba tháng tiền thuê.
Mẹ thở dài: “Chờ con thi xong, nếu vẫn không được, mẹ coi như trả hết ân tình ông ấy đã giúp đỡ chúng ta.”
“Mẹ không ngốc. Biết ơn nhưng cũng phải có giới hạn.”
Tôi tưởng mẹ kiểm soát mọi thứ.
Nhưng đêm đó, hai giờ sáng tôi buồn tiểu, dậy thấy mẹ đang viết viết tính tính trong phòng khách, tóc rối bù.
Tôi hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy?”
“Mẹ đang tính xem số tiền hiện có, làm sao để kéo dài được lâu nhất.” Mẹ thở dài, “Không biết có đủ đến khi giám đốc nhận được đơn hàng không.”
“Mẹ, mẹ có sợ không?”
“Có chứ, nhưng sợ cũng vô ích! Nghĩ ngợi ngàn lần không bằng giải quyết ngay.”
Ban đêm mẹ buồn bã, ban ngày lại tinh thần hăng hái đối phó với công nhân và chủ nợ.
Mẹ hùng hồn: “Các anh cứ yên tâm, giám đốc Cao chắc chắn sẽ tìm được cách kiếm tiền!”
Giám đốc Cao ra nước ngoài, Cao Triết Viễn ăn uống, học hành cũng một tay mẹ lo.
Gần kỳ thi vào cấp ba, mẹ phát hiện cậu ta nói là làm bài tập ở nhà bạn, thực ra là đi chơi net.
Mẹ tức giận bắt cậu ta tại trận.
Lúc đó Cao Triết Viễn mất mặt, tức giận: “Cô không phải mẹ tôi, cô dựa vào đâu mà quản tôi.”
Mẹ cũng quát: “Mẹ cậu bỏ cậu đi, cậu càng phải cố gắng.”
“Sống cho ra hồn để bà ấy phải hối hận, không ngủ được!”
“Đó mới là đàn ông.”
“Bố cậu trước khi đi nhờ tôi chăm sóc cậu, tôi có quyền quản cậu.”
“Về nhà ngay.”
Mẹ kéo tay cậu, Cao Triết Viễn lẩm bẩm chửi rủa nhưng không chống cự.
Giám đốc Cao đi mấy tháng.
Hàng tuần đều gọi điện về.
Nhưng gần thi vào cấp ba, hai tuần liền không có tin tức gì.
Trong nhà máy rộ lên tin đồn ông gặp chuyện ở nước ngoài, hoặc thật sự bỏ trốn.
Ngày thi, mẹ đưa tôi và Cao Triết Viễn đến trường.
Mẹ vỗ vai Cao Triết Viễn, nói: “Nếu nhà máy không còn, việc con thi đỗ nhất trung là tin tốt nhất bố con có thể nhận được.”
“Tương lai của bố con, phải dựa vào con.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Mẹ nhìn tôi: “Con cũng vậy, tiền mẹ dành cho con học đại học vẫn còn, tập trung thi tốt, mẹ chờ tin tốt của con.”
Tôi và Cao Triết Viễn nhìn nhau.
Lúc đó, tôi cảm thấy mình trưởng thành, cậu ấy cũng vậy.
Sau kỳ thi, nhà máy lại có thêm nhiều người nghỉ việc.
Mọi người đều nói nhà máy sắp đóng cửa.
Thời gian đó bố cãi nhau với dì, thường đến tìm mẹ.
Dì trước đây mở phòng hát, những năm đầu thu nhập khá, nhưng vài năm gần đây KTV phát triển, phòng hát cũ kỹ đã bị lãng quên.
Thu nhập của dì giảm mạnh, đối với bố không có mặt mũi nào tốt.
Bố trách mẹ: “Em chỉ giỏi cố chấp, đây là nhà máy của họ Cao, liên quan gì đến em.”
“Em đổi việc khác không kiếm được tiền à?”
“Bây giờ anh và Tiểu Phương cãi nhau hàng ngày, ly hôn rồi anh về quê sống với em.”
“Để Bé Bê đi làm nuôi chúng ta.”
24
Mẹ trực tiếp đá bố một cái, nói một chữ.
“Cút!”
Lúc đó người vui nhất chắc là bà nội.
Ngày nào cũng nói trong làng.
“Hồi trước có việc ở huyện, kiêu hơn người ta làm nhà nước.”
“Kết quả giờ nhà máy sắp đóng cửa.”
“Tôi nghĩ chính là bà ta làm xui xẻo nhà máy đó.”
“Những người mai mối cho bà ta thật may là không thành, không thì nhà cũng gặp chuyện.”
“Phụ nữ đã kết hôn thì phải ngoan ngoãn ở lại làng.”
…
Không lâu sau kỳ thi, bà Triệu nói trận mưa lớn lần trước làm ngôi nhà cũ lại sập.
Đúng hôm đó cậu rảnh.
Mẹ đưa tôi về nhà sửa lại.
Bà nội đứng ở đường cười nhạo chúng tôi.
“Ngọc Phân, kiếm tiền ở thành phố vài năm, sao vẫn phải sống trong nhà cũ này thế?”
“Cô tự xây nhà mới đi.”
“Mấy năm này, đều là công cốc sao?”
“Tôi nhớ Bé Bê thi xong đứng hạng 250, lần này thi vào cấp ba không có tin tức gì, chắc không đỗ nhất trung.”
“Nhà máy của các cô mấy tháng không trả lương rồi nhỉ? Nếu không có gạo, tôi có thể cho vay.”