03
Mẹ quay lưng trải giường, nhẹ nhàng đáp: “Đừng phiền phức nữa, ở đây cũng được rồi.”
Lúc đó tôi có chút bực vì mẹ từ chối.
Đến khi lớn hơn tôi mới hiểu.
Cậu không làm chủ gia đình, đề nghị của cậu chỉ là lời nói xã giao giống như lời mời ăn cơm, không thể coi là thật.
Ly hôn xong, bố tôi nóng lòng vào thành phố với người phụ nữ kia, còn chúng tôi thì mất hơn mười ngày mới sửa sang xong nhà cũ.
Cậu tìm gạch vụn để tạm vá lại phòng phía tây đã sụp.
Mái rạ được lợp lại hoàn toàn, khi nắng chiều chiếu vào, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của ngũ cốc.
Xong việc, cậu không ăn cơm, đạp chiếc xe đạp kêu leng keng đi về.
Bà nội đứng ở đầu làng ăn hạt dưa, giọng to như cái trống: “Trên đời còn tìm được người nào tốt như Thanh Sơn nhà tôi không?”
“Bà ta không sinh được con trai, vẫn cho ở nhà.”
“Nhà bà ta, anh em không hoan nghênh bà ta về.”
Bà Triệu không chịu nổi: “Nếu Thanh Sơn thật sự tốt thì có phải suốt ngày lăng nhăng không? Tôi thấy Ngọc Phân là người phụ nữ đoan chính. Với lại Bé Bê là con gái nhà họ Vương, cho chỗ ở không phải là đương nhiên sao?”
Bà nội lườm lườm: “Đó là vì Thanh Sơn nhà tôi có tài mới lấy được vợ thành phố. Còn Ngọc Phân thì xấu xí, muốn làm gì cũng chẳng ai thèm!”
Lần này, bà nội đã đoán sai.
Tối đó, khoảng hơn chín giờ, lão độc thân trong làng, Lưu què, gõ cửa nhà chúng tôi.
Ông ta nhét vào khe cửa tờ tiền năm mươi, giọng hạ thấp: “Ngọc Phân, cầm tiền này đi mua bộ đồ mới.”
“Thanh Sơn không biết thương em, anh biết.”
“Mùa đông lạnh lẽo một mình ngủ không ấm, mở cửa cho anh, anh sẽ sưởi ấm chăn cho em.”
04
Mẹ không nói gì, ông ta cứ tiếp tục gọi, giọng càng ngày càng to.
Mẹ xuống giường, lấy một cây đòn gánh chèn cửa, nhỏ giọng mắng: “Cút, tôi không phải loại người đó.”
Liên tục mấy ngày, Lưu què đều đến quấy rối.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Rõ ràng mẹ kiên quyết từ chối, nhưng ánh mắt của người trong làng nhìn bà ngày càng ám muội.
Thời đó, phong tục là như vậy.
Rõ ràng bạn là nạn nhân, nhưng mọi người vẫn nói ruồi không đậu vào trứng không nứt.
Hôm nay ông Ngũ tổ chức tiệc mừng thọ sáu mươi.
Mời mẹ đến rót trà, tôi đi theo để ăn tiệc.
Lúc đó nghèo, trẻ con đều mong đợi tiệc để cải thiện bữa ăn.
Khi đĩa hạt dưa và đậu phộng được bày ra, chúng tôi ùa lên tranh giành.
Tôi nhỏ, sức yếu.
Chỉ lấy được một nhúm đậu phộng.
Đang buồn, Lưu què bưng đĩa đậu phộng đầy từ bàn của ông ta đặt trước mặt tôi: “Nào, tất cả cho con.”
Không khí lập tức thay đổi.
Một bà vui vẻ trêu chọc: “Bé Bê, Lưu què coi con là con gái rồi.”
Tôi đẩy đĩa đậu phộng ra: “Ai thèm làm con gái ông, tôi có bố, mẹ tôi cũng không thích ông.”
Lưu què cười hề hề: “Con nít biết gì, tôi hàng đêm đều đến thăm mẹ con mà.”
Mấy người đàn ông cùng bàn, kể cả chú ba nhà chủ tiệc đều cười.
“Lưu què, tay chân nhanh thật đấy?”
“Không ngờ ông cũng có chút tài!”
“Vợ vừa ly hôn còn nóng hổi, ông ngày nào cũng đến không sợ mệt à?”
“Bé Bê, gọi Lưu què là bố, để ông ta cho con mười đồng tiêu vặt.”
…
Người trong làng thích lấy chuyện nam nữ ra đùa cợt.
Mắt tôi đỏ lên vì giận, ngoài việc lặp đi lặp lại rằng mẹ tôi không thích ông ta, tôi không biết nói gì thêm.
Đúng lúc đó, mẹ từ trong nhà bước ra để rót trà cho chủ tiệc.
Thấy cảnh này, bà chạy vội đến, nhưng bị trẹo chân vì quá vội.
Mấy người đàn ông cười càng lớn, họ trêu đùa.
“Lưu què, mau đi đỡ bà xã của ông đi!”
05
Lưu què nhân lúc có rượu, mò mẫm chạm vào mẹ.
“Ngọc Phân, chạy chậm thôi, ngã là đau lòng tôi.”
Mọi ánh mắt đều dồn vào mẹ.
Có người hỏi khi nào uống rượu mừng của mẹ và Lưu què.
Bà nội nghiến răng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, chẳng trách ly hôn, hóa ra đã cặp kè với đàn ông khác từ lâu.”
Mặt mẹ đỏ bừng.
Bà giật lấy ly nước chanh từ tay bà Triệu, hất vào mặt Lưu què.
Những bong bóng nhỏ xíu vỡ tung trên mặt Lưu què.
Ông ta thè lưỡi liếm, cười nham nhở: “Sau này em là vợ anh, đừng có hắt nước vào mặt chồng.”
Mẹ mắt đỏ hoe, lao ra ngoài lấy con d.a.o của đầu bếp, c.h.é.m vào mặt Lưu què.
“Cả ngày chỉ nghĩ đến cái quần.”
“Ông có soi gương không, bụng như cái thúng, răng như than củi, lùn như quả bí, đi đường thì khập khiễng, tôi có mù cũng không thèm nhìn ông.”
Bà vung d.a.o lách cách: “Một ngón tay của tôi ông còn chưa chạm được, nếu ông còn dám bịa chuyện, tôi sẽ cắt cái đó của ông cho chó ăn!”
Con d.a.o sượt qua tai, Lưu què sợ hãi chui xuống gầm bàn.
Mọi người xông vào can ngăn.
Mẹ nắm chặt con dao, nhìn chằm chằm vào những người đàn ông vừa trêu chọc.
“Các ông, một lũ đàn ông chó, tôi đều không thèm nhìn. Nếu còn dám nói bậy, tôi sẽ cắt hết cái đó của các ông cho chó ăn!”