Thầy Lương dạo bước ra bên ngoài hiên nhà, đứng nhìn lên bầu trời mây đen xám xịt, thầy Lương nhắm mắt lẩm nhẩm điều gì đó. Lát sau thầy quay trở vào trong nhà, bố con ông Vọng vẫn đang chờ đợi câu trả lời của thầy.
Lúc này thầy Lương mới nói:
— Tất nhiên là có cách chứ, ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc sẽ dùng viên hồng ngọc cùng với ánh trăng để xác định huyết thống rồi. Thực ra cách đó cũng tốt, nhưng khi tôi nói muốn thực hiện ngay bây giờ nghĩa là tôi không cần đến ánh trăng, ánh sao gì cả. Có một cách chắc chắn và chúng ta có thể biết ngay lập tức.
Ông Vọng hồi hộp gặng hỏi:
— Thầy nói đi ạ, cứ úp úp mở mở thế này tôi nóng ruột quá.
Thầy Lương mỉm cười:
— Trưởng làng đừng vội, tôi cứ nghĩ trưởng làng sẽ trách móc tôi vì sự khiếm nhã này chứ.
Ông Vọng đáp:
— Sao tôi lại trách thầy được..? Chẳng phải thầy nói điều này là vì thằng Vương hay sao..?
Vương lên tiếng:
— Có phải bác Lương sợ rằng cháu không phải con ruột của thầy u cháu không ạ..? Quả thực khi nãy nghe bác nói muốn kiểm tra huyết thống, cháu cũng có chút bất ngờ. Nhưng giờ thì cháu đã hiểu.
Ông Vọng giờ mới ngớ người ra:
— Nói…nói vậy chẳng phải thầy nghi ngờ cả người vợ quá cố của tôi sao..?
Thầy Lương trả lời:
— Vậy cho nên tôi mới mong trưởng làng tha lỗi vì sự khiếm nhã trên. Tôi không có ý nghi ngờ gì cả, nhưng điều này vẫn là điều cần phải làm. Trưởng làng thì đã chắc chắn là con cháu của Cao gia. Còn cậu Vương, tôi cần kiểm tra lại một lần nữa.
Nhìn ông Vọng, thầy Lương hỏi:
— Trưởng làng vẫn còn giữ đoạn xương sườn của Cao Côn cắm vào long mạch phải không..?
Ông Vọng đáp:
— Vâng đúng rồi, tôi vẫn giữ….Dù sao đi nữa đó cũng là xương cốt của ông nội. Tôi phải giữ cẩn thận chứ. Nhưng sao thầy lại hỏi đến đoạn xương ấy..? Thầy muốn làm gì với nó…?
Thầy Lương khẽ cười:
— Đó chính là cách mà tôi sẽ kiểm tra xem cậu Vương có phải là dòng dõi của Cao gia hay không. Phiền trưởng làng đem đoạn xương đó ra đây.
Lấy trong tay nải ra một túi nhỏ chứa thảo mộc. Thầy Lương đưa cho Vương rồi dặn:
— Giờ cháu đun cho ta một chút nước ấm. Sau đó đổ nước ra chậu, thả chỗ thảo mộc này vào trong nước. Làm xong bê chậu nước lên đây cho ta.
Vương vâng dạ rồi lập tức đi làm theo lời thầy Lương căn dặn. Trong lúc Vương đi chuẩn bị nước thì ông Vọng tiến lại bàn rồi đặt lên mặt bàn một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật to hơn nửa bàn tay một chút.
Ông Vọng nói:
– – Trong hộp này là đoạn xương mà tôi đã lấy được bên dưới đáy giếng. Tôi cẩn thận để vào trong hộp gỗ đặt phía sau bát hương thờ cúng trên bàn thờ. Nhưng rốt cuộc thì thầy định làm gì với đoạn xương này.
Thầy Lương đáp:
– – Trưởng làng cứ ngồi xuống đợi đi, một chút nữa thôi tôi sẽ nói cho trưởng làng nghe. Đợi cháu Vương đun nước xong chúng ta sẽ bắt đầu.
Trong lúc chờ Vương, thầy Lương châm một ngọn nến, tiếp đó ông lấy ra một con dao chỉ nhỏ bằng ngón tay út, con dao được bọc trong một lớp vải đen kín kẽ. Ánh dao sáng loáng được thầy Lương hơ trên lửa ngọn nến có lúc chuyển màu đỏ rực. Dùng vải lau sạch con dao bằng một chút rượu. Đúng lúc đó, Vương cũng bê chậu nước ấm có thảo mộc lên trên nhà.
Vương nói:
– – Bác Lương, cháu làm đúng như lời bác dặn rồi…..Cháu đặt chậu nước ở đâu đây ạ..?
Thầy Lương nói Vương đặt luôn lên bàn uống nước. Đặt chậu xuống, Vương khẽ đưa mắt nhìn những dụng cụ được chuẩn bị sẵn, trong hộp gỗ có lót vải đỏ kia chắc là đoạn xương sườn của Cao Côn dùng trấn yểm long mạch mà Vương được nghe thầy Lương kể khi nãy.
Đang nhìn, Vương giật mình khi thầy Lương nói:
– – Cháu ngâm hai bàn tay vào chậu nước đi, cứ để yên như thế tầm 5 phút.
Ông Vọng hơi ngần ngại, Vương thì nhúng cả hai bàn tay vào trong chậu nước ấm có pha thảo mộc. Thầy Lương mỉm cười:
– – Đừng lo, những loại thảo mộc trong chậu nước đều mang tính dương. Có tác dụng thanh tẩy âm khí, tôi muốn cháu Vương rửa tay sạch sẽ, có thể trạng tốt nhất trước khi tiến hành khảo nghiệm mà thôi. Mùi thơm của thảo mộc còn giúp cho con người ta cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm. Lần trước tôi cũng cho trưởng làng uống loại bột được xay ra từ những loại thảo mộc này đó. Không chết người đâu mà sợ….Ha ha ha.
Trong lúc Vương đang ngâm tay thì thầy Lương đặt bên cạnh Vương một tấm khăn vải màu đỏ rồi nhắc:
– – Lát dùng tấm vải này để lau khô tay là được.
Xắp xếp lại ngay ngắn hộp gỗ đựng xương của Cao Côn, đặt con dao nhỏ ngay bên cạnh chiếc hộp gỗ. Thầy Lương nhìn ông Vọng nói:
– – Bác trưởng làng còn nhớ lần hóa giải trấn yểm long mạch chứ..?
Ông Vọng gật đầu:
– – Làm sao tôi có thể quên được, nhưng sao ạ…?
Thầy Lương tiếp:
– – Khi ấy trưởng làng đã chích ba giọt máu nhỏ vào đoạn xương này theo như lời tôi dặn phải không..?
Ông Vọng tiếp tục gật đầu, thầy Lương lại hỏi:
– – Vậy khi đó trưởng làng thấy gì…?
Ông Vọng đáp:
– – Ngay khi máu của tôi nhỏ vào đoạn xương, máu thấm vào xương rất nhanh. Đoạn xương đang từ màu đen dần dần chuyển sang màu ngà vàng.
Thầy Lương nói:
– – Văn tự trong viên đá hồng ngọc có viết “ Cao Gia Huyết Thống “. Đây không đơn giản chỉ là nói về máu mủ của Cao gia, mà còn là thâm ý của Cao Côn về những người mang huyết mạch của dòng họ Cao. Nói dễ hiểu hơn, chỉ có dùng máu mới có thể khẳng định một người có phải thuộc dòng dõi của Cao gia hay không. Ở bên Trung Quốc, người xưa có một cách xác định huyết thống rất đặc biệt. Nó đặc biệt ở chỗ, có thể dùng cách này để xác nhận huyết thống với cả người đã chết.
Ông Vọng vội hỏi:
– – Họ đã dùng cách nào vậy thầy…?
Thầy Lương đáp:
– – Họ dùng xương của người đã chết, sau đó lấy máu của người cần xác định huyết thống nhỏ vào xương người đã chết kia. Nếu máu thấm vào xương không chảy ra ngoài thì họ chắc chắn chung huyết thống. Còn ngược lại, nếu máu không thấm vào xương thì họ không có liên quan gì đến nhau cả. Trên thực tế, cách này thường chỉ được áp dụng đối với cha và con. Nhưng Cao Côn là một người có thể chấp nhận việc Cao gia bị thảm sát để đổi lại mạng sống cho máu mủ của mình có nghĩa câu nói “ Cao Gia Huyết Thống “ phải mang một hàm ý sâu xa. Qua việc trưởng làng, cháu nội của Cao Côn có thể hóa giải trấn yểm long mạch của ông ta bằng máu, khi máu nhỏ vào xương đã ngay lập tức thấm vào. Như vậy đối với Cao Côn, chỉ cần là người mang trong mình huyết mạch của Cao gia, khi máu nhỏ vào xương của ông ta, đều được chấp nhận.
Vương hồi hộp hỏi:
– – Vậy là cháu chỉ cần cắt máu mình rồi nhỏ vào đoạn xương đó là biết được cháu có phải người thuộc dòng dõi Cao gia không phải không bác Lương…?
Thầy Lương gật đầu, ông nói:
– – Đúng là như vậy, nhưng đừng lo……Ta làm chuyện này chỉ là để khẳng định lại 1 lần cuối cùng mà thôi. Dẫu sao chuyện này trước mắt liên quan đến mạng sống của cháu, sau là của toàn bộ dân làng. Tuy hơi khiếm nhã, nhưng ta không còn cách nào khác. Giá như trời quang mây tạnh, đêm nay dưới ánh trăng chúng ta sẽ có thể xác định huyết thống bằng viên hồng ngọc. Nhưng thời gian cấp bách, ta còn nhiều điều phải nói với hai người. Vậy nên cháu cố chịu đau một chút nhé, được rồi, cháu lau tay khô đi.
Vương vâng dạ rồi dùng tấm vải thầy Lương đã chuẩn bị sẵn lau tay, ông Vọng không dám thở mạnh, ông hồi hộp chờ đợi khi thầy Lương khẽ cầm con dao lên. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi xem khi máu cắt xuống sẽ xảy ra hiện tượng gì.
“ Xoẹt “
Tiếng dao sắc lẹm khẽ vang lên một cách rõ rệt, bởi bên ngoài trời đang nín gió, bên trong nhà cảm tưởng như cả 3 người đều đang nín thở tập trung. Vương khẽ nhăn mặt khi máu bắt đầu nhỏ xuống.
“ Tách….Tách….Tách “
“ Uỳnh….Oàng “
Một tiếng sấm động trời kèm theo tia sét sáng lòa bên ngoài khoảng sân, ánh sét còn sáng hơn cả ánh đèn điện bên trong nhà.
Ngọn nến bị gió lùa khẽ lay động, le lắt nhưng không tắt…….Trước mặt thầy Lương, ông Vọng, và Vương…….Ba giọt máu vừa nhỏ xuống ngay khi chạm tới đoạn xương của Cao Côn đã chảy xuống thấm vào tấm vải đỏ mà ông Vọng lót bên dưới.
Ánh sét lại lóe lên một lần nữa……Máu thực sự không ngấm vào xương…..