Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 140: Hoắc Tử Trì



Hoắc Kình Thiên vừa nghe đến cái tên Hoắc Tử Trì, gương mặt già nua của ông ta liền lộ rõ vẻ khó chịu, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau. Hoắc Tử Trì tuy gọi ông ta một tiếng ba, nhưng đứa con trai này căn bản không coi người ba này ra gì, lời nói của ông đối với hắn đến nửa phân trọng lượng cũng không có.

Tô Đồ Lang Quân kín đáo quan sát Hoắc Kình Thiên, thấy ông ta rơi vào trầm mặc rất lâu không nói liền lên tiếng:

“Sao vậy ngài Hoắc, có chuyện gì sao?”

Hoắc Kình Thiên giật mình khôi phục lại trạng thái:

“Không có chuyện gì, chuyện của Tử Trì tôi sẽ hỏi nó, nếu như thật sự nó bắt người của cậu thì tôi sẽ nói nó mau chóng thả người”

Tô Đồ Lang Quân trong lòng thầm nghĩ, xem ra Hoắc Kình Thiên quả thật giống như lời đồn, đối với đứa con trai thứ ba này thật sự bất lực.

Tô Đồ Lang Quân không tiếp tục ở lại giông dài cùng Hoắc Kình Thiên nữa, cậu và Triệu Chung nhanh chóng đứng dậy ra về. Cô gái mặc bộ sườn xám xẻ cao kia cũng theo đó tiễn hai người bọn họ ra đến cửa.

Đúng lúc này từ bên ngoài cổng biệt thự có một chiếc xe việt dã mui trần bốn chỗ màu đen nhìn cực kỳ hầm hố tiến vào đỗ ở trước cửa biệt thự. Tô Đồ Lang Quân theo tiếng của động cơ kia ngẩng đầu nhìn tới, từ trong xe bước ra một người đàn ông mặc áo hoa, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc lớn, hai hàng cúc áo đầu tiên để hở lộ ra khuôn ngực rám nắng rắn chắc. Người đàn ông kia có đôi chân rất dài, cả người như phủ một lớp mật ong màu nâu sáng bóng, trên gương mặt còn mang theo một cặp kính đen che đi nửa gương mặt.

Tô Đồ Lang Quân là một người chú trọng thẩm mỹ, đối với phong cách thời trang vừa có điểm quê mùa cùng khoe khoang như thế kia thật sự có chút dị ứng, nhưng mà dù sao đối phương đối với mình không có nửa phần quan hệ cho nên đối với bông hoa lớn trước mặt kia cũng không dành nhiều thời gian quan sát cho lắm.

Người đàn ông vừa bước xuống xe liền mang cặp kính mắt tháo xuống, đôi mắt hẹp dài có điểm lưu manh gian ác không hề kiêng kỵ nhìn tới Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt đó mang theo tia cợt nhả trêu đùa:

“Ai đây?”

Người nọ bước vài bước lên bậc cầu thang, bàn tay to lớn vươn về phía trước mặt của Tô Đồ Lang Quân ý muốn chạm tới bên má cậu, nhưng bàn tay kia còn chưa được chạm tới đã ngay lập tức bị Triệu Chung bên cạnh dùng một tay ngăn lại.

Người nọ chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Chung, Triệu Chung dù sao cũng là bộ đội xuất người, dáng người cao lớn so với tuyển thủ bóng rổ châu phi giống nhau, lại cộng thêm gương mặt nghiêm túc, ánh mắt không thích đùa kia khiến cho đối phương cũng phải thu tay lại không có ý định tiếp tục trêu đùa nữa.

Phía sau lưng Tô Đồ Lang Quân lúc này truyền tới một giọng nói nghiêm nghị:

“Tử Trì, không được vô lễ”

Triệu Chung mạnh tay buông người đối diện kia ra, Tô Đồ Lang Quân xoay người nhìn lại phía sau liền phát hiện Hoắc Kình Thiên đang được cô gái mặc sườn xám kia đỡ đi ra ngoài.

Tô Đồ Lang Quân theo lệ mỉm cười khẽ gật đầu:

“Không làm phiền Hoắc lão gia nữa, tôi về trước”

Hoắc Kình Thiên cũng gật đầu, đợi cho đến khi Tô Đồ Lang Quân ngồi vào trong xe rời đi rồi liền lạnh mặt nhìn tới đứa con trai bất trị nhà mình, rõ ràng là đều trong cùng một độ tuổi, người cẩn thận trầm ổn, người lại lêu lổng luôn gây chuyện:

“Đi theo tao”

Hoắc Tử Trì nhìn chiếc xe kia rời đi, đáy mắt hiện lên chút hứng thú với Tô Đồ Lang Quân, tiếp theo liền mang bộ dáng không chút sợ hãi bước theo Hoắc Kình Thiên vào trong nhà.

Hoắc Tử Trì và Hoắc Kình Thiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Hoắc Kình Thiên lạnh giọng hỏi:

“Mấy ngày nay mày đi chỗ nào, vì sao đến bây giờ mới xuất hiện?”

Hoắc Tử Trì mấy ngày nay có món đồ chơi mới cho nên liền cứ như vậy ở trên du thuyền giữa biển chơi đùa, chơi đến chán rồi mới chịu thả người, hơn nữa lúc thả về cũng là trực tiếp nói người đưa đối phương nhập viện:

“Lão ba sao lại đột nhiên có hứng thú quan tâm đến tôi như vậy?”

Hoắc Kình Thiên nhíu chặt hàng lông mày:

“Mày nói thật cho tao biết có phải mày động đến người của Tô thị hay không?”

Hoắc Tử Trì làm ra dáng vẻ lười biếng tựa vào ghế sô pha:

“Người nào của Tô thị, tôi gần đây có chơi đùa với một người, nhưng mà mới thả cậu ta về sáng nay rồi”

Hoắc Kình Thiên tức giận đập mạnh xuống bàn:

“Nghịch tử, mày thật sự động đến người của Tô thị”

Hoắc Kinh Thiên vốn giữ giọng nói trầm ổn, lúc này đột nhiên nâng giọng nói lớn cũng khiến cho Hoắc Tử Trì nhíu mày một chút, hắn nhíu mày không phải là vì hắn sợ hãi mà chính là cảm thấy bị làm phiền:

“Ông sợ cái Tô thị gì đó hay sao? Bọn họ có gì cứ nói tìm đến tôi là được”

Hoắc Kình Thiên nhìn Hoắc Tử Trì, cảm thấy đứa con trai này của mình chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng:

“Mày có biết phía sau Tô thị là ai hay không hả? Cái người tên Tô Thành kia mày có biết hắn ta là đại nhân vật lớn không thể động vào hay không. Người vừa rồi mày gặp ở bên ngoài là con trai duy nhất của Tô Thành, mày nhìn xem cùng một độ tuổi, người ta thì tài giỏi còn mày chỉ biết gây phiền phức cho tao mà thôi”

Thật ra đối với thế hệ của Hoắc Tử Trì đương nhiên sẽ không biết được Tô Thành rốt cuộc là ai, nói gì thì nói hắn cũng sớm tẩy trắng rút khỏi hắc đạo rồi. Lại nói Hoắc Tử Trì căn bản chỉ lo chơi bời, ở cái Thương Á này hắn có thể biết được tên tuổi của những nhân vật máu mặt, nhưng ở cái Bắc Kinh kia hắn căn bản không thể biết được ai với ai, hoặc nói đúng hơn chính là hắn căn bản không muốn quan tâm.

Chỉ là khi nghe Hoắc Kình Thiên nói tới người hôm nay hắn gặp ở bên ngoài, cậu thanh niên áo sơ mi trắng cùng quần âu màu xám, trên gương mặt mang một cặp kính cận gọng vàng, vừa nhìn tới quả thật có cảm giác thanh xuân trong sáng:

“Tôi tự mình mang người đến trả cho bọn họ là được rồi chứ gì, ông việc gì cứ phải xoắn xuýt hết lên như thế”

Hoắc Tử Trì nhíu nhíu mày, thật sự là muốn kiếm cớ đứng dậy đi tìm người mà hắn gặp mặt ở ngoài cửa hôm nay. Vừa nói hết lời hắn liền lập tức rời khỏi phòng khách, Hoắc Kình Thiên thấy vậy liền hét lớn:

“Mày đi đâu, đứng lại đó cho tao, mày còn muốn đi gây chuyện?”

Chiếc xe việt dã màu đen phát ra tiếng động cơ vô cùng lớn nhanh chóng rời khỏi tòa biệt thự trên núi này.

Tô Đồ Lang Quần vừa đến xem xét văn phòng một lượt liền đã được thông báo rằng những kẻ lưu manh đã sớm rời đi không còn xuất hiện nữa, cậu cảm thấy Hoắc Kình Thiên xem như cũng hành động thật nhanh đi. Ngồi xem lại số liệu sổ sách, thống kê số tiền mấy ngày nay bị tổn thất một lúc, Triệu Chung ở bên ngoài đi vào nói với Tô Đồ Lang Quân rằng:

“Chu Dã được người đưa tới bệnh viện, trạng thái hiện tại đang có chút bất ổn không thể bình tĩnh được, có cần đến thăm cậu ta hay không?”

Chu Dã chính là người phụ trách tại Thương Á, bị Hoắc Tử Trì bắt đi mấy ngày hôm nay hiện tại mới được thả về. Tô Đồ Lang Quân quả thật cũng có chút bất ngờ về tốc độ làm việc nhanh gọn của Hoắc Kình Thiên, chỉ một lát liền giải quyết đâu vào đấy:

“Được, đến nhìn qua cậu ta một chút”

Triệu Chung và Tô Đồ Lang Quân đến bệnh viện thăm Chu Dã, lúc Tô Đồ Lang Quân đến thì Chu Dã đang tiều tụy nằm ở trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, bàn tay còn có một vài vết tích trầy xước đang được cắm ống kim tiêm truyền nước.

Chu Dã có lẽ phát giác ra được có người tiến vào phòng, vội chuyển ánh mắt hoảng hốt nhìn tới phía cửa ra vào, mắt thấy không phải là ác ma kia mới thầm thờ phào một chút:

“Tô tổng”

Tô Đồ Lang Quân gật đầu:

“Cậu cứ nằm nghỉ ngơi đi, không cần phải ngồi dậy. Chuyện công việc mấy ngày hôm nay không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp người đến khi cậu bình phục”

Chu Dã yếu ớt cười một tiếng:

“Cảm ơn Tô tổng”

Chuyện của Chu Dã, Tô Đồ Lang Quân không tiện hỏi nhiều, bởi vì cậu thấy trong ánh mắt của đối phương khi đối diện cậu tràn ngập sự xấu hổ. Tô Đồ Lang Quân biết Chu Dã muốn ở một mình cho nên cũng không làm phiền cậu ta nữa, cũng đối phương thăm hỏi vài ba câu liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Tô Đồ Lang Quân nói Triệu Chung xuống dưới thanh toán tiền viện phí cho Chu Dã, nhân tiện thuê một nữ hộ lý chăm sóc cậu ta, cho nên lúc này Tô Đồ Lang Quân còn đang đứng ở bên ngoài đợi Triệu Chung hoàn tất thủ tục.

Trong khuôn viên của bệnh viện xuất hiện một người đàn ông ăn mặc có chút kỳ quái, áo sơ mi hoa mở tung hai hàng cúc trên cùng, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc rất lớn, vừa nhìn qua liền cảm thấy đúng là phong cách của một lưu manh chính hiệu.

Hoắc Tử Trì là muốn đến bệnh viện đưa Chu Dã ra ngoài đi gặp cậu thanh niên sáng nay, không nghĩ tới hắn vừa đến bệnh viện cũng lại có thể gặp được người mình muốn gặp, khóe miệng không tự động lộ ra ý cười.

Tô Đồ Lang Quân không để ý đến Hoắc Tử Trì, lúc thấy hắn xuất hiện cũng chỉ là vô tình nhìn thấy trong vài giây. Hoắc Tử Trì quả thật bước tới gần Tô Đồ Lang Quân, gương mặt lộ ý cười vui vẻ:

“Là Tô tổng phải không?”

Tô Đồ Lang Quân lúc này mới chịu nhìn đến Hoắc Tử Trì, cậu nhanh chóng che giấu đi vẻ khinh biệt trong nháy mắt, thuận tiện cười một cái với hắn, không thân thiết cũng không xa lạ, dù sao làm việc trên địa bàn của người ta cũng nhất định phải hạn chế hiềm khích tối đa:

“Hẳn là cậu ba Hoắc gia rồi”

Hoắc Tử Trì có hơi bất ngời trước nụ cười kia, người trước mặt trắng trẻo đẹp mắt, trên người luôn tản mát vẻ mong manh khiến cho người khác vừa muốn trêu chọc lại vừa muốn cưng chiều. Từ đó đến giờ Hoắc Tử Trì gặp qua không ít người xinh đẹp, nhưng xinh đẹp kiểu như Tô Đồ Lang Quân thế này thật sự là người đầu tiên.+

“Gọi tôi là Tử Trì được rồi”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.