Vu Nhạn Bắc cùng quản lý đến sớm, chính vì thế liền ngồi ở bên ngoài chờ gần mười phút. Đúng đến giờ hẹn liền có một cô thư ký xinh đẹp đưa hai người họ vào một căn phòng trên lầu 17, ở bên trong có một người đàn trung niên Nhật Bản cùng một người phiên dịch. Người phiên dịch giới thiệu sơ qua về thân phận của người đàn ông Nhật Bản này, thì ra ông ta chính là Ikeda, người phục trách dự án khách sạn Nhật Bản này.
Vu Nhạn Bắc không có hứng thú nghe, dù sao ở bên cạnh anh ta cũng đã có quản lý thay mình quyết định mọi chuyện rồi. Đúng lúc này cánh cửa phòng lại mở ra một lần nữa, Tô Đồ Lang Quân chậm rãi tiến vào trong. Vu Nhạn Bắc cũng thật không ngờ tại thời điểm mình nhàm chán nhất lại có thể gặp được người mình muốn gặp, ánh mắt liền hiện lên tia vui vẻ, liên tục phóng điện về phía Tô Đồ Lang Quân nhưng không hề được cậu đáp lại.
Vu Nhạn Bắc trong giây phút đó cảm thấy có khi nào Tô Đồ Lang Quân không nhớ ra mình hay không, ngẫm lại cũng có khả năng đó bởi vì từ khi gặp cậu đến giờ cũng phải được gần hai tuần rồi:
“Xin lỗi, tôi có cuộc họp nên đến muộn, chúng ta bắt đầu thôi”
Vu Nhạn Bắc ở trong cuộc gặp mặt lại không tự chủ được quan sát bàn tay của Tô Đồ Lang Quân, đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh cầm hờ một cây bút máy, hình ảnh này đúng là đẹp tuyệt vời.
Vu Nhạn Bắc chẳng khác gì một đứa trẻ bị phụ huynh đưa đến gặp mặt thầy giáo chủ nhiệm cả, bốn người bọn họ ở bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt bàn bạc về các điều khoản trong hợp đồng. Còn anh ta thì bị đôi tay của Tô Đồ Lang Quân thu hút, cả một quá trình đều chăm chú nhìn không hề rời mắt khỏi đôi tay đó.
Người phiên dịch cho Ikeda lúc này liền hướng về phía Vu Nhạn Bắc hỏi:
“Nhạn Bắc, anh thấy sao?”
Vu Nhạn Bắc còn đang đắm chìm trong thế giới ngập tràn đôi tay hoàn mỹ của Tô Đồ Lang Quân, đột nhiên có nghe có người nhắc đến tên mình liền hả một tiếng.
Người phiên dịch kiên nhẫn hỏi lại một câu:
“Anh thấy điều khoản này chúng tôi đưa ra có thể chấp nhận được hay không?”
Vu Nhạn Bắc mang theo gương mặt mông lung, người quản lý vừa nhìn liền đoán ngay được rằng anh ta đã mất tập trung cho nên căn bản không hề biết nãy giờ bọn họ đang bàn bạc chuyện gì. Chính vì vậy người quản lý liền thay Vu Nhạn Bắc lên tiếng giải vây:
“Điều khoản này tôi và Nhạn Bắc sẽ trả lời lại ngài Ikeda đây trong ba ngày nữa”
Vu Nhạn Bắc để ý thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, dù sao anh ta là người nổi tiếng cũng quen với việc bị nhiều người nhìn tới rồi, nhưng mà lúc này chẳng hiểu sao Vu Nhạn Bắc lại cảm thấy trái tim như đang đập mạnh hơn bình thường, giống như là rất hồi hộp chuyện gì đó. Tô Đồ Lang Quân sở hữu một đôi mắt rất xinh đẹp lại có chiều sâu, thông qua chiếc kính trắng gọng vàng kia đã che đi mất một chút sự xinh đẹp đó, lúc này cậu cũng đang chăm chú nhìn về phía anh, có phải là do cậu cũng cũng nhớ ra anh rồi hay không.
Đến khi Vu Nhạn Bắc lấy lại vẻ tự tin định cười với Tô Đồ Lang Quân một cái thì cậu lại cúi đầu nhìn tài liệu dưới bàn rồi. Vu Nhạn Bắc thở dài một hơi, trong lòng có điểm chán nản lảng tránh ánh mắt nhìn sang chỗ người phiên dịch kia:
“Đúng thế, vấn đề này tôi phải nghiên cứu thật kỹ”
Bình thường khi ký hợp đồng nào đó, Vu Nhạn Bắc đều có người trợ lý đứng ra đảm nhận mọi chuyện, giúp anh ta sàng lọc những đề nghị tốt, lựa chọn các bên để hợp tác, anh ta căn bản không cần phải nhúng tay làm bất cứ chuyện gì cả.
Vu Nhạn Bắc nhàm chán, cảm thấy cuộc gặp mặt này thật là mãi còn chưa chịu kết thúc. Tô Đồ Lang Quân đã thu tay lại để dưới gầm bàn cho nên Vu Nhạn Bắc trong nhất thời không còn có gì để ngắm giết thời gian nữa.
Tô Đồ Lang Quân là người có đôi bàn tay đẹp nhất mà Vu Nhạn Bắc từng gặp, cho dù trên tay trái của cậu có một vết sẹo đi chăng nữa cũng không làm ảnh hưởng sự hoàn mỹ này. Vu Nhạn Bắc nghĩ một hồi liền nảy sinh ham muốn chạm thử tay của Tô Đồ Lang Quân, muốn được giống như người đàn ông ở trong tiệm cà phê lần đó có thể tùy ý vuốt ve bàn tay của cậu.
Cuối cùng cuộc nói chuyện cũng kết thúc, Vu Nhạn Bắc thấy Tô Đồ Lang Quân đứng dậy muốn mở cửa rời đi trước liền cũng nhanh chóng chạy theo cậu:
“Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh”
Người quản lý cũng cảm thấy không phải phép cho lắm, liền hướng người phiên dịch kia nói rằng:
“Cậu ấy buổi sáng hôm nay bụng dạ có vấn đề, phiền anh nói lại với ngài Ikeda”
Người phiên dịch gật đầu, truyền đạt lại những gì người quản lý nói với Ikeda, ông ta cũng không quá để tâm lắm đến vấn đề này.
Vu Nhạn Bắc đuổi theo phía sau Tô Đồ Lang Quân, bước chân của cậu tuy rằng không gấp gáp nhưng chẳng hiểu sao lại rất nhanh, khiến cho anh ta cũng phải nhanh chóng gọi lớn:
“Khoan đã”
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy có giọng nói phía sau liền dừng bước, cậu quay lại nhìn người vừa lớn tiếng nói, phát hiện thì ra là nam diên viên được lựa chọn làm đại diện cho khách sạn lần này:
“Có chuyện gì sao?”
Vu Nhạn Bắc cười cười, nhìn bộ dạng lúc này của Tô Đồ Lang Quân có lẽ là không nhớ ra anh là ai rồi, nhưng mà bàn tay hoàn mỹ kia lại lướt qua trong tưởng tượng của anh, thế cho nên anh liền đưa tay về phía trước giả bộ như muốn chào hỏi:
“Lần này rất hân hạnh được hợp tác cùng Tô thị”
Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa về phía trước, im lặng một hồi cũng không có bất cứ phản ứng gì. Vu Nhạn Bắc có chút bất an, chẳng lẽ là người đối diện đã nhìn ra ý đồ của anh rồi hay sao. Sau đó tầm mắt của Vu Nhạn Bắc chợt rơi xuống cần cổ của Tô Đồ Lang Quân, có một vết đỏ đã mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ được hình thù kỳ quái, đó còn không phải là vết hôn để lại sao.
Tô Đồ Lang Quân chẳng qua là cảm thấy người đối diện hình như có chút quen mắt cho nên mới im lặng quan sát như vậy, nhưng cuối cùng cậu cũng không biết đối phương rốt cuộc từng gặp ở đâu, có lẽ anh ta là người nổi tiếng nên nhìn được trên poster dán ở ngoài đường phố cũng nên. Tô Đồ Lang Quân vươn tay về phía trước bắt lấy tay của Vu Nhạn Bắc:
“Hân hạnh hợp tác”
Vu Nhạn Bắc mắc chứng cuồng bàn tay, cho nên khi được chạm đến đôi bàn tay mình hàng mơ ước liền nắm lấy không có ý định buông ra ngay. Đôi tay quả nhiên giống như trong tưởng tượng của anh ta, vừa mềm lại vừa thon, còn có cảm giác mát mẻ thoải mái nữa.
Đúng lúc này Đàm Dật Nam cũng mang theo văn kiện đi tới tìm Tô Đồ Lang Quân, mắt thấy Tô Đồ Lang Quân đang nhíu mày không thoải mái liền hiểu ra ngay được người đàn ông trước mặt đang cố ý trêu chọc cậu:
“Có chuyện gì sao Tô tổng?”
Vu Nhạn Bắc không có ý định buông tay ra, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười trên môi, bắt đầu chìm vào trong thế giới đôi tay hoàn mỹ tinh xảo của Tô Đồ Lang Quân.
“Mau buông tay” Tô Đồ Lang Quân cuối cùng cũng lạnh giọng lên tiếng.
Vu Nhạn Bắc cũng không biết tại vì sao lại nói ra một câu thế này:
“Tay của Tô tổng thật đúng là một sự hoàn hảo của tạo hóa”
Đàm Dật Nam nghe thấy lời kia cũng cũng cảm thấy không lọt tai chút nào, này chẳng phải là đang cố ý công khai trêu chọc Tô Đồ Lang Quân giữa ban ngày ban mặt hay sao. Đàm Dật Nam nhanh chóng giúp Tô Đồ Lang Quân tách khỏi tay của Vu Nhạn Bắc, dù sao thì anh ta thấy người đối diện rất không được lịch thiệp.
Đúng lúc này thang máy liền mở ra, Hoàng Thế Vinh đúng giờ muốn đến đón người đi ăn trưa liền chứng kiến cảnh tượng như vậy. Hai người đàn ông đang nắm tay của Tô Đồ Lang Quân, hơn nữa dáng vẻ cũng không phải là đơn thuần bắt tay, tình huống này rốt cuộc là sao chứ. Hắn lập tức bước nhanh tới, một tay nắm lấy cổ tay của Vu Nhạn Bắc, tay còn lại nắm lấy cổ tay của Đàm Dật Nam. Đối với một thư ký thường ngày quen gõ bàn phím, cùng một nam diễn viên chỉ biết diễn xuất làm sao có thể đấu lại Hoàng Thế Vinh vốn luôn rèn luyện bộ môn đấm bốc từ nhỏ, hắn rất nhanh có thể dễ dàng khiến cho hai người đó buông tay Tô Đồ Lang Quân ra.
Tô Đồ Lang Quân cũng thật không ngờ tới Hoàng Thế Vinh lại xuất hiện trong tình cảnh này, hơn nữa nhìn tới sắc mặt kia của hắn dường như là không mấy vui vẻ rồi:
“Hai người đang làm gì vậy?”
Hoàng Thế Vinh cố gắng khắc chế không đánh người, nếu như là những năm tháng trung học thì hai người này khẳng định đã đang nằm đo ván dưới đất rồi.
Cả Đàm Dật Nam cùng Vu Nhạn Bắc đều đồng thanh nói:
“Tôi không làm gì cả”
Hoàng Thế Vinh lạnh lẽo nhìn lướt qua hai người bọn họ cảnh cáo, rõ ràng là chính mắt hắn nhìn thấy hai người này đang ức hiếp con mèo nhỏ của hắn, đến cuối cùng lại không dám nhận. Hoàng Thế Vinh nhìn tới cổ tay của Tô Đồ Lang Quân có dấu vết do đầu ngón tay nắm lấy, liền vừa tức giận vừa lo lắng cầm lấy tay cậu xem thử có sao không:
“Tay cậu có sao không?”
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu nhẹ giọng trấn an hắn:
“Tớ không việc gì”
Có lẽ Vu Nhạn Bắc cũng nhận ra sự nghiêm trọng, mắt thấy tên cổ tay trắng nõn của Tô Đồ Lang Quân xuất hiện dấu ngón tay đỏ ửng liền tính muốn đưa tay đến cầm tay cậu xem thử. Bất chợt một cú đấm mạnh mẽ tiến thắng tới trước mặt của Vu Nhạn Bắc, khiến cho anh ta không kịp phòng bị mã ngã xuống dưới sàn.
Tất cả mọi người cũng đều bị bất ngờ trước tình cảnh hiện tại, Tô Đồ Lang Quân cũng không phải ngoại lệ. Hoàng Thế Vinh đã lâu lắm rồi không đánh người, bây giờ đột nhiên lại đánh như thế thật sự là không ngờ tới được.
Người quản lý vừa bước ra khỏi phòng liền thấy Vu Nhạn Bắc đang nằm dưới sàn, cũng không biết sự việc ra sao liền chạy tới đỡ anh ta. Vu Nhạn Bắc bị đánh, trong lòng đương nhiên là phẫn nộ không thôi, lại nói còn bị đánh trước mặt Tô Đồ Lang Quân nữa cho nên càng khiến cho anh ta sôi máu hơn, vừa đứng dậy đã lao về phía Hoàng Thế Vinh định vung đòn.
Có điều Hoàng Thế Vinh là ai chứ, thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn, sở thích của hắn chính là đấm bốc, vừa hay có thể rèn luyện được khả năng né đòn cùng cú đấm trời giáng. Vu Nhạn Bắc căn bản không phải là đối thủ của hắn. Rất nhanh anh ta vừa đứng dậy liền bị hắn đánh cho bất tỉnh gục xuống, người trợ lý đột nhiên kêu lên thất thanh, Đàm Dật Nam đứng ở bên cạnh cũng triệt để câm nín.