Nguy Dã tạm thời có thể ở lại phi thuyền Chúc Long, trên thực tế, hắn cũng không muốn gia nhập đoàn tinh tặc của Ô Chiến — nếu thật sự gia nhập, đến thời điểm thoát thân chỉ càng phiền toái.
“Rốt cuộc lừa gạt càng nhiều, thương tổn càng sâu.” Hắn cảm thán với 001: “Với tính cách của Ô Chiến, nếu biết em là nằm vùng chắc sẽ nổi điên.”
001 tự hỏi một lát: “Anh cảm thấy so với chuyện này, thì đến lúc đó anh ta sẽ càng quan tâm đ ến vấn đề khác.”
Có cảm tình với kẻ nằm vùng, Ô Chiến có thể sẽ hoài nghi mình gặp phải kẻ lừa gạt tình cảm?
Rốt cuộc y đang đối mặt với một Omega chuyên trách tiên nhân nhảy……
“Ha.” Nguy Dã chống nạnh: “Không phải anh làm em trở thành tra nam à!”
001: “……”
001 thấp giọng ho khan, làm bộ như chưa nói gì.
Mặc kệ Ô Chiến chịu xui xẻo thôi.
Phi thuyền Chúc Long đã đến hành tinh Stan, chuẩn bị ở lại hai ngày.
Buổi sáng, cả đám người ra ngoài mua sắm vật tư, Nguy Dã ở khách sạn, bị Ô Chiến cảnh báo: “Hai ngày này Duarte cũng sẽ ở đây, ông ta đã ghi hận cậu, cậu tốt nhất đừng ra ngoài.”
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Muốn mua gì thì kêu bọn họ mua giúp cậu.”
Nguy Dã gật đầu, nhưng mà chờ đến buổi chiều, hắn đi gõ cửa phòng những người khác, không có ai ở trong phòng —
Thật vất vả có thời gian nhàn rỗi, đám tinh tặc đều đi tìm diễm ngộ.
Cuối cùng hắn gõ cửa phòng Ô Chiến.
“Cậu muốn ra ngoài?” Ô Chiến nhíu mày: “Chẳng phải tôi đã nói……”
“Tôi biết anh muốn tốt cho tôi.” Nguy Dã cắt lời y, nói việc những người khác đều không ở đây.
Ô Chiến lập tức hiểu, y cũng không thích loại chuyện này, nhưng cũng sẽ không ngăn cản thuộc hạ giải quyết vấn đề s1nh lý.
Ô Chiến lấy ra máy liên lạc: “Tôi gọi cho Vu Thành, để cậu ta mua giúp cậu.”
Omega trước mặt y gãi gãi khuôn mặt, muốn nói lại thôi: “Nhưng đồ tôi muốn mua…… Người khác không biết mua thế nào.”
Chợ đen cái gì cũng có, Vu Thành kinh nghiệm phong phú, sao có món đồ mà mua không được?
Ô Chiến không hiểu, dù sao cũng đang rảnh, nên tự mình dẫn Nguy Dã ra ngoài. Tới chỗ mua đồ, y mới hiểu được ý của Nguy Dã.
Nguy Dã muốn mua thuốc ức chế.
Thuốc ức chế có rất nhiều kích cỡ, người có hiểu biết, thậm chí có thể từ giữa đó mà nhìn ra trạng thái cơ thể của Omega.
Này đúng là việc riêng tư.
Thủ lĩnh tinh tặc lần đầu tiếp xúc sâu sắc với Omega, bỗng nhiên ý thức được điều này.
Người bên cạnh đã bắt đầu chọn lựa thuốc ức chế, nói chuyện với chủ tiệm, những từ ngữ xa lạ nghe vào làm lỗ tai có chút nóng lên.
Ô Chiến bước đến cửa tiệm, giọng nói trầm thấp đến khó thể nhận ra: “Cậu mua đi, tôi ở đây chờ cậu.”
Nguy Dã cười nhìn y, Ô Chiến quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa, khoanh tay trước ngực che giấu vẻ mất tự nhiên.
Khi quay đầu lại, chủ tiệm trêu chọc: “Đó là Alpha của cậu?”
Ô Chiến cứng người, câu trả lời của Nguy Dã truyền đến lỗ tai y: “Không, anh ấy là lão đại của tôi”
…… Không sai, y có một thuyền viên Omega.
Nguy Dã chọn thuốc ức chế giảm phân nửa hiệu lực mà mình hay dùng, lại mua một ít công cụ phòng thân, lúc hai người rời khỏi chợ đen đã là chạng vạng, thuận tiện ăn cơm chiều ở ven đường.
Trên đường về, sắc trời tối sầm, Ô Chiến đi như gió, bước những bước dài.
Nguy Dã thầm nói trong lòng thẳng nam thúi, vùi đầu đi theo y, lúc đi qua một con hẻm nhỏ, Ô Chiến bỗng nhiên dừng lại, làm hắn không kịp phòng ngừa đập mặt vào lưng y.
“Sao vậy?” Hắn xoa cái trán, Ô Chiến trầm giọng nói: “Có người.”
“Ô lão đại đúng là cảnh giác.” Tiếng cười khàn khàn vang lên, ở phía đối diện hiện ra bóng dáng của một đám người.
Cầm đầu chính là Duarte, chủ tiệm vừa rồi đúng lúc là người của ông ta. Ông nhìn Nguy Dã từ trên xuống dưới, trong sự kinh ngạc mang theo hưng phấn: “Thật là không nghĩ tới, kẻ giết Gaden thế mà là Omega.”
Loại ánh mắt không kiêng nể gì làm mặt mày Ô Chiến trầm xuống, nghiêng người dùng thân hình cao lớn che khuất người Nguy Dã.
Nhìn thấy cảnh này, Duarte cười âm hiểm: “Chẳng phải phi thuyền Chúc Long không nhận Omega à, Ô Chiến cậu quả nhiên vẫn là nhịn không được đi?”
“Hoặc là nói, cậu cùng đám thuộc hạ dùng chung Omega này……”
“Ghê tởm.” Ô Chiến mắng một tiếng.
“Ghê tởm?” Ỷ vào người đông thế mạnh, lời nói của Duarte càng thêm quá mức, trắng trợn nhìn về phía Nguy Dã: “Omega, Ô Chiến không được phải không, có thể thỏa mãn cậu sao? Không bằng đến phi thuyền Hắc Xà, chúng tôi rất thương yêu những Omega xinh đẹp như cậu.”
Cả đám người càn rỡ cười rộ lên.
Ô Chiến siết chặt nắm tay, bỗng nhiên bị Nguy Dã giữ chặt. Ô Chiến liếc hắn một cái: “Không phải vì cậu, tôi muốn dạy cho ông ta một bài học.”
“Tôi biết.” Nguy Dã nhướn mày: “Cảm ơn lão đại, tôi muốn tự làm.”
Đối diện cười ha ha, Duarte: “Một Omega làm sao dạy tôi? Chẳng lẽ dùng……” Lời còn chưa dứt, trong bóng đêm ánh sáng lạnh chợt lóe, một phi tiêu từ trong tay Nguy Dã phóng tới.
Duarte tay mắt lanh lẹ bắt được, cười nói: “Chút tài mọn……”
Phanh! Phi tiêu phát nổ, chất lỏng bắn vào mắt.
Duarte kêu thảm thiết một tiếng, một tay che mắt, một tay đẩy ra, trong giọng nói tràn đầy thù hận: “Lên hết cho tôi!”
Duarte kiêng kị thực lực của Ô Chiến, nên sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng không thể không nói, Omega này so với Ô Chiến càng kéo thù hận.
Ra tay một cách tàn bạo.
Cách làm việc của Nguy Dã rất hợp ý y.
Ô Chiến cao giọng cười lớn lao về phía trước, đánh ra một quyền, hung hăng đập kẻ địch dính trên tường, tạo ra một cái hố to.
Đối phương đông người, con hẻm lại nhỏ hẹp, mà Ô Chiến bị vây quanh ở giữa ra tay sắc bén, từng quyền đấm vào thịt, nhẹ nhàng tự nhiên.
Bóng tối bao phủ con hẻm nhỏ, chỉ có ánh đèn nơi xa mơ hồ chiếu đến đây, rất nhanh người của Duarte đã nằm đầy đất.
Đến khi người cuối cùng ngã xuống, Ô Chiến hô hấp vững vàng mà ngẩng đầu, đột nhiên sửng sốt. Y không thấy bóng dáng Nguy Dã đâu, mà Duarte đúng ra đứng phía sau thuộc hạ cũng không thấy.
Duarte chỉ có cấp A, Nguy Dã không đến mức vô dụng như vậy chứ?
Trong mắt Ô Chiến hiện vẻ u ám, lập tức cất bước đuổi theo.
Nguy Dã đương nhiên không vô dụng đến thế, hắn có mục đích khác.
Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.
Duarte khiêng Omega đã bị đánh ngất, thừa dịp Ô Chiến chưa chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phi thuyền Hắc Xà.
Nguy Dã bị ném trên sàn nhà, phát ra một tiếng trầm vang.
“Kẻ giết Gaden chính là cậu ta, bị tôi cướp từ trong tay Ô Chiến.” Đôi mắt Duarte đau rát, nhưng ở trước mặt thuộc hạ của mình khiến ông ta vô cùng kiêu ngạo: “Cậu ta là Omega.”
“Lão đại dũng mãnh!” Cả đám người kích động vây lên, Duarte nhìn Nguy Dã đang hôn mê, ánh mắt như có độc: “Omega này tùy các người chơi đùa.”
Người thanh niên nằm trên mặt đất chẳng hề hay biết gì, cơ thể thon dài trắng nõn, giống như một con cừu non yếu ớt đợi bị làm thịt.
Đôi mắt đám tinh tặc hiện lên vẻ tà ác, đây là một đám người cực kỳ hung ác.
Những cái bóng tới gần.
Đang muốn động tay động chân với Nguy Dã, chợt nghe thấy tiếng nổ vang.
Tinh tặc bị tiếng vang này hấp dẫn, vừa ngẩng đầu thì thấy, bụng của lão đại bị nổ đến da thịt bong tróc, máu tươi đầm đìa.
“A –” Duarte tru lên đầy đau đớn.
Tất cả mọi người bị biến cố này làm sợ ngây người, đúng lúc này một đồ vật kích thước như cúc áo cắt qua không khí, bắn vào cái miệng đang há to của Duarte.
Nguy Dã không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lắc mình xuất hiện ở bên cạnh Duarte, giơ tay tát một cái, làm Duarte nuốt đồ vật đó xuống. Thách 𝘵hánh 𝘵ìm được == T𝒓𝗨mT𝒓 𝐮yen.𝒱n ==
“Cậu cho tôi ăn thứ gì?” Duarte đại kinh thất sắc.
“Bom cúc áo đó.” Nguy Dã hơi mỉm cười: “Là cái vừa rồi rớt trong túi của ông, ông đã trải nghiệm rồi đó.”
Cơ thể của Alpha vô cùng mạnh mẽ, dù bụng Duarte bị nổ nát nhưng gã vẫn sống, tuy nhiên nếu nổ ngay trong bụng, ruột sẽ bị xé thành từng mảnh trong nháy mắt.
Duarte sợ đến tay co rút, bên tai là tiếng cười tựa ác ma của Omega: “Đừng móc họng, tin tôi đi, tốc độ tôi bật kíp nổ tuyệt đối nhanh hơn ông nôn ra.”
Người chung quanh hút một ngụm khí lạnh, đúng là một Omega hung tàn!
Nguy Dã làm mọi người lui ra, bắt Duarte vào một căn phòng.
Phòng không lớn, lại nhốt mười mấy người ở bên trong, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, hiển nhiên đã bị tra tấn rất lâu.
Trên bản đồ, dấu chấm tròn thứ ba liền ở trong đám người này.
“Các người là hành khách sống sót trên phi thuyền N-11?” Ánh mắt Nguy Dã nhìn quét qua trong đám người.
Những người này đều bị xiềng xích khóa lại, ngồi xuống đất nằm ngủ thành một bãi, thấy có người bước vào, mặt lộ vẻ kinh sợ, nơm nớp lo sợ rụt về phía sau.
Không ai dám trả lời, Nguy Dã đang tìm người, toàn bộ phi thuyền đột nhiên chấn động, thân thuyền hung hăng lệch về một bên.
Trong lúc rung chuyển, Duarte cong lưng, nhân cơ hội phun ra bom, một chân đem bom đá đến trong đám người trên mặt đất.
Đám người bị biến cố lắm sợ hãi, Nguy Dã cau mày huỷ thiết bị khống chế bom: “Đừng loạn.”
Là phi thuyền Chúc Long tấn công phi thuyền Hắc Xà, lấy tính cách của Ô Chiến, thuyền viên của y bị bắt đi ở trước mặt y, y sẽ không mặc kệ.
Cửa đột nhiên bị phá, tinh tặc cuồn cuộn không ngừng ùa vào, Nguy Dã xoay người đối phó với địch, lắc mình tránh thoát tấn công của một tinh tặc, đoạt lấy vũ khí của đối phương.
Trong đám Alpha cao lớn, thân hình mảnh mai của Omega càng nổi bật, động tác của hắn nhanh như gió, mỗi chiêu điều như muốn lấy mạng người, trong khoảnh khắc, liền có hai người chưa kịp kêu r3n đã ngã ra vòng vây.
Trong đám người đang run sợ, một đôi mắt màu xanh lá đang âm thầm quan sát cảnh tượng này.
Một cây súng laser bay ra từ đám người, hướng về phía tù binh đang cuộn tròn trong góc, rớt dưới chân một Beta.
Duarte không nghĩ tới Nguy Dã sẽ lợi hại như vậy, lập tức đi qua nhặt súng.
Nguy Dã thoáng nhìn, quát: “Súng laser có thể mở xiềng xích!”
Lòng sợ hãi đối với tinh tặc đã sớm thắm vào trong xương bọn tù binh, Beta kia không dám nhặt súng, thậm chí còn lùi về sau.
Duarte cười đắc ý, cuối người nhặt súng laser.
Sắc mặt Nguy Dã trầm xuống, đá văng tinh tặc trước mắt, nhìn thoáng qua, liền ngay lúc Duarte khom lưng xuống, một bóng người đột nhiên nhảy ra, giống như dã thú tấn công, đem Duarte không hề phòng bị đè gục trên mặt đất.
Răng rắc một tiếng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, yết hầu Duarte bị hàm răng cắn nát!
Cùng lúc đó, tên tinh tặc cuối cùng cũng bị ném xuống mặt đất.
Thiếu niên dơ gầy từ trong cổ họng Duarte ngẩng đầu, sợi tóc hỗn loạn che mất mặt mũi.
Nguy Dã chân đạp trên nền đất đầy máu, đi về phía y.
Thiếu niên cuối thấp cơ thể, bỗng nhiên duỗi tay nhặt súng.
Giây tiếp theo, thân súng bị dẫm lên, đôi ủng đen xuất hiện trong tầm mắt, nhìn lên một chút, là đôi chân thon dài. Người thanh niên vô cùng xinh đẹp cúi người, ánh mắt mang theo ý cười nhu hòa nhìn y.
“Này là để em giữ trẻ à.” Nguy Dã ở trong lòng phun tào: “Nhóc này còn chưa trưởng thành đâu.”
001 giải thích: “Thằng nhóc này đã sắp mười sáu, là do thiếu dinh dưỡng.”
Nguy Dã luôn tuân thủ pháp luật vẫn là cảm thấy mình không xuống tay được, mục tiêu nhiệm vụ thứ ba thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi.
Trước cứ xem như nuôi trẻ đi, cho đỡ giống cầm thú.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn hắn vươn tay về phía mình, phục hồi lại tinh thần, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như đe dọa.
Nguy Dã thiếu chút nữa bị cắn, dùng tay giữ chặt cằm y, khống chế cả người y.
“Thích cắn người như vậy, nhóc là sói con à?”
Nguy Dã vén tóc mái dài của y, dưới đôi lông mày tuấn tú của thiếu niên, là một đôi mắt màu xanh lá đậm, lập loè sự cảnh giác cùng hung ác giống như sói.
“Thật đúng là giống sói con.” Tiếng cười khẽ dễ nghe vang ở bên tai.
Đầu ngón tay thon dài cọ cọ khóe miệng y, da thịt trắng nõn như ngọc nhuốm máu.
Ánh mắt thiếu niên trở nên đề phòng, nghi hoặc mà li3m môi, tựa như xúc cảm mềm mại phảng phất vẫn còn ở đó.