Chính đạo trong giang hồ liên hợp lại, hai phân đàn Thất Tinh Các bị công phá, địa điểm tổng bộ của Thất Tinh Các cũng rất nhanh bị phá giải.
Ngự Kiếm Sơn Trang là lãnh đạo trong cuộc tiêu diệt Thất Tinh Các này, nghe nói Tiêu lão trang chủ đã được giải độc, các môn phái đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà Tiêu trang chủ mới vừa khỏe lại, thân thể còn suy yếu, đã gấp không chờ nổi nhích người lên đường.
Nguy Dã lộ diện trong đội ngũ chính đạo, với danh hiệu thanh niên tài tuấn, biết hắn không có môn phái một, có không ít môn phái mời hắn đi cùng.
Trưởng lão Cái Bang cũng tới mời hắn, giọng điệu rất là khách sáo: “Bang chủ chúng tôi đang trên đường tới, Nguy thiếu hiệp không bằng đi cùng Cái Bang.” Họ đã sớm nhận được lệnh của Tông Hạ là phải chăm sóc Ngụy Dã.
Nguy Dã mỉm cười từ chối ý tốt của Cái Bang.
Trong chuyến đi này, có người vì báo thù rửa hận, có người vì trừ gian diệt ác, còn có phần lớn người muốn nổi danh thiên hạ, tìm một cơ hội lập công.
Mặc dù hắn có thể tiếp xúc đến kế hoạch, nhưng vẫn không mở miệng dò hỏi chi tiết, chỉ theo mọi người đi về phía trước.
– – bởi vì chỉ cần hắn công khai lộ diện, thợ săn sẽ tìm tới.
Cách đó không xa là Ngự Kiếm Sơn Trang, Tiêu Sơ Bạch đang nhìn hắn.
Nguy Dã đã mấy ngày chưa gặp y, dáng người Tiêu Sơ Bạch vẫn cao lớn, cũng không biết y có bị cha mình làm khó hay không.
Hắn cười rồi vẫy tay, cùng Tiêu Sơ Bạch chào hỏi, trước mắt bỗng nhiên bị một thân ảnh màu lam tím cản trở, Lam Vân cố gắng hấp dẫn sự chú ý của hắn: “Ca ca, cái này cho huynh.”
“Biết huynh thường sử dụng ám khí, trước kia bị đuổi giết, nhất định tiêu hao không ít, tôi làm một bộ mới cho huynh.” Y lấy ngân châm từ chiếc túi sặc sỡ đeo trên thắt lưng.
Ám khí bạc đẹp đẽ, tựa như trang sức bạc sáng lấp lánh trên người Lam Vân.
Thấy Nguy Dã nhận, mi mắt Lam Vân cong cong cười đến rất vui vẻ, như một con mèo ăn thịt, càng thêm dính chặt Nguy Dã, hận không thể cả ngày đều cùng hắn dính ở bên nhau.
Nguy Dã muốn nhìn Tiêu Sơ Bạch, lại bị y chắn trước mắt, hắn nhướng mày, kêu một tiếng: “Lam Vân.”
“Hả?” Lam Vân lập tức trả lời.
Nguy Dã: “Chân cậu không mềm chứ? Cẩn thận lúc nguy hiểm không chạy kịp.”
Thiếu niên Lam Vân tham ăn, đêm đó lời dụng dược tính mà không kìm chế, chơi đến khuya lúc sáng mới ngủ.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Lam Vân nheo mắt, nhịn không đỏ mặt, như bị oan ức mà nói: “Do tôi lần đầu tiên nên thiếu kinh nghiệm! Nếu ca ca lại cho tôi cơ hội, tôi cũng sẽ làm huynh thoải mái……”
Nguy Dã trìu mến mà sờ đầu của y.
Ôi chao, đứa nhỏ ngốc, cậu đã không còn cơ hội để chứng minh rồi.
Phân đàn của Thất Tinh Các được xây dựng trong thành trì, tổng bộ lại ở một địa phương nhỏ ít người biết đến, nhìn bên ngoài chỉ như biệt trang của thương gia giàu có.
Phái Hoa Sơn hừng hực khí thế muốn báo thù cho chưởng môn đời trước, không kìm nén được mà vọt vào đầu tiên.
Trong Thất Tinh Các có rất nhiều cạm bẫy, người đi vào kêu thảm thiết một tiếng, chẳng mấy chốc đã đổ máu.
Âm thanh của cuộc chiến bắt đầu.
Nguy Dã tránh được hai mũi tên bẫy, đột nhiên một quả pháo hoa bốc cháy gần đó, có người riết lên: “Có người ở đây!”
Lam Vân biến sắc, rút ra roi bạc, quấn lấy cổ người nọ.
Nhưng mà pháo hoa đã bắn lên bầu trời.
Nguy Dã tựa như một miếng thịt mỡ bị nhắm tới, bị vô số ánh mắt đầy sát khí giam cầm!
Mọi người đều kinh ngạc khi thấy Nguy Dã biến thành mục tiêu của sát thủ.
Sát thủ trong tổng bộ Thất Tinh Các thực lực toàn thuộc hàng cao thủ, không thể khinh thường, huống chi bọn họ áp dụng những đòn tập kích tàn nhẫn như muốn tự sát.
Đám sát thủ như mây đen kéo đến, lại nghe Nguy Dã giương giọng cười: “Đều sắp huỷ diệt, còn chấp nhất đuổi giết mục tiêu……!Thất Tinh Các thật chuyên nghiệp!”
Lam Vân đứng bên cạnh hắn, đột nhiên bị hắn bế lên, uyển chuyển nhẹ nhàng đi ra vòng vây, chỉ để lại rắn độc cùng bò cạp cắn xé sát thủ.
Tiêu Sơ Bạch đang muốn đến giúp hắn, lại thấy hắn đã bay tới, đem Lam Vân đặt bên cạnh y.
Cả hai đều đột nhiên ngây người.
Vừa lúc, Tông Hạ cũng đã tới, lo lắng nhìn quanh người hắn: “Em không sao chứ?”
Nguy Dã gật đầu, cảm thấy hài lòng.
Hừm, các mảnh nhỏ đặt ở cạnh nhau hắn mới yên tâm.
Hắn bị ba người bảo vệ, dường như có linh cảm, giương mắt nhìn về phía nóc nhà trên cao.
Một bóng đen đứng trên đó, như một pho tượng.
Người nọ vung tay lên, tất cả sát thủ liền xoay người tấn công người chính đạo.
Có người thất thanh nói: “Chẳng lẽ gã chính là……!Các chủ Thất Tinh Các?”
Không ai trả lời, nhưng đáp án đã rõ.
Một cuộc tàn sát đẫm máu, có lửa hừng hực bốc cháy, Thất Tinh Các tung hoành nhiều năm, chỗ ẩn nấp sắp hủy trong một sớm.
Mà ánh mắt thợ săn vẫn hờ hững, chỉ nhìn Nguy Dã.
Gã chỉ là chiếm thân phận các chủ Thất Tinh Các, mượn thế lực cùng thực lực của thân thể này, một khi hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, tất nhiên sẽ không có trách nhiệm với Thất Tinh Các.
“Thế mà còn sống, xem ra tôi có chút đánh giá thấp cậu.” Thợ săn âm trầm nhìn Nguy Dã.
Tiếp xúc ngắn ngủi, có thể thấy được người này độc ác mà tự phụ, Nguy Dã biết, gã hiện tại vẫn không đem mình để vào mắt.
Nguy Dã hơi mỉm cười, đây là một chuyện tốt.
Mọi người bận chiến đấu với sát thủ, cũng có người chú ý thợ săn, một đệ tử phái Hoa Sơn hô: “Dù gã lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người, chỉ cần chúng ta bao vây……”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phụt một tiếng! Một mũi tên bằng sắt bắn xuyên qua thân thể cậu ta, chưa dừng lại ở đó, nó tiếp tục bắn về phía người đứng sau cậu ta.
Sắc mặt người nọ hoảng hốt, trơ mắt nhìn không kịp né, chưởng môn phái Hoa Sơn nhanh chóng đánh ra một chưởng, mới nhặt về một cái mạng.
Lại thêm một mũi tên sắt bắn tới, chưởng môn phái Hoa Sơn kinh hãi né tránh, trên vai có thêm một vết thương đang chảy máu.
Thực lực của ông đã thuộc cao nhất ở đây, lại bị đào thải trong nháy mắt!
Mọi người đều há hốc mồm.
Chỉ thấy bên người thợ săn có một cây cung rất lớn, gã dùng sức của một người nhẹ nhàng kéo cung, sức mạnh thật đáng kinh ngạc!
Thợ săn kiêu căng cười, ngón tay nâng lên, chỉ về phía Nguy Dã: “Tôi chỉ cần cậu ta chết.”
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn Nguy Dã, không biết vị thiếu hiệp mới nổi danh này sao lại đắc tội các chủ Thất Tinh Các.
Những mũi tên sắt đó tuy rằng đáng sợ, nhưng số lượng có hạn, chỉ cần người đủ nhiều, tất nhiên có thể bao vây gã.
Nhưng chim đầu đàn sẽ chết trước, ai lại muốn trở thành bàn đạp cho người khác?
Có người sợ hãi, lại cũng không có mặt mũi yêu cầu Nguy Dã đi lên chịu chết, lúc này bọn họ phát hiện bang chủ Cái Bang, Tiêu Thiếu trang chủ, Lam thần y đều bảo vệ hắn, như muốn cùng sống cùng chết.
Cái Bang cùng Ngự Kiếm Sơn Trang cũng đang tiến lại gần các thủ lĩnh của họ, Nguy Dã được bảo vệ ở trung tâm, đang muốn di chuyển, chợt nghe có người gầm lên: “Đừng vội càn rỡ, có bản lĩnh cùng lão phu đấu một trận!”
Thế mà là lão trang chủ, Nguy Dã hơi giật mình.
Thợ săn nhìn qua, cười nhạo: “Lão thất phu, trước kia ông còn có năng lực đấu với tôi, hiện tại……!Chỉ là tìm cái chết!”
Một mũi tên phóng tới, Tiêu lão trang chủ lắc mình tránh thoát, muốn bay người lên, bên tai lại nghe tiếng gió xé từng trận, càng thêm hung mãnh!
Người thường căn bản không thể ngăn được uy lực của mũi tên sắt, Tiêu trang chủ đẩy lui đệ tử bên người, một mình tránh thoát hai mũi tên, đến mũi tên thứ ba, ngực lại đau, di chứng trúng độc làm thân thể ông chậm lại.
Đồng tử Tiêu Sơ Bạch co lại, trước tiên nhảy tới, ngoài dự kiến của mọi người chính là, có người nhanh hơn y.
Trong mắt Tiêu Sơ Bạch chiếu ra một bóng người, hết thảy đều phảng phất chậm lại, mũi tên thứ ba ở giữa không trung bị một bàn tay trắng nõn bắt lấy.
Tiêu lão trang chủ lui về phía sau hai bước, đến khi phía sau lưng có một lực đỡ để ông mượn lực đứng vững, là Nguy Dã nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh ông.
Tiêu lão trang chủ che ngực th ở dốc, kinh ngạc giương mắt, nhìn đến Nguy Dã nghiêm túc nói: “Tiền bối đứng ra bảo vệ tôi, không vì ân oán cá nhân, đúng là anh hùng.”
Không nghĩ tới sẽ bị hắn cứu, còn được khen, sắc mặt Tiêu lão trang chủ
trở nên khó xử.
Nguy Dã vung tay, mũi tên sắt trong tay xuyên qua không khí, bắn về chỗ cũ.
Thợ săn nghiêng đầu tránh thoát, nheo lại mắt: “Xem ra cậu gặp được kỳ ngộ, so với lần trước lợi hại không ít.”
Nguy Dã cười nói: “Đúng vậy, còn phải cảm ơn ông từng bước ép sát.”
Ba người Tiêu Sơ Bạch đến bên cạnh Nguy Dã, Tông Hạ nói: “Chúng ta liên thủ……”
Giọng nói bị chặn trong cổ họng, y bất ngờ bị Nguy Dã điểm huyệt, bị đẩy về phía Tiêu Sơ Bạch.
Không ai nghĩ tới Nguy Dã sẽ làm như vậy, chỉ thấy mặt mày hắn nhu hòa cười, một mình bay lên mái hiên.
“Tốt lắm!” Thợ săn ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt hung ác nhìn hắn.
Cảnh trước mắt lại rất quen thuộc, Nguy Dã từng muốn một mình dẫn kẻ thù rời đi.
Tông Hạ kinh hãi nói: “Em ấy muốn chính mình……!”
Tiêu Sơ Bạch đem Tông Hạ đẩy cho Lam Vân, Lam Vân lại đem y đẩy cho trưởng lão Cái Bang, hai người vội vàng đuổi theo.
Tông Hạ: “……”
Nguy Dã điểm huyệt y rất mạnh bạo, trong lúc nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn hai người trên mái hiên, trong mắt là nỗi sầu lo.
Lấy tầm nhìn của y, mặc dù Nguy Dã có được nội lực mạnh mẽ, cũng ở thế thấp hơn.
Hắn tựa như trẻ nhỏ cầm vũ khí, thân thủ không đủ, khó có thể phát huy nội lực trong cơ thể.
Thợ săn lúc đầu chỉ ngạc nhiên với nội lực mạnh mẽ của Nguy Dã, rất nhanh lại lộ ra biểu cảm khinh miệt: “Chỉ bằng cậu, dù cho cậu ba mươi năm nội lực, cũng chỉ là một con sâu nhỏ yếu.”
Gã tựa như tản bộ trong sân vắng, nhẹ nhàng truy kích Nguy Dã, Nguy Dã vừa bay đi vừa chống đỡ, đem gã dẫn đến càng xa.
“Tôi biết cậu muốn dẫn tôi rời đi.” Thợ săn cười: “Cậu nghĩ cậu hy sinh là bọn họ có thể an toàn sống sót, nhưng tôi nói cho cậu biết……!Chờ tôi giết cậu, cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.”
Gã muốn nhìn biểu cảm tuyệt vọng của Nguy Dã.
Như mong muốn, Nguy Dã quả nhiên lộ vẻ mặt khổ sở, thấp giọng: “Ông thật sự không thể tha cho bọn họ một con đường sống, dù tôi chết?”
Thợ săn âm lãnh cười to: “Không có khả năng!”
Phịch một tiếng, Nguy Dã bị đánh trúng, hắn đâm vỡ vách tường, lăn vào một căn phòng tối.
Trong miệng tràn ra máu tươi, Nguy Dã nhìn thợ săn thong thả tới gần, mắt lộ ra hoảng sợ, cầu xin: “Không cần……”
“Cậu cho rằng tôi giống những người đó, sẽ bị cậu dùng sắc đẹp dụ dỗ?” Thợ săn khinh thường hắn tới cực điểm: “Nếu không phải luôn có người cứu cậu, cậu đã sớm chết trong tay sát thủ, giết loại người nhỏ yếu như cậu, làm dơ tay của tôi.”
Tro bụi cùng mảnh vụn bị gã dẫm lên, tiếng bước chân tới gần: “Trừ việc dụ dỗ người khác, cậu còn biết làm gì?”
Mũi tên sắt hung hăng cắm xuống.
Giây tiếp theo, nó chọc chúng một cục gạch cứng rắn, leng keng một tiếng, mũi tên sắt thế mà bị gãy.
“Cái gì?” Thợ săn trố mắt, lại thấy Nguy Dã lộn một vòng trên mặt đất, trong tay lóe lên ánh sáng bạc.
Ngân châm từ khắp nơi bay ra, gã đang nhấm nháp niềm vui chiến thắng, toàn thân dang rộng, trong bóng tối, vô số châm đâm vào trong cơ thể.
Nắm chặt cục gạch, Nguy Dã bay tới.
“Bịch!”
Đồng tử của thợ săn chấn động, ầm ầm ngã xuống đất.
“Sắc dụ? Ông nghĩ nhiều rồi.” Nguy Dã chậm rãi thu hồi đạo cụ: “Ông xấu như vậy, da mặt nhưng lại đủ dày.”
Thân thể thợ săn co rút không còn sức lực: “Cậu……!Vẫn luôn che giấu thực lực?!”
Nguy Dã nháy mắt, nhẹ nhàng mà nở nụ cười: “Ôi chao, bị phát hiện rồi.”
Gã không dám tin: “Không có khả năng! Cậu trước kia chỉ là là tên pháo hôi, có thể có bản lĩnh gì……”
Cho tới nay, thân thủ Nguy Dã biểu hiện ra ở thế giới này, chưa bao giờ vượt qua phạm trù của người bình thường.
Nhưng mà chiêu thức cùng kỹ xảo hắn vừa sử dụng, mạnh mẽ làm thợ săn không kịp phòng ngừa.
“Tôi biết, rất nhiều nhiệm vụ giả khinh thường pháo hôi.” Nguy Dã cười tủm tỉm nói: “Nhưng pháo hôi cũng từng làm giáo chủ Ma giáo nha.”
Một lần kia, hắn xuyên đến nguyên chủ lúc còn nhỏ, tất cả võ công đều là tự mình học.
Khi Nguy Dã đến thế giới này, tên thợ săn kia có thể trực tiếp tới giết hắn, lại lựa chọn phái sát thủ tới, như muốn ở trên cao nhìn xuống đùa giỡn với người nhỏ yếu.
Gã thực hưởng thụ ở tiểu thế giới oai phong một cõi, lấy địa vị cao nghiền áp, trêu chọc người khác.
Nguy Dã tự nhiên mà lợi dụng điểm này.
Thân thể này chung quy không phải cao thủ, hắn muốn đánh bại đối phương, còn cần một chút mưu mẹo cùng may mắn.
Thợ săn: “Tôi, tôi sẽ không bỏ qua cậu……”
Nguy Dã lạnh lùng cười: “Ông không có cơ hội này.
Hệ thống.”
【 hệ thống 28354 vì ngài phục vụ.
】
“Như thế nào mới hoàn toàn gi3t chết được gã?”
【 Tìm kiếm từ khóa, hiểu yêu cầu nhiệm vụ, hệ thống đang chạy……】
Nguy Dã bỗng nhiên nghe được tiếng răng rắc nhấm nuốt.
“Cậu đang làm cái gì?!” Thợ săn rống to, sau khi bị hắn đả đảo lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Tôi nghĩ, hẳn là đang cắn nuốt hệ thống của ông.” Nguy Dã nhún vai: “Xin lỗi, ông không trở về được.”
Một lát sau, hệ thống ợ một cái【 báo cáo ký chủ, ăn no.
】
Nguyên bản 28354 chỉ có âm thanh máy móc lạnh lùng, đây là 001 cố ý lưu lại âm hiệu.
Giống một cái trứng màu đáng yêu, Nguy Dã hiểu ý cười, bị tâm tư nhỏ của 001 làm vui vẻ..