“Đã đến trạm cuối lò hoả táng Thái Bình, mong hành khách chú ý an toàn khi xuống xe.”
Sau hơn mười phút, tuyến xe số 404 đã tới trạm cuối.
Xuống xe, mọi người quay đầu lại nhìn xe buýt phía sau, tài xế đỗ xe vào khu nghỉ ngơi, cả người và xe đều bình thường.
“Ban ngày cùng buổi tối có vẻ khác biệt cũng quá lớn.” Có người nói thầm.
“Lần trước chúng ta xuống xe sớm, đâu có tới chỗ này, cốt truyện chắc là còn chưa bắt đầu.”
“Một cái lò hoả táng tên Thái Bình, chuyện hài lạnh là đây sao.”
Cửa lò hỏa táng mở rộng, “lò hoả táng Thái Bình” năm cái chữ to treo ở trên cửa, trong chữ bình có một từ bì rớt sơn, hơi có chút buồn cười.
Ban ngày ban mặt, nắng hè chói chang, nhưng vừa vào cửa, lại cảm giác được cái lạnh lẽo đặc biệt có trong lò thiêu.
Một nhân viên công tác đi ra, thấy bọn họ nói: “Các cậu là người mới tới à, đi cùng tôi.”
Mọi người nhìn nhau, đều lựa chọn đi theo cốt truyện, theo nhân viên công tác vào văn phòng giám đốc.
Quy trình phỏng vấn rất đơn giản, giám đốc tùy tiện hỏi mấy vấn đề, liền tuyên bố bọn họ được tuyển dụng.
Các NPC rất thông minh, phân công vị trí cho từng người theo sở trường và đặc điểm của họ, Nguy Dã thành người nhập liệm, Hàn Phỉ Phỉ là quàn linh cữu và phục vụ mai táng, Ngô Loan là người hoả táng, mà Cố Thanh Hoài cùng hai người chơi nam thoạt nhìn tương đối khỏe mạnh làm bảo vệ.
*Người Nhập Liệm: Chắc là làm sạch, trang điểm cho thi thể.
*Quàn Linh Cữu: Đặt tạm linh cữu ở một nơi để viếng trước khi đưa đám.
Giám đốc họ Hoàng, có vẻ láu lỉnh, cười nói: “Lò thiêu của chúng ta có đãi ngộ không tệ, các cậu cứ làm việc ở đây thì sẽ biết, các lãnh đạo đều rất gần gũi, bao gồm cả tôi.
Kỳ thực tập ba ngày, trong vòng ba ngày làm tốt công việc, là mọi người có thể đi làm chính thức, trở thành đồng nghiệp.”
“Kỳ thực tập chỉ có ba ngày?” Ngô Loan thực kinh ngạc, bình thường tìm công tác thì kỳ thực tập ít nhất cũng phải ba tháng.
“Cái ngành này của chúng ta, có thể làm được hay không, là phải xem thiên phú cùng duyên phận.” Giám đốc Hoàng cười tủm tỉm nói: “Ba ngày là có thể nhìn ra hợp hay không hợp.”
Dù nói duyên phận cùng thiên phú, trên thực tế chính là muốn xem can đảm.
Mọi người cầm thẻ nhân viên, nhận quần áo lao động, liền bị đưa tới vị trí làm việc của từng người.
Sau một buổi sáng, chỉ là học việc bình thường, chưa có gì đặc biệt xảy ra.
Nguy Dã dưới sự dẫn dắt của đồng nghiệp lâu năm trang điểm cho các thi thể, thậm chí còn được khen là có tay nghề tốt.
Thái bình ngắn ngủi chỉ kéo dài đến buổi chiều, lò thiêu tiếp nhận một lúc 13 cái xác mới.
Giám đốc Hoàng mang vẻ mặt đồng tình mà thở dài: “Những người này đều là bị tai nạn xe mà chết, nhìn xem, đều đâm thành dị dạng, thật đủ thảm.”
Ông lật tắm vải trắng trên mặt thi thể, miệng cảm thán.
Cố Thanh Hoài nhạy bén nói: “Mười ba người đồng thời bị tai nạn xe cộ……!Là xe buýt à?”
“Đúng vậy, chiếc xe kia còn hay đi qua nơi này của chúng ta.” Giám đốc Hoàng chỉ về phía cửa lớn: “Truớc cửa còn có trạm dừng, xe số 404, thật đủ đen đủi.”
Hỏi ông tình huống cụ thể, ông như người từng trải mà giáo dục nói: “Chúng ta làm việc là được, hỏi nhiều như vậy làm gì? Biết càng nhiều, lúc làm việc suy nghĩ linh tinh càng nhiều.”
“Ngày mai người nhà của người chết sẽ đến xem di thể, hôm nay cần thiết phải chỉnh sửa lại dung nhan cho người chết, tránh cho người nhà nhìn thấy mà đau lòng, mọi người có thể làm được không?”
Hai người nhập liệm đều nói không thành vấn đề, Nguy Dã cũng đồng ý.
Nhưng mà các thi thể chết vào do tai nạn xe cộ, trên người mỗi người đều chồng chất vết thương, thậm chí còn bê bết máu, muốn tu chỉnh dung nhan, mỗi người đều cần ít nhất hai tiếng.
Tới lúc chạng vạng giờ tan làm, chỉ mới trang điểm xong cho chín người.
“Ây, còn bốn người chưa xong, nhưng đêm nay trong nhà tôi còn có việc, không ở lại được, tôi phải về trước.”
“Tôi cũng phải về đón con.
Nguy Dã, một mình cậu làm thêm giờ được không? Vừa lúc nhân cơ hội này lấy chút kinh nghiệm.”
Hai người đồng thời áp bức nhân viên mới, thong thả ung dung đúng giờ tan làm, trước khi đi còn nhắc thêm lần nữa: “Giám đốc nói đêm nay cần thiết hoàn thành nhiệm vụ, dù thức suốt đêm cũng phải hoàn thành nha!”
Nguy Dã: “……”
Tuy rằng biết là đoạn cốt truyện nhất định phải đi qua, nắm đấm của xã súc vẫn là cứng.
*Xã Súc: dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.
Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc
Đêm nay, các người chơi đều phải trực ca đêm, Nguy Dã xui xẻo nhận công việc nặng nhất.
Cố Thanh Hoài hỏi: “Sợ hãi sao?”
Nguy Dã gật đầu, lại lắc đầu, hắn không sợ bộ dạng thê thảm của người chết……!Lại sợ những người này bật dậy.
“Tôi sẽ cố gắng cách một khoảng thời gian quay lại đây một chuyến.” Cố Thanh Hoài cho hắn một cái bộ đàm: “Có tình huống gì thì ấn một cái, tôi sẽ lập tức tới.”
Y làm bảo vệ nên phải đi tuần tra, một thân đồng phục màu xanh đen, dáng người như người mẫu làm trang phục bảo vệ bình thường có phong thái oai hùng.
Chín cái thi thể đã sửa sang xong bị đặt ở bên phòng gửi di thể, trước mắt Nguy Dã là bốn cái thi thể nghiêm trọng nhất.
Như Cố Thanh Hoài nói, cách một đoạn thời gian liền sẽ lại đây, cũng nói cho hắn tình huống bên kia, các người chơi tạm thời chưa gặp biến cố.
Nguy Dã tu chỉnh xong dung nhan cho thi thể đầu tiên, Hàn Phỉ Phỉ ở cách vách chạy tới làm bạn với hắn.
Cô mở tấm vải trắng che mặt của một thi thể khác, kinh ngạc nói: “Người phụ nữ này nhìn quen quá!”
Nguy Dã biết thỉnh thoảng cô sẽ cảm ứng được manh mối, lập tức tiến lên nhìn.
Cả khuôn mặt của người phụ nữ này bị pha lê cắt qua, hủy dung đến nhìn không ra nguyên trạng.
“Tôi nhớ rõ.” Nguy Dã lẩm bẩm nói: “Tôi nhớ rõ quần áo của cô ta.”
Đúng là giống cô gái áo đỏ muốn ngồi cùng hắn ở trên xe.
Lúc này máu tươi thấm ướt quần áo của cô ta, nhất thời cũng không biết là màu máu hay là màu nguyên bản của quần áo.
Nguy Dã lại xốc lên tấm vải trắng trên thi thể trẻ con, quả nhiên nhìn thấy cậu bé kia.
Hàn Phỉ Phỉ nhịn không được đồng tình nói: “Tôi nhớ cô gái đó rất xinh đẹp, bây giờ thật thảm.” Nói xong, ngượng ngùng mà cười: “Ây, chỉ là NPC trong trò chơi, tôi cảm thán vậy có phải làm mất hứng hay không?”
“Có tính đồng cảm là chuyện tốt.” Nguy Dã dịu dàng nói, giọng nói của hắn róc rách như nước chảy, nghe vào trong tai phảng phất một loại hưởng thụ: “Phỉ Phỉ cô thực lương thiện.”
“Cảm ơn cậu.” Hàn Phỉ Phỉ lần đầu tiên bị người gọi tên gọi đến bên tai tê dại.
Cô biết Nguy Dã nhát gan, đỏ mặt chủ động nói: “Trời bên ngoài rất tối, tôi ở đây với cậu.”
Nói đến trời tối, cô nhìn thoáng ra bên ngoài, bỗng nhiên phát hiện ở đằng xa có hai bóng người.
“Không tốt, là giám đốc Hoàng lại đây, anh Cố ở bên cạnh ông ấy.
Bị ông ta nhìn thấy thì phiền.”
Hàn Phỉ Phỉ bất đắc dĩ mà trở về vị trí của mình.
Nguy Dã nhìn giám đốc Hoàng cùng Cố Thanh Hoài nói gì đó ở ngoài cửa, sau đó từ đằng xa chỉ về phía bên này, rồi liền xoay người rời đi.
Ánh đèn xẹt qua gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, dáng người mạnh mẽ, mặc chế phục, vai rộng eo thon, chân dài đan xen đi tới.
Nguy Dã hỏi: “Anh Cố, giám đốc Hoàng nói gì với anh thế?”
Đối phương tựa hồ hơi sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười nhẹ, nói: “Ông ta bảo tôi tuần tra chung quanh các phòng.”
Tầm mắt lướt qua cọ trang điểm trong tay Nguy Dã, y bước lên phía trước, nhìn thi thể được trang điểm, khen ngợi: “Tay nghề của cậu thật tốt.”
Người nằm trên giường là một người đàn ông trung niên, trên gò má được đánh phấn má nhạt màu, lớp trang điểm tự nhiên như chỉ bình yên ngủ say.
“Còn tàm được.” Nguy Dã thuận miệng khiêm tốn một câu.
Hắn hâm mộ mà nhìn đồng phục màu xanh đen, nói: “Vẫn là quần áo của anh tốt hơn, vừa gọn gàng lại đẹp.”
“Đồ của tôi thì như bao tải, tròng lên trên người rất không thoải mái, nếu có ngoài ý muốn, chạy trốn đều vướng víu.”
Trên người Nguy Dã là quần áo lao động màu vàng đất của lò hỏa táng, là kiểu liền thân, mặc ở trên người hắn thì trông hơi to rộng.
Nhưng hắn tay dài chân dài, ống tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng tuyết, khi nói chuyện đôi tay chống eo, hiện ra vòng eo nhỏ xinh đẹp.
Giọng điệu oán giận lộ ra vẻ quen thuộc, đối phương nghe hơi mỉm cười, ánh mắt thưởng thức: “Người đẹp, mặc bao tải vẫn đẹp.”
Nguy Dã luôn cảm thấy Cố Thanh Hoài hôm nay khác khác.
Có lẽ là khí chất……!Dịu dàng hơn chút? Nói chuyện cũng dễ nghe.
Nghĩ đến dấu chấm của Cố Thanh Hoài biến thành màu xanh nhạt, Nguy Dã không có nghĩ nhiều.
Lúc này Du Thước đang ở tổng bộ Lan Tinh mở họp.
Trò chơi bị hacker tấn công, Lan Tinh trước tiên báo cảnh sát, nhưng mà đối thủ cực kỳ giảo hoạt, kỹ sư của công ty cùng đội an ninh mạng của cục cảnh sát đồng thời ra trận, đến nay vẫn chưa có tiến triển.
Đối với việc Du Thước gia nhập, Lan Tinh cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Cái tên Du Thước trong ngành không ai không biết, y là một thiên tài không hề nghi ngờ, từng lấy năng lực của bản thân phản công tổ chức hacker ở nước ngoài, thường được các công ty đa quốc gia thuê làm cố vấn với mức lương cao ngất trời, hiện giờ ẩn phía sau màn, thỉnh thoảng nhận một số trường hợp cảm thấy hứng thú.
Thật lực siêu quần không thể nghi ngờ, khuyết điểm duy nhất chắc là……!Quá mức tùy tiện.
Ngoại trừ khuôn mặt đặc biệt đẹp trai và sạch sẽ, vẻ bề ngoài của Du Thước thoạt nhìn như là trạch nam, y mang mắt kính đen, tóc xoăn tự nhiên hơi rối, giọng điệu khi nói chuyện thì lười biếng, như chưa tỉnh ngủ.
*Trạch nữ, trạch nam: thường được dùng để miêu tả những cô gái/ chàng trai chỉ thích ở trong nhà.
Bộ trưởng bộ ngoại giao ở trước mặt y đều phải bại trận, tính tình lập dị làm người ta khó hiểu.
Có người nhịn không được nói thầm: “Nếu không phải tổng giám đốc thiết kế trò chơi không ở……!Nào cần mời ngoại viện.”
Không ngờ Du Thước lại nghe thấy những lời này.
Y cười nói: “Tổng giám đốc thiết kế của các người, Cố Thanh Nguyên? Anh ta ở đâu?”
Người nói chuyện có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Cố tổng cũng ở trong trò chơi.”
Nói tới đây, mọi người đều lo lắng thở dài: “Cố tổng trầm ổn đáng tin cậy, những hacker đó nhất định là thấy anh ấy không ở đây, mới nhân cơ hội tấn công chúng tôi.”
Du Thước: “Anh ta hiện tại chơi đến chỗ nào rồi?”
“Tổng giám đốc thiết kế của chúng tôi vừa mới một mình một ngựa qua ải.”
Trên màn hình rộng trong phòng họp, hình ảnh được chuyển đến vị trí của Cố Thanh Nguyên.
Khuôn mặt của người phụ nữ áo đỏ bị biến dạng quá mức, tài trang điểm cao siêu tới đâu cũng khó thể khôi phục.
Nguy Dã chỉ có thể cố gắng rửa sạch gương mặt cho cô, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt đôi mắt đang mở to của cô ta.
Người vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát thấy động tác của hắn, có chút kinh ngạc: “Nơi này là trò chơi, cậu còn nghiêm túc như thế.”
Nguy Dã nghiêm túc mà nói đùa: “Làm nghề nào yêu nghề đó.”
Lời còn chưa dứt, ngón tay Nguy Dã vừa phất qua cặp mắt, đột nhiên mở!
Tay Nguy Dã run lên, lại lần nữa vuốt.
Nhưng mà tay hắn mới vừa rời khỏi, đôi mắt của người phụ nữ kia lại mở.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, tròng mắt đỏ máu chuyển động, thế mà nhìn chằm chằm hắn!
Nguy Dã: “!” Liên tục lui về phía sau, bả vai bị đàn ông bên cạnh đỡ lấy.
“Anh thấy được sao? Nữ quỷ……!Chúng ta chạy mau!” Nguy Dã sợ hãi mà bắt lấy cổ tay áo của y, xoay người đem mặt chôn ở trong quần áo y.
Động tác chạy tới cầu cứu rất tự nhiên, trước ngực mềm ấm làm người đàn ông ngay ngẩn, cong môi, duỗi cánh tay đem Nguy Dã ôm vào trong ngực.
Bóng đèn trên đỉnh đầu lập loè hai lần, rồi vụt tắt.
Trước khi chìm vào bóng tối, có thể thoáng nhìn thấy con ngươi xinh đẹp của hắn lấp lánh ánh nước.
Trong bóng tối có thứ gì đó sột soạt, đối phương ôm chặt hắn, Nguy Dã như đà điểu mà đem mặt chôn ở trong quần áo của y không dám quay đầu lại, trong lòng tự thôi miên mình, tôi không nghe thấy không nghe thấy.
Phía sau lưng bị vỗ nhẹ, bên tai là tiếng nói dịu dàng: “Đừng sợ, cậu tốt với cô ta như vậy, cô ta sẽ không hại cậu.”
Giọng nói từ tính truyền vào tai, như gió xuân xoa dịu sự lo lắng của Nguy Dã.
Một lúc sau, đèn tự động sáng trở lại và âm thanh cũng dừng lại.
Nguy Dã khẽ thở hổn hển, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ở cạnh, lại bỗng nhiên phát hiện một sự thật đáng sợ.
Người đang ôm hắn……!Khuyên tai lại đeo bên tai trái!
Từ trước đến nay Cố Thanh Hoài luôn mang khuyên tai bên tai nhĩ!
Nguy Dã đột nhiên dựng tóc gáy, toàn thân đều nổi da gà.
“Anh là ai?!” Hắn sợ tới mức nhanh chóng chui ra khỏi người đối phương.
Khó trách ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Cố Thanh Hoài có cái gì không đúng!
Vô số phỏng đoán đáng sợ nhanh chóng lóe lên trong đầu.
Người trước mặt tuy rằng có bóng, nhưng lúc này Nguy Dã đã đem y coi như phi nhân loại biết biến hình.
Đối phương nhẹ nhàng cười: “Tôi chẳng phải Cố Thanh Hoài à, làm sao vậy?”
Ở ngoài màn hình, ngón tay Du Thước gõ gõ ở trên bàn, như đang cười nhạo: “Trầm ổn đáng tin cậy?”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này: “……”
Tổng giám đốc thiết kế đại nhân, ngài rảnh rỗi sinh nông nổi, giả làm anh trai mình để làm gì?
Đây là thú vui tàn ác nho nhỏ của song bào thai sao?!.