Ánh mắt Nguy Dã kinh ngạc: “Anh là Số 1 tiên sinh?”
Nhanh như vậy liền thừa nhận à, vốn còn muốn chọc ghẹo y đó.
“Đúng vậy.” Du Thước mỉm cười gật đầu, buông tay đang giữ chặt hắn.
“Thật vậy chăng?” Đôi mắt Nguy Dã mở to nhìn y, vì khúc nhạc đệm vừa rồi nên có chút khó tin: “Vậy vừa rồi anh còn……?”
Để tránh mới gặp đã để lại ấn tượng xấu cho Nguy Dã, Du Thước nhặt lại bộ dáng nho nhã lễ độ, trịnh trọng nói: “Thực xin lỗi, tôi thấy cậu quá căng thẳng, nên muốn đùa một chút.”
Sau khi biết được sự thật, Nguy Dã thả lỏng, hơi quen thuộc mà oán trách y: “Cái này có gì để đùa, anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng……”
Còn tưởng rằng y muốn làm gì quá đáng?
Trong lòng Du Thước tự động bổ sung những lời này.
Bộ dáng sợ hãi của người thanh niên đúng là làm người ta càng muốn quá mức mà đối đãi hắn, Du Thước nghĩ trong lòng, đè nén biểu cảm ngo ngoe rục rịch trên mặt, lộ ra vẻ mặt bình thản với hắn.
“Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi cho rằng quan hệ của chúng ta vô cùng thân thiết, cậu sẽ không giận tôi chứ?”
Như lần trước bị Cố Thanh Nguyên dọa, Nguy Dã thực dễ dỗ dành, thoải mái hào phóng tha thứ cho y.
“Anh vì tôi mà tới, tôi cảm động còn không kịp.”
“Nhưng nơi này vẫn có nguy hiểm, mọi người muốn ra còn chẳng được, anh không nên xúc động như vậy.” Giọng nói trong trẻo làm người thoải mái, môi Du Thước gợi lên, lại nghe câu tiếp theo của hắn là: “Nếu anh lo lắng cho tôi, thì thật ra tôi chung tổ đội với anh Cố, bọn họ rất lợi hại, sẽ bảo vệ tôi.”
Nụ cười chợt tắt.
Nhưng lại nghe hắn nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, không phải tôi không chào đón anh, có thể gặp được anh tôi thực vui vẻ!”
Du Thước thở dài, sau đó cười rộ lên. Trước kia chưa từng trải qua, phảng phất lời nói từ đối phương có thể tác động đến tâm tình của y.
Hai anh Cố trong miệng Nguy Dã còn ở bên ngoài bức tranh, hiện tại Du Thước đơn độc cùng hắn ở trong đây.
Thành thật chờ người khác cứu không phải phong cách của Nguy Dã, trong khoảng thời gian này, hắn cũng nghiên cứu phương pháp qua màn.
Tất cả thôn dân đều bị quỷ tân lang khống chế, nhưng bề ngoài đều như thường, trước “Đêm tân hôn”, chỉ cần không chủ động dùng vũ lực hoặc là muốn ra khỏi thôn, thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Người chơi bị bắt sẽ hồn lìa khỏi xác hoàn toàn trong “Đêm tân hôn”, bị quỷ tân lang khống chế, Nguy Dã cần tìm được tro cốt của quỷ tân lang trước thời điểm đó.
Tro cốt ở trong từ đường thôn, Du Thước chủ động xin ra trận: “Cậu chờ, tôi đi đào.”
“Quỷ tân lang luôn canh giữ gần từ đường, anh trực tiếp đến đó dễ bị phát hiện.” Nguy Dã nói: “Tôi dẫn dắt gã đi chỗ khác.”
Du Thước cười: “Chẳng phải cậu sợ quỷ à?”
Nguy Dã trong mắt có khiếp đảm, nhưng hắn lắc đầu: “Hiện tại còn ổn.”
Chưa đến thời điểm, thì quỷ tân lang sẽ không trở lại nguyên hình, hiện tại thoạt nhìn gã chỉ như một người đàn ông gầy gò bình thường, cho nên khi Nguy Dã đối mặt với gã có thể kiềm chế sợ hãi.
Du Thước không phải người mù quáng làm anh hùng, hơn nữa y thực thích cảm giác cùng Nguy Dã vượt ải. Y cười nhẹ nói: “Phải cẩn thận, đừng để sắc quỷ kia chiếm tiện nghi.”
Nguy Dã trừng mắt nhìn y: “Anh cho rằng ai cũng như anh à?”
Du Thước cười hai tiếng, nhảy ra khỏi cửa sổ một cách lưu loát.
Nguy Dã đóng cửa sổ lại, giương giọng kêu: “Có ai không.”
Người hầu ở ngoài cửa hỏi: “Ngài có yêu cầu gì?”
Nguy Dã: “Tôi muốn tìm…… anh ấy.”
Thật sự kêu không ra hai chữ “Tướng công”, may là người hầu hiểu ý, dẫn hắn tới từ đường.
Quỷ tân lang có vẻ thụ sủng nhược kinh: “Mỹ nhân, sao em lại tới tìm tôi?”
Nguy Dã thử hỏi: “Tôi sau này phải sống ở đây, muốn đi dạo một vòng, nhìn cảnh trí chung quanh, có thể chứ?”
“Em có hứng thú với nơi này thì còn gì bằng!” Quỷ tân lang vui mừng nói xong, mặt lại lộ vẻ cảnh giác: “Chỉ là…… Em sẽ không nhân cơ hội chạy trốn chứ?”
“Anh tốt với tôi thế này, tôi đâu thể làm vậy được.” Nguy Dã nghĩ một đằng nói một nẻo mà cười cười.
Quỷ tân lang: “Tôi cùng em đi dạo trong thôn một chút.”
Nguy Dã dẫn quỷ tân lang rời đi, Du Thước nhân cơ hội lẻn vào từ đường.
Tro cốt bị đào, chẳng bao lâu, quỷ tân lang đã nhanh chóng phát giác, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong thôn.
Mở ra bản đồ, dấu chấm đại diện cho Du Thước rời khỏi từ đường, linh hoạt di chuyển trong thôn, y vừa ẩn nấp vừa tìm kiếm đạo cụ để qua màn.
Ngoài cửa có người canh, Nguy Dã không muốn rút dây động rừng, với thực lực của Du Thước cũng không cần hắn giúp đỡ, nên chẳng cần làm gì.
Lâu lâu hưởng thụ cảm giác ôm đùi, chờ người đến mang mình bay cũng không tồi.
Sắc trời dần tối, bên cửa sổ đột nhiên có động tĩnh, Du Thước yên lặng không một tiếng động trở lại.
Y vừa vào tới, quỷ tân lang cũng đột nhiên bước vào phòng.
“Sao vậy?” Nguy Dã từ trên giường ngồi dậy, chân được đắp trong chăn cuộn tròn, hình như có chút sợ hãi.
Quỷ tân lang âm trầm nói: “Có sinh hồn vào thôn, tôi mất một món đồ quan trọng.”
Nguy Dã lộ ra vẻ lo lắng: “Đồ vật quan trọng gì?”
Mắt quỷ tân lang tìm kiếm quanh phòng, cười lạnh nói: “Thật ra cũng không quan trọng, dù y lấy đi, cũng không có cách hại được tôi.”
Đang nói chuyện, gã mở cửa tủ ra, bên trong rỗng tuếch. Bỗng nhiên quay đầu lại, tròng mắt đen láy nhìn về phía gầm giường.
“Không có à……”
Nguy Dã ra vẻ tức giận nói: “Tôi vẫn luôn ở đây, không ai bước vào, sao nào, anh nghi ngờ tôi?”
“Nào có, em đều sắp phải gả cho tôi.” Quỷ tân lang cười hắc hắc đứng thẳng thân thể: “Em đừng tức giận.”
“Tú nương đã đẩy nhanh tốc độ, đêm nay em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai là có thể nhìn thấy hôn phục mới.”
(*) Tú nương: Thợ thêu nữ.
Nguy Dã nói tiếng cảm ơn.
“Các nàng đều là thôn phụ, tay thô ráp, khiến mỹ nhân chịu khổ.” Quỷ tân lang nhu tình như nước nói, thuận tay muốn sờ tay hắn.
Nguy Dã né tránh, như ngượng ngùng nói: “Chúng ta phải tuân thủ lễ nghi, đêm tân hôn lại…… Vậy mới phù hợp với quy củ.”
Quỷ tân lang nhìn chằm chằm mặt hắn, gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười đen tối, càng đến gần đêm cuối, khuôn mặt gã càng trở nên trắng bệch như một bức tường: “Mỹ nhân nói rất đúng.”
Trò chơi dù chân thật, cũng không có khả năng làm người chơi bị NPC chiếm tiện nghi.
Nhìn quỷ tân lang rời khỏi phòng, Nguy Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xốc chăn lên, lộ ra khuôn mặt của Du Thước.
Nguy Dã hỏi: “Tro cốt đâu?”
“Bị tôi chôn ở bên dòng suối.” Du Thước nói: “Tất cả thôn dân đều không thể đến gần nguồn nước.”
Một đạo cụ khác là “Mồi lửa”, thôn này không thể nhóm lửa nấu cơm, buổi tối cũng không thể đốt đèn, bởi vì tranh quỷ sợ nhất là nước với lửa.
Nguy Dã cao hứng: “Có chiến lược là được, xem ra rất nhanh đã có thể qua màn rồi.”
Du Thước chậm rãi nói: “Mỹ nhân nói rất đúng.”
Nguy Dã: “……”
Cách nói chuyện của người này không chỉ buông thả trên mạng, gặp mặt nói chuyện cũng chẳng có duyên tí nào.
Chăn gấm mềm mại, dường như có mùi thơm thoang thoảng, làm người ta không muốn ra ngoài.
Du Thước giơ tay tháo mắt kính, đặt bên gối, thoải mái thở một hơi: “Vừa lúc là giường đôi, có hai cái gối.”
Nguy Dã do dự một chút, nằm xuống bên người y: “Quỷ tân lang đã kiểm tra nơi này, sẽ không lại đến, đêm nay anh và tôi cùng nhau ngủ đi.”
Du Thước vui sướng mà nói: “Được.”
Chăn cùng gối đều là màu đỏ tươi đẹp, thêu đồ án uyên ương hí thủy, hiển nhiên là chuẩn bị cho tân hôn.
Nguy Dã đem chăn kéo đến ngực, người bên cạnh thấp giọng cười nói: “Có chút giống ngày đại hôn của chúng ta?”
Không có ánh sáng, hắn trừng mắt y cũng không thấy, Nguy Dã nhích sang bên cạnh, lấy hành động biểu đạt.
Linh hồn rời khỏi cơ thể càng lâu, Nguy Dã càng cảm thấy lạnh.
Rời xa hơi ấm, Nguy Dã có chút hối hận, người Du Thước ấm áp…… Ôm ngủ cũng không tệ nha.
Mà người bên cạnh không động đậy, khi Nguy Dã cảm thấy thất vọng, trong bóng đêm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài: “Phó bản này không hổ là phó bản trung cấp khó nhất.”
“Sao thế?” Nguy Dã nghi hoặc, không phải tiến triển rất thuận lợi sao?
“Hôm nay tất cả thôn dân đều hành động, bọn họ ra vào lục soát khắp nơi. Đều là mặt không biểu cảm, trừ tiếng bước chân thì không nghe được gì khác.”
Du Thước chậm rãi nói bên tai hắn: “Tôi vẫn luôn trốn, tập trung nghe tiếng bước chân của họ, nhưng cũng có lúc không nghe thấy.”
Nguy Dã cũng nói nhỏ, cẩn thận hỏi: “Không nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể đối mặt. Cậu cũng gặp những thôn dân đó rồi chứ? Bọn họ giống như người giấy vậy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, cười rộ lên miệng nứt ra một cái lỗ thủng đen.” Giọng điệu quỷ quyệt: “Lần đó tôi trốn dưới gầm giường, nhìn thấy một đôi chân mang giày thêu màu đỏ đang đến gần, dừng lại bên mép giường……”
“Tôi ngừng thở.” Nguy Dã nghe, không tự chủ được cũng ngừng thở, nghe y nói: “Người phụ nữ kia đột nhiên duỗi đầu xuống gầm giường, tròng mắt nhìn chằm chằm tôi.”
“Nàng còn cười một cái, nói: ‘rốt cuộc tìm được ngươi……’”
Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, kể lại cảnh tượng đáng sợ, làm Nguy Dã nhịn không được co rụt về phía sau, nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Du Thước được như ý nguyện đem người ôm vào trong lòng ngực.
Nguy Dã: “……”
Đúng là đàn ông xấu!
Nguy Dã nhớ tới lúc trước mình còn chọc y, lại nhanh chóng bị trả lại.
Người sau lưng còn đột nhiên đè thấp giọng: “Cậu nghe…… Có phải có tiếng bước chân đang đến gần?”
Trong bóng tối Nguy Dã mở to mắt duỗi tay năm ngón còn chẳng thấy gì, rùng mình, xoay người đem mặt vùi vào bên gáy y. “Căn bản là không có, anh đừng nói bừa!”
Ngực Du Thước khẽ run, nuốt xuống tiếng cười.
Siết chặt vòng eo, Du Thước ôm eo Nguy Dã, đem hắn ôm tới bên trong giường, hai người đổi vị trí cho nhau.
Du Thước nói: “Tôi ngủ bên ngoài, nếu có quỷ tới…… Sẽ không nhìn thấy cậu đầu tiên.”
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, kề sát lòng ngực ấm áp, xua tan khí lạnh quanh thân Nguy Dã.
Thật sự rất thoải mái.
Trong lòng Nguy Dã thầm nói tha thứ cho anh, dựa vào lòng ngực y mà ngủ.
Ngủ một giấc đến sau nửa đêm, lúc nửa mơ nửa tỉnh, bên cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Nguy Dã mở mắt ra, cơn buồn ngủ bị sự sợ hãi làm mất, trong đầu đều là hình ảnh kh ủng bố Du Thước đã kể trước lúc ngủ.
Thân thể bị ôm chặt, Du Thước cũng tỉnh, ý bảo hắn không cần ra tiếng.
Ngay sau đó, trong bóng đêm truyền đến giọng nói quen thuộc của Cố Thanh Nguyên, y thấp giọng kêu: “Tiểu Dã, cậu……”
“Từ từ.” Cố Thanh Hoài trầm giọng nói: “Không đúng, trên giường có hai người.”