anh định gửi có phải tên Lâm Yến Thù hay không.
Mèo gì mà 1m86 có phải quá bất hợp lý rồi?
Anh ghi thông tin cá nhân cao 1m86 thậm chí còn ghi rõ ràng rành mạch ngày tháng năm sinh, thời gian chào đời.
Anh có ý gì đây?
Tiếng đập cửa lần nữa vang lên, Hoàng Yến nhí nhảnh ló đầu vào, hai mắt chớp chớp: “Oà bác sĩ Giang, cảnh sát Lâm đến tìm chị à? Ghê nha! Chúng em thì chỉ được mua cho KFC, chị được hẳn Starbucks? Đãi ngộ này cũng hơi bị thiên vị đến mức rõ ràng thái quá đó. Hay là người cảnh sát Lâm muốn theo đuổi là chị?”
Giang Ninh cất ba tờ giấy note kia vào ngăn kéo, nhịp tim bất ổn, Lâm Yến Thù viết thông tin cá nhân đưa cô là có ý gì? Giang Ninh kéo lại khẩu trang bình tĩnh đáp: “Bọn chị là bạn cùng cấp 3, cậu ta đến tìm chị có việc nhờ vả, nghĩ ngợi lung tung cái gì thế không biết?”
“Hai người là bạn cấp 3? Hai người vậy mà lại là bạn học cũ?” Hoàng Yến trợn mắt ngạc nhiên, biểu cảm vô cùng sinh động: “Thật ạ?”
“Hai ngày nay em nghỉ đúng không? Giang Kinh khoá ngăn kéo lại, liếc nhìn Hoàng Yến.
“Dạ? À vâng, hôm qua em off một ngày.”
“Bọn chị là bạn học, đã rất lâu rồi chưa gặp lại.” Giang Ninh sắp xếp lại tài liệu trên mặt bàn, thuận tay xách theo chiếc túi Starbuck, bên trong ngoài một chén Mocha kiểu pháp còn có thêm một phần Sandwich nóng hổi.
“Vốn anh ấy chủ định mua bữa sáng cho chị, tiện thể mua cho tất cả mọi người để chị không ngại, đúng không? Hoàng Yến lộ ra ánh mắt tinh tường nhìn thấu hồng trần, “Sáng nay chị không đến khoa nội trú, vậy nên anh ấy mới mua riêng cho chị một suất khác mang đến tận đây?”
Sức tưởng tượng này đúng là phong phú, sáng tạo. Giang Ninh trợn mắt, há mồm, hồi lâu sau mới tìm lại được sự bình tâm: “Trí tưởng tượng của em không đi làm tác giả ngôn tình thực sự quá phí phạm.”
“Nghĩ đi nghĩ lại càng cảm thấy hợp lý/Đúng là theo sư phụ Giang không thể không có thịt ăn.” Hoàng Yến bật cười, “Ra là vậy. Đã biết. Chị phải đi thăm khám các bệnh nhân rồi đấy. Nhanh lên.”
“Thu lại mấy ý nghĩ hoang đường của em đi. Chẳng có chuyện gì giữa hai người chị cả.”
Lâm Yên Thù chỉ muốn tìm người gửi nuôi hộ mèo, đại khái bữa cơm ngày hôm qua đã kéo gần quan hệ giữa hai người hơn, dù sao Giang Ninh vẫn còn thiếu ăn một bữa cơm 2 vạn 6, còn thiếu một ân tình lớn, hôm nay Lâm Yến Thù nhân cơ hội đòi lại nợ.
Giữa trưa Chu Tề gọi điện thoại tới về việc chuyển giao nhiệm vụ chăm nuôi Mộc Mộc. Mèo của Lâm Yến Thù là một nhóc mèo trắng lông ngắn, nặng 11 cân, tích cách không thân thiện dễ gần như Lâm Yến Thù giới thiệu.
“Nhóc đó lạnh lùng lắm, không thích phản ứng, cực kỳ khinh người, cũng không bám người. Bình thường không có chuyện gì nó chắc chắn sẽ không
chủ động tìm cậu.” Chu Tề ở đầu dây bên kia cẩn thận căn dặn: “Kỳ thực cũng chẳng có gì cần dặn dò nhiều, trên cơ bản nhóc đó chẳng khác nào vật trang trí, lúc nào cũng ngồi ngay ngắn ở cửa, chẳng buồn nhúc nhích, vận động. Việc sinh hoạt cũng rạch ròi lắm, nó chỉ quanh quẩn trong không gian của mình, không can thiệp vào chuyện của người khác, cũng chẳng thèm quan tâm luôn.”
So với tưởng tượng của Giang Ninh, Mộc Mộc này có vẻ dễ chung sống, cô vì thế mà thoáng thở phào một hơi.
“Vậy mấy giờ tôi qua đón nó được?” “Mấy giờ cậu tan làm?”
“Khoảng 7 giờ tối, hôm nay tôi không có ca phẫu thuật nào nên tan làm như bình thường.”
“Vậy 7 giờ tôi chờ cậu ngoài cổng khu nhà cậu nhé —” Chu Tề đang nói thì dừng lại, “À mà nhà cậu ở đâu?”
Giang Ninh gửi địa chỉ cho Chu Tề: “Không cần tôi đến tận nơi đón em ấy à?”
“Đồ đạc của Mộc Mộc tương đối nhiều, sợ xe của cậu không chứa hết nổi.” Chu Tề vừa cười vừa nói, “Để tôi đưa nhóc ấy sang nhà cậu, cậu còn nhớ quán đồ nướng hồi cấp 3 chúng mình thường xuyên đến ăn không? Vẫn còn mở cửa đấy, đưa mèo sang xong gặp nhau tí nhé, Ok không?”
Từ hồi cấp 3 Chu Tề đã rất thích đi ăn, cơ hồ mỗi cuối tuần đều thấy cậu ta đang chìm đắm trong mỹ thực ở một quán ăn nào đó.
Ngày cuối tuần thời cấp 3 phải nói là vô cùng quý giá, đặc biệt là đối với học sinh lớp 12. Mỗi tuần chỉ có duy nhất 1 ngày nghỉ, cũng là thời điểm dư giả chút thời gian. Giang Ninh muốn bổ túc thêm cho Lâm Yến Thù. Cô hận 1 ngày không thể có 48 giờ để nhồi nhét thêm kiến thức cho Lâm thiếu gia.
Cũng bởi thế bữa cơm Giang Ninh chỉ muốn ăn gì đó thật nhẹ nhàng, nhanh gọn, đơn giản để lấp đầy bụng, ăn xong còn tiếp tục học. Mà đồ nướng gì đó thực sự quá phiền phức, lãng phí thời gian. Ăn một bữa cơm mà cũng tốn đến 2 tiếng đồng hồ. Nhưng Lâm Yến Thù và Chu Tề lại đặc biệt rất thích nhà hàng kia, vì thế hồ hởi xách Giang Ninh đi theo. Không còn cách nào khác, Giang Ninh cầm balo theo, đến nơi gọi 1 suất cơm rang. Chu Tề và
Lâm Yến Thù ăn thịt nướng của hai người, Giang Ninh ăn xong cơm tiếp tục vùi đầu ôn tập.
Bàn ghế của nhà hàng kia tương đối lớn, ngoại trừ hơi khói và dầu mỡ, thì không ảnh hưởng gì quá nhiều.
Có một lần, Giang Ninh đang trầm ngâm nghiên cứu một đề toán, Lâm Yến Thù đột ngột kêu cô mở miệng, vừa hơi hé miệng ai đó đã đút một miếng thịt bò to đùng mọng nước, thơm lừng vào miệng cô. Lúc ngậm miếng thịt nướng kia, môi Giang Ninh vô tình chạm vào đầu ngón tay Lâm Yến Thù.
Cô kinh ngạc nhìn anh, mặt so với bàn nướng đang xì xèo than đỏ kia còn nóng hơn.
Lâm Yến Thù cũng lập tức thu tay lại, cụp mắt, tỏ vẻ điềm nhiên như không, cầm một miếng xà lách nữa lên, tiếp tục quấn thịt, giống như người vừa rồi đút cho cô không phải là anh.
Sau đó Lâm Yến Thù liên tục đút đồ ăn cho cô, từ thịt nướng, đến sườn, đến tôm đã được bóc vỏ cẩn thận. Dù vậy cả quá trình mặt người nào đó vẫn chẳng có chút biểu cảm gì, như thể không quá để ý, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là thuận tay nhét đồ ăn vào miệng người chiến hữu bên cạnh mà thôi.
Lớp 11 trong kỳ kiểm tra sức khoẻ, Giang Ninh được chẩn đoán là thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Vậy mà sau khi tốt nghiệp cấp 3 toàn bộ các chỉ tiêu về sức khoẻ đều đạt về mức bình thường. Cơm căn tin trường vẫn vậy, nhà cậu vốn chẳng trông cậy sẽ chăm sóc cô tới nơi tới chốn, chỉ có điều Lâm Yến Thù cực kỳ chăm chỉ vỗ béo Giang Ninh.
Hiện tại nghĩ lại, tất cả những chuyện hai người yêu nhau sẽ làm, nên làm họ đều đã làm hết.
“Giang Ninh, cậu còn nghe không thế?” Chu Tề lên giọng, “Mất tín hiệu à? Bên tôi vẫn full 5 vạch wifi mà nhỉ?”
“Mạng ở bệnh viện tương đối kém, có quá nhiều người cùng đăng nhập.” Giang Ninh lấy lại tinh thần, nói: “Được rồi, hẹn tối gặp nhé.”
Mưa to đến tận chiều mới tạnh. Bầu trời vần vũ, u ám.
Vào thu ngày trôi qua rất ngắn, 6 giờ chân trời đã tối sầm, ánh sáng cuối cùng cũng dần chìm vào màn đêm. Cô có một bệnh nhân 2 ngày nữa có thể
xuất viện, kết thúc khám bệnh, cô liền nhanh chóng tới khu nội trú thăm người kia.
Xong xuôi mọi việc cũng đã 6 giờ 40 phút, Giang Ninh thay quần áo ngay tại phòng trực ban, tiện thể rửa mặt mũi, chải lại tóc tai, thoa một lớp kem dưỡng ẩm. Nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm gương, Giang Ninh cảm thấy sắc mặt mình rất tệ, cô lại lấy thỏi sọn ra quệt một lớp mỏng, vừa nhìn gương vừa mấp máy môi.
“Bác sĩ Giang mà cũng trang điểm sao? Khai nhanh chị đi hẹn hò đúng không?”
Giang Ninh giương mắt nhìn bác sĩ Lý ôm chồng văn kiện gõ gõ cửa phòng trực, mặt mày tràn đầy phấn khởi nhìn cô: “Đội trưởng Lâm tới tìm chị đó, đang đứng bên ngoài chờ.”
“Lâm Yến Thù?” Gáy Giang Ninh truyền đến cơn tê, nhanh chóng đóng nắp thỏi son, “Tìm tôi?”
Chuyện gì nữa? Định bàn giao tiếp chuyện nuôi mèo sao?
“Úi, thỏi son, chị chưa vặn đâu.” Bác sĩ Giang chỉ thỏi son môi trên tay Giang Ninh, “Cẩn thận gãy đó. Đừng cuống! Có gì đâu phải vội vàng.”
Giang Ninh vội vàng vặn lại thỏi son, đóng nắp cẩn thận, cho vào balo. Giang Ninh cảm thấy có lẽ Lâm Yến Thù muốn căn dặn cô thêm về việc chăm nom Mộc Mộc, nhanh chóng đeo balo lên: “Khẩn trương gì đâu? Tôi đi đây.”
“Bác sĩ Giang! Cố lên.” Lý Hằng chỉ lo không có drama để hóng, “Chúc chị sớm cưa đổ đội trưởng Lâm.”
“Đừng có ăn nói lung tung, có việc gì nhớ gọi cho tôi. Tôi đi đây.” Giang Ninh bước nhanh ra khỏi phòng, vừa quay đầu đã thấy Lâm Yến Thù nhàn tản đứng tựa cửa.
Tim Giang Ninh đột nhiên hẫng một nhịp.
Ánh đèn hành lang trắng loá, Lâm Yến Thù mặc một chiếc áo len trắng basic, phối với quần bò lam, vừa vặn khoe trọn đôi chân dài miên man thắp tắp của anh. Tư thế biếng nhác, nhàn nhã tựa vào tường. Vài sợi tóc mái ngắn phủ lên trái, mặt mày lạnh lùng, một bên lông mày khẽ nhướng lên, đôi con ngươi đen, thâm thuý, giọng nói trầm thấp, từ tính: “Bác sĩ Giang đang
mải suy nghĩ thời điểm cưa đổ tôi à? Có cần tôi phối hợp đẩy nhanh tiến độ cùng không?”
Giang Ninh nắm chặt quai balo, phối hợp cái đầu nhà anh!! Lực chú ý của Giang Ninh rơi xuống vị trí cằm người đối diện, lại dịch xuống chút nữa là hầu kết đang khẽ nhấp nhô lên xuống, “Bọn họ nói hươu nói vượn anh đừng coi là thật! Muốn dặn dò tôi thêm về việc chăm Mộc Mộc à? Sao lại thay quần áo này? Anh định đi ra ngoài ư?”
Lâm Yến Thù đứng thẳng người, chăm chú nhìn Giang Ninh, khoé môi hơi cong, giọng nói trầm ấm: “Sợ nhóc ấy không thích ứng được với môi trường sống mới cho nên muốn đi xem một chút. Nhà em cách bệnh viện không xa lắm, phải không?”
Mái tóc của Lưu Linh buộc lọng, vài lọn tóc hơi vểnh lên. Cô mặc một bộ quần áo màu xanh da trời nhạt, cổ áo vừa vặn phô bày hai hàng xương quai xanh mảnh dẻ, cân đối.
Dáng người cô cao gầy, thoa một lớp son mỏng lên lại càng thêm phần lãnh diễm, thanh lệ, khiến người khác khó rời mắt, nhưng cũng tăng thêm vẻ lạnh lùng, xa cách.
“Bên ngoài hơi lanh.” Lam Yến Thù liếc nhìn cô, đút tay vào túi quần, từ tốn nói: “Hình như nhiệt độ giảm mạnh.”
“Tôi quên mất không để ý.”
Giang Ninh xoay người quay lại phòng lấy áo khoác, bước đi có hơi lộn xộn.
Lâm Yến Thù đút tay túi quần, chăm chú nhìn theo bóng lưng cô: Có vẻ như cũng không lạnh lùng như cố tình thể hiện. Áo khoác cũng có thể quên mặc.
Giang Ninh khoác vội một chiếc áo gió tối màu, bước nhanh ra khỏi cửa, Lâm Yến Thù vẫn đứng tại chỗ chờ cô: “Vậy em với tôi đi qua xem nhà em, hay chờ Chu Tề tới đón rồi đi một thể? Chu Tề có lẽ cũng sắp đến rồi.”
“Cùng đi đi.” Lâm Yến Thù và Giang Ninh song song bước ra khỏi bệnh viện, ánh mắt như có như không liếc nhìn cô: “Đường bên đây giờ này cũng khá tắc, cậu ta qua đây cũng phiền đấy.”
Giang Ninh đứng bên cạnh Lâm Yến Thù, khoảng cách rất gần, đến mức cô có thể ngửi rõ mùi hương nhàn nhạt trên áo anh, giống nước hoa, lại không giống lắm. Mùi hương thanh thanh, âm ấm như có như không trôi nổi trong không khí. Giang Binh bắt đầu cảm thấy luống cuống tay chân.
“Anh đã xin phép quản lý khu nội trú chưa? Báo với họ anh muốn đi ra ngoài.”
“Bác sĩ Giang.”
Giang Ninh dừng bước quay đầu.
Hai người đứng rất sát, quần áo của Lâm Yến Thù cơ hồ chạm lên quần áo của Giang Ninh. Ánh mắt anh sâu hun hút, đen huyền tựa trời đêm. Thân thể Giang Ninh lập tức cứng nhắc, cô nhấp môi dưới, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”
Lâm Yến Thù vươn tay, ngón tay của anh rất dài, xương khớp rõ ràng, ngón trò tì lên cằm cô, ngón cái như thể muốn chạm lên cánh môi Giang Ninh.
“Môi em.” Ngón cái chỉ còn cách môi cô Giang Ninh không đến 10mm, chậm rãi hạ xuống, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cuống họng, có chút bông đùa, và … tràn đầy nuông chiều: “Bị lem ra ngoài rồi.”