Giang Ninh đón xe đi. Lâm Yến Thù qua cửa kính ô tô, nhìn theo bóng cô cho đến khi chiếc taxi chở Giang Ninh hoàn toàn biến mất ở khúc cua mới thu lại tầm mắt.
“Hứa Tĩnh quả thực có tham gia cộng đồng Liberty. Theo lời khai của cô bé, sau khi Hứa Hồng qua đời, liên tục có những cuộc điện thoại gọi đến quấy rối cô bé, ở trường thì bị bạn học ức hiếp, tẩy chay, cô lập, trong lúc đó đột nhiên có người đến chia sẻ với cô bé về nhóm Liberty – Hội Tự Do. Nhóm này có rất nhiều người trải qua những chuyện tương tự nhau cùng chia sẻ quá khứ của mình, cô bé tại đây tìm được sự cảm thông và lắng nghe. Vốn xuất phát điểm là tốt, nhưng mấy năm gần đây, báo chí, ngôn luận càng ngày càng đi theo hướng cực đoan. Trong nhóm bắt đầu xuất hiện những phần tử cực đoan, với hướng xu nghĩ đầy ác ý. Tôi đã xem qua tất cả bài đăng của Hứa Tĩnh trên diễn đại Liberty, ban đầu thái độ của em ấy rất bình thường, cô bé chỉ viết các bài xin sự hỗ trợ, giúp đỡ, đại đa số là muốn tìm cảm giác an ủi. Trong diễn đàn có vài kẻ cực đoan, điên cuồng dùng những lời lẽ toxic, kích động cô bé thực hiện các hành vi nợ máu trả bằng máu, dùng bạo lực đè ép bạo lực. Hỏi cô ấy tại sao không phản kháng, không phản kháng chính là tội.”
Từ khi Lâm Yến Thù đưa ra quan điểm dư luận chính là thế lực đằng sau điều khiển, thôi thúc các vụ giết người hàng loạt, gần đây cục cảnh sát liên tục tăng ca để lật lại vụ án của Hứa Hồng. Sau một thời gian điều tra thì cái tên Liberty xuất hiện, đây cũng chính là điểm chúng của hầu hết các vụ giết người gần đây. Trong di động của hung thủ đều có cài đặt app Liberty.
“Chúng mang các tư tưởng phản động, đen tối dưới nhiều hình hài khác nhau, trên nhiều mạng xã hội khác nhau, gây nên mâu thuẫn và gieo rắc tư tưởng xấu đến những người có vết thương lòng, hoặc có quá khứ phức tạp, lợi dụng sự yếu đuối của họ để xúi giục, kích động họ giết người. Cũng may lá gan của Hứa Tĩnh nhỏ, thành tích học tập của em ấy lại tương đối tốt, nên mới chậm chạp không hành động, không thì… đã huỷ mất một đời một đứa trẻ. Những acc này cũng đã từng xuất hiện trong những bài đăng của Trịnh
Đông trên diễn đàn Liberty. Trinh Đông cũng là một trong số những người bị kích động thành công.”
Trịnh Đông là tội phạm trong vụ án giết người liên hoàn, cũng là kẻ sát hại Hứa Hồng.
App Liberty kia hoàn toàn không phải nơi cứu rỗi gì đó mà lại cánh cửa đi tới địa ngục, cũng là hung thủ thực sự đã giết chết mẹ Hứa Tĩnh.
Hung thủ đích thực là những kẻ ẩn sau cái mác người dùng, giấu danh tính bằng những acc ảo. Bọn chúng lang thang trên mạng, tìm kiếm con mồi, lợi dụng những người mang vết thương lòng, yếu đuối và cần cảm thông. Lợi dụng họ, kích thích điều ác, sự căm phẫn trong họ, sau đó kiếm lời từ việc bán tin tức, nương theo độ phổ biến của tin tức hot, chấn động, dẫm đạp lên cuộc đời của người khác để vơ vét tiền bạc. Qua các chiêu trò lừa lọc, tinh vi ấy cảnh sát nghi ngờ bọn chúng không chỉ đơn thuần là một nhóm người mà có thể là cả một hệ thống, một đường dây phạm tội.
Lâm Yến Thù dùng di động tìm kiếm thử Liberty, vừa click vào trang này đập vào mắt là một tiêu đề thu hút nhiều lượt bình luận nhất: [Trung học cơ sở 16 bao che hành vi bạo lực học đường, đuổi học con gái tôi, cầu mong mọi người giúp đỡ…]
Lâm Yến Thù ấn thử vào bài viết thì ra người đăng bài là ba mẹ của Thẩm Di Quân. Toàn bộ lời lẽ trong bài đăng đều đổi trắng thay đen, định hướng dư luận. Rõ ràng là chiêu trò trả đũa đến từ phụ huynh của cô học sinh Thẩm Di Quân kia. Bà ta nói Thẩm Di Quân bị tất cả mọi người trong trường ức hiếp, trường học bắt tay với cảnh sát hãm hại con gái họ, ép họ và con gái đến cùng đường mạt lộ, chỉ sợ tự sát cũng không rửa được nỗi oan khuất này.
Lâm Yến Thù day day ấn đường, rút kẹo bạc hà trong túi ra ăn.
Một đêm không ngủ, lại còn gặp thứ chuyện ngu xuẩn này, đúng là đau đầu.
Tối hôm qua anh vốn hơi buồn ngủ, vừa nhắm mắt lập tức không ngủ được. Anh đã vô số lần tỉnh lại từ trong giấc mơ. Trong mơ anh cùng người kia tay nắm tay bước qua những tháng ngày thiếu niên đẹp nhất, vừa mở mắt đã chẳng thấy ai bên mình, xung quanh chỉ có bóng tối âm trầm. Thế là sau đó Lâm Yến Thù không ngủ được nữa, nằm nhìn Giang Ninh cả đêm.
———-
Giang Ninh về nhà ăn điểm tâm, trong phòng ăn cắm một bình hoa hồng trắng lớn, đón lấy ánh mặt trời chan hoà từ ô cửa kính tràn vào càng khiến những đóa hồng xán lạn, tươi tắn, đầy sức sống. Đây là lần đầu tiên Giang Ninh được tặng hoa hồng, hôm qua lúc Lâm Yến Thù ở đây, cô không kịp cắm, đoán chừng mẹ sợ hoa bị héo lên kiếm cái bình cắm vào.
Giang Ninh ngắm nghía những cành hồng, tâm tình thoải mái, vui vẻ.
Trước kia cô không thích hoa hồng, nhưng từ thời khắc này đột nhiên cảm yêu thích loài hoa này kỳ lạ.
Hoa hồng thật đẹp, rất đẹp.
Buổi sáng Giang Ninh có ca khám bệnh cho bệnh nhân ngoại trú, công việc rất bận bịu, tầm giữa trưa mới lên mạng xem tin tức.
Thẩm Di Quân bị trường Trung học 16 đuổi học. Ba mẹ Thẩm Di Quân lên mạng đăng tải các bài bôi nhọ, trả đũa cảnh sát và trường học. Còn đổi trắng thay đen nói con họ ở trường bị bạo lực học đường, nhà trường và cảnh sát bắt tay nhau hãm hại con gái họ, dẫn đến mới sáng sớm phía cảnh sát và trường học bị chửi rủa thậm tệ. Trường học lập tức đăng tải một đoạn video do camera giám sát thu lại, đồng thời phát ra tuyên bố chính thức, đính chính thông tin sai lệch kia.
Tất cả học sinh liên quan đến sự việc đều bị xử phạt, riêng Thẩm Di Quân trực tiếp bị đuổi học. Trong video là hình ảnh Thẩm Di Quân trong hành lang lớp học có những hành động bạo lực với bạn cùng trường, tiếp sau đó là những xác nhận của bệnh viện về việc Hứa Tĩnh bị đánh gãy xương.
Cảnh sát cũng đồng thời phát thông cáo xác nhận chuyện này.
Giang Ninh không đọc mấy bài đăng chửi rủa nhà trường và cảnh sát thậm tệ của cư dân mạng, lúc cô lên đọc tin tức là thời điểm gió đã đổi chiều, người người nhà nhà kéo vào công kích gia đình Thẩm Di Quân.
“Đáng hận. Dám đổi trắng thay đen, người nhà này đúng là một lũ súc sinh. Mẹ nào con nấy quả nhiên không sai, vật hợp theo loài.” Hoàng Yến đứng bên cạnh bất bình lên tiếng mắng. “Trên thế giới sao còn tồn tại những người vô đạo đức, không biết xấu hổ như thế không biết! Mặt dày! Em vẫn nhớ cô nhóc bị đánh đến mức nào. Cũng may bác sĩ Giang nhà chúng ta ứng tiền thuốc men cho cô nhóc! Đúng là tức chết mất! Chỉ muốn táng chết cha cái nhà này! Em phải lên Liberty bóc phốt cái gia đình cực phẩm này mới được!”
Giang Ninh để điện thoại di động xuống, muốn nói gì đó, lại chẳng biết nên nói gì. Cô vốn không có hứng thú với mạng xã hội, cũng không thích phát biểu bất kỳ cái gì lên trên mạng.
Thẩm Di Quân đã nhận lấy hình phạt đích đáng, trường học và phía cảnh sát cũng xử lý mọi việc vô cùng nhanh chóng.
Thứ cô luôn hy vọng cuối cùng cũng đã đến.
Buổi chiều Lâm Yến Thù gửi tin nhắn đến, báo anh sắp phải đi công tác.
Vừa xác định quan hệ lập tức báo cáo toàn bộ thông tin của mình cho cô, khiến Giang Ninh cảm thấy tiến độ giữa hai người hơi nhanh. Mặc dù buổi sáng Giang Ninh đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn tin nhắn gửi đến vẫn ngơ ngác hồi lâu.
Mấy giây sau Lâm Yến Thù lại gửi tới 1 tấm hình.
Anh mặc đồng phục cảnh sát, tư thái tuỳ ý, giống như vô tình nhìn vào ống kính, đôi mắt lãnh đạm ấn dưới vành mũ kê–pi (1). Anh điển trai đến loá mắt, khiến tất thảy mọi thứ xung quanh đều trở lên ảm đạm, lu mờ.
Lâm: [Phòng truyền thông chụp, anh tìm họ bảo muốn xin 1 tấm, bình thường anh không chụp ảnh bao giờ, thích hợp để ngắm chỉ có mấy cái này.]
Ô chat hiện trạng thái Lâm đang nhắn tin.
Khoảng chừng 1 phút sau chuông tin nhắn kêu lên. Lâm: [Có thể đổi lấy một tấm ảnh của em được không?]
Điện thoại của Giang Ninh chẳng có tấm ảnh nào, lần gần nhất chụp ảnh chính là ảnh thẻ công tác của bác sĩ bệnh viện.
Giang Ninh: [Thích hình như thế nào?] Lâm: [Thế nào cũng được.]
Lâm: [Em xinh đẹp như vậy, chắc chắn chụp ảnh nào cũng xinh cả.] Mặt Giang Ninh hơi nóng lên, đến cùng cô có chỗ nào xinh đẹp chứ? Giang Ninh: [Anh đợi một chút.]
Lâm: [Không cần cố ý trang điểm đâu, ảnh bình thường là được.]
Giang Ninh cầm điện thoại di động lên chụp vài bức ảnh selfie sau đó chọn một tấm nhìn tự nhiên nhất gửi cho Lâm Yến Thù.
Không bao lâu sau, Lâm Yến Thủ gửi lại một tấm có góc chụp tương tự của anh, anh đại khái đang ở trên đường sắt trên không, phía sau là cửa sổ toa tàu.
Lâm Yến Thù: “Anh sẽ nhớ em lắm.”
Giang Ninh chôn mặt trong lòng bàn tay nhìn mấy chữ ngắn ngủi kia đến ngẩn người, cho tới tận khi màn hình điện thoại tối đi, cô mới vội vàng cầm điện thoại lên, nhắn lại cho Lâm Yến Thù: “Chú ý an toàn, em cũng nhớ anh.”
Ấn gửi đi.
Tim đập loạn nhịp.
Nhưng mà rất nhanh nhịp đập đã chậm lại, thậm chí như dừng hẳn Lâm Yến Thù luôn là người dễ dàng có thể khuấy động trái tim cô.
Trước kia bọn họ thường nói đùa nhau rằng, khi bác sĩ yêu bác sĩ đó là sự trùng phùng của hai con cú đêm, còn nếu 1 bác sĩ yêu phải một anh cảnh sát thì chẳng khác nào trò chơi thả diều, tốt nhất nên cắt đứt càng sớm càng tốt.
Thời gian 2 người xa nhau so với thời gian hai người yêu nhau dài hơn rất nhiều.
Nhưng nghĩ lại thời gian 2 người dành cho đối phương nhiều hơn rất rất nhiều thời gian họ dành cho những mối quan hệ khác.
Đêm mùng 1 tháng 10, một bệnh nhi phải phẫu thuật cắt bỏ chân mới được chuyển từ Khoa hồi sức tích cực về Khoa Ngoại Tổng hợp. Người nhà bệnh nhân đang làm náo loạn trước hành lang, lúc trước người đồng ý cắt bỏ chân của đứa bé chính là người mẹ, còn kẻ đang làm ồn ào ngoài kia không ai khác là bố của bệnh nhi.
Tình hình của bệnh nhi chuyển nặng, khi được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện phải sắp xếp một chuyên gia tư vấn tâm lý đến nói chuyện với gia đình. Bố mẹ của đứa bé bắt đầu làm loạn lên, đòi đệ đơn khiếu nại bác sĩ điều trị.
Bố đứa bé không biết nghe tên lang băm từ đâu chui ra nói đáng ra với tình trạng của đứa bé thì không cần tiến hành cắt bỏ chân. Bác sĩ kiến nghị cắt bỏ là bởi vì lười biếng, ngại phiền phức không muốn tăng ca, thêm việc.
Lúc Giang Ninh chạy tới phòng bệnh, cũng là lúc gia đình bệnh nhân đã phẫn nộ đến đỉnh điểm.
“Chúng tôi lên mạng tra, tình trạng của thằng bé căn bản không cần phải cắt chân! Các người đúng là một đám lăm băm, huỷ một chân của con trai tôi! Cả đám vô nhân tính các người sẽ chết không được yên thân!”
Lại một người tin bác sĩ Baidu, tự cho mình là đúng.
Trên hành lang bệnh viện có rất nhiều người xúm lại hóng chuyện, bảo vệ đang đứng ở cửa khuyên can nhóm người.
Đám đông bệnh nhân đứng một góc xì xào to nhỏ, những người bệnh ở đây hầu hết đều là bệnh nhân khoa chỉnh hình, mà bác sĩ đang vướng vào rắc rối vừa hay lại là bác sĩ khoa chỉnh hình.
Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân trên phương diện tâm lý hầu hết đều đối lập nhau. Mỗi bên đều có xu hướng muốn đạt được về mình nhiều lợi ích hơn. Đây là xu hướng tâm lý bình thường ở con người, đã là con người ai cũng có sẵn tâm lý bầy đàn: Bản thân tình cảnh của họ đang rất tốt, người khác la ó, cãi vã một vấn đề nào đó, họ sẽ lập tức phóng đại vấn đề đó lên rất nhiều lần, để đạt thành một sự đồng thuận chung, từ đó hình thành 1 cộng đồng lớn chống lại bệnh viện.
Giang Ninh sợ chuyện này lan ra tam sao thất bản, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của bệnh viện.
Cô vội vã vượt qua đám người, chạy đến trước cửa phòng bệnh. Tần chủ nhiệm vẫn đang kiên nhẫn giải thích cho gia đình bệnh nhân hiểu vì sao nên cắt bỏ, nếu không phẫu thuật ngay lúc ấy thì cậu bé không thể bảo toàn được tính mạng. Thân nhân của bệnh nhân là một người đàn ông trung niên cao to, trẻ tuổi, nhìn khoẻ khoắn hơn chủ nhiệm Tần rất nhiều.
Không có sự đồng ý của tôi thì không thể cắt chân của con trai tôi!!!! Con trai tôi đang lành lặn, khỏe mạnh, giờ thằng bé không còn chân nữa, sau này phải làm sao?!” Giọng người đàn ông kia rất to, lớn tiếng mắng nhiếc: “Tôi không muốn nghe đám lang băm giảo biện! Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, các người đừng hòng sống yên.”
“Xin anh hãy bình tĩnh một chút, hiện tại bệnh nhân cần một tâm trạng thoải mái mới có thể mau chóng hồi phục, nếu anh cho rằng đây là sự cố trong quá trình trị bệnh, vậy mời anh tiến hành thủ tục giám định trong chữa bệnh.” Tần chủ nhiệm tình tình hiền hoà, mềm mỏng, trước giờ chưa từng to tiếng
với ai, ông đẩy kính mắt, “Chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của người làm cha mẹ…”
Người đàn ông đột nhiên xông đến tóm chặt cổ áo chủ nhiệm Tần đập mạnh người ông vào tường. Giang Ninh vội vàng nhào qua ghìm chặt cổ áo của người đàn ông kia, quật ngã anh ta xuống mặt đất. Chung quanh nhân viên y tế lập tức đổ xô tới.
Kính mặt của chủ nhiệm Tần vì bị tấn công bất ngờ mà rơi xuống đất, đầu tóc rối bù, gấp rút ra lệnh: “Gọi điện báo cảnh sát.”
“Bớ làng nước ơi! Bác sĩ đánh người.”
Người đàn ông kia gồng người muốn bật dậy đánh Giang Ninh, nhưng cô đã nhanh hơn một bước, thực hiện thuần thục động tác khoá tay đã được huấn luyện kỹ càng, gọn gàng vô hiệu quá khả năng tấn công của người đàn ông, ép ông ta nhấc chân quỳ gối trên mặt đất, cố định cổ tay ông ta ra sau lưng.
Bảo vệ nhanh chóng tiến lên, dồn đám người đứng xúm đông xúm đỏ trên hàng lang về phòng.
“Không được chụp hình!!!” Bảo vệ hô lớn: “Không được phép chụp hình!!”
Bà vợ đang ngồi khóc lóc một xó cũng hô hào phụ hoạ theo: “Bác sĩ coi mạng người như cỏ rác còn ra tay đánh người! Là các người gạt tôi ký tên, cắt đứt chân con trai tôi.”
Vốn đêm 1/10 là ngày off của Giang Ninh, lúc này cô chỉ muốn về nhà ngâm chân vào nước ấm, trút bỏ mệt mỏi của một ngày dài miệt mài với công việc.
Bệnh viện có quy định không được phép đánh nhau, gây gổ. Giang Ninh quăng tay người đàn ông xuống có chút dùng lực.
Cảnh sát nhanh chóng tiến vào, Giang Ninh cứ thế mặc nguyên áo blouse trắng cùng Chủ nhiệm Tần đến đồn Công an lấy lời khai.
Xe cảnh sát đã tới, gia đình của người làm loạn đã bị cảnh sát khống chế ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Giang Ninh và Chủ nhiệm Tần ngồi ở hàng ghế giữa.
Cô vừa bước lên xe đã nghe thấy người đàn ông không ngớt buông lời chửi rủa, lăng mạ: “Loại đàn bà xấu xa, mày cứ chờ đó cho ông. Ông nhất định phải giết chết mày! Anh cảnh sát, tôi muốn kiểm tra thương tích. Tôi nghi
ngờ ả đàn bà này đã làm tôi bị chấn thương vùng đầu khi quật ngã tôi xuống sàn. Một bác sĩ có thể hành động chẳng khác nào lũ côn đồ thế này, các người cứ chờ đi, ông đây làm truyền thông. Ông nhất định phải khiến đám chúng mày quỳ xuống mà xin lỗi.”
“Có giỏi anh làm tôi xem nào! Còn dám uy hiếp người khác! Trong điều trị không thể tránh khỏi những tình huống rủi ro ngoài sự kiểm soát. Anh nghi ngờ thì cứ việc đi giám định lại. Anh tấn công bác sĩ, còn uy hiếp mạng sống của người ta, đây là lỗi tại anh. Anh biết lỗi này là gì không: Vi phạm an toàn công cộng.” Vị cảnh sát ngồi bên cạnh bực mình không kiềm chế được, đẩy gã đàn ông ra ghế sau, tiện tay còng luôn tay gã ta lại, “Vô pháp vô thiên. Coi trời bằng vung. Còn đòi người ta quỳ xuống xin lỗi? Anh là vua à? Hay là ông trời. Đừng quên đây là xã hội dân chủ, Nhà nước pháp trị!”
Giang Ninh mặc kệ tiếng ồn ào phía sau, quay đầu nhìn Chủ nhiệm Tần, “Chú không sao chứ?”
Hoàn tất ca phẫu thuật của bệnh nhi kia, rạng sáng Giang Ninh mới rời khỏi bệnh viện, Chủ nhiệm Tần có khi đã 1 đêm không ngủ, thức trắng một tôi ở lại bệnh viện theo dõi tình hình của đứa bé sau phẫu thuật. Không phải do ông là bác sĩ phẫu thuật chính, mà là vì con người ông luôn tận tâm, tận trách hơn bất kỳ ai.
Ngay từ đầu chủ nhiệm Tần đã đau đầu nhức óc, cố gắng muốn theo phương án bằng mọi giá bảo vệ chân của đứa trẻ, nhưng lực bất tòng tâm, thực sự không còn cách nào khác. Ai ai cũng bất lực.
Một bên kính mắt của ông bị người đàn ông kia giẫm nát, gọng kính cũng bị lỏng ốc, ông tức giận đến nỗi mặt đỏ rần, hung hăng lau mặt, lớn giọng nói: “Chúng tôi luôn cố gắng hết sức cứu giúp mỗi bệnh nhân được đưa đến. Lấy danh dự của một người thầy thuốc, tôi không thẹn với lương lâm! Tôi xứng đáng với mỗi bệnh nhân mình đã từng phụ trách, xứng đáng với chiếc áo blouse trắng đang khoác trên người này.”
Bọn họ đến đồn Cảnh sát lấy lời khai, trên internet đã lan truyền chóng mặt đủ các loại lời đồn tam sao thất bản. Một người không nhạy tin tứ như Giang Ninh cũng đã nhận được một số bài đăng sai lệch trên mạng.
“Người nhà bệnh nhân nghi ngờ bác sĩ chẩn trị sai lầm, dẫn đến cắt bỏ chân một bé trai. Bác sĩ thẹn quá hoá giận đánh người…”
Giang Ninh ấn mở tin tức, đại khái là một đoạn video quay chụp từ xa, có thể là một trong số những người hóng vây quanh xem ghi hình lại. Người trong video chính là Giang Ninh, đoạn phim quay lại đúng cảnh cô tiến lên khoá tay gã đàn ông thô bạo, quật ngã anh ta lên sàn thời điểm anh ta dùng bạo lực với Chủ nhiệm Tuần.
Bên dưới phần bình luận, lời lẽ nào cũng có: người thì chỉ trích giật tít “câu view”, có người phê phán người nhà bệnh nhân, có người chửi rủa bác sĩ.
“Chúng tôi nhất định sẽ tiến hành điều tra cẩn trọng, nghiêm minh không để oan uổng bất kỳ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho các hành vi phạm tội.” Cảnh sát lấy xong lời khai của Giang Ninh đưa cho cô ký tên, “Làm phiền cô qua chỗ kia ngồi một chút.”
“Vâng.” Giang Ninh ký tên, đưa lại lời khai cho cảnh sát.
Cô ngồi trong phòng thẩm vấn khoảng nửa tiếng, đột nhiên cửa phòng bị đẩy a, Giang Ninh giương mắt, nói: “Tôi có thể đi…”
Giọng nói bị mắc kẹt trong họng.
Lâm Yến Thù mặc đồng phục cảnh sát, không đội mũ, tóc hơi dài. Mặt mày anh lạnh lùng thâm thuý, anh đang nói chuyện cùng Sở trường, bàn giao lại vụ án.
Bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn về phía cô. Lâm Yến Thù vốn chỉ định nhìn thử Giang Ninh một cái.
Vậy mà họ tâm ý tương thông cùng chạm mắt, không khí tĩnh lặng, hai người lặng lặng đối mặt.
Mũi Giang Ninh đột nhiên hơi cay cay, cuống họng nghẹn ứ lại. Cô đã chọn nghề này, cũng đã dự đoán được những xô xát, mâu thuẫn, rủi ro có thể xảy ra. Cô không cảm thấy uỷ khuất chút nào vì đây là công việc của cô, là lựa chọn của cô.
Hai người cách nhau chừng 2 mét. Đáy mắt anh trầm lặng như đại dương khi đêm xuống. Giang Ninh lẳng lặng nhìn anh.
“Đội trưởng Lâm?”
“Xét theo mức độ nguy hại đến an toàn công cộng, vụ việc này ảnh hưởng tương đối lớn.” Lâm Yến Thù nhanh chóng thu lại tầm mắt, cầm bút ký tên,
tiếp nhận văn kiện liên quan đến vụ việc, giọng anh trầm thấp, lần nữa ngẩng đầu nhìn cô: “Bác sĩ Giang?”
“Vâng.” Giang Ninh nhấp môi dưới, khẽ gật đầu.
“Em có bị thương không?” Hầu kết Lâm Yến Thù khẽ nhấp nhô, giọng nói trầm thấp cực điểm, chăm chú nhìn cô: “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“Bác sĩ Giang rất dũng cảm.” Anh chàng cảnh sát ngồi bên cạnh bật cười: “Chiêu khoá tay, quật vai của chị đúng là quá chuẩn. Gọn gàng lại linh hoạt, không có một động tác thừa nào. Tôi đã xem qua camera giám sát, chắc hẳn không bị thương, đúng không?”
Giang Ninh lắc đầu: “Tôi không sao?”
“Vậy đi thôi.” Lâm Yến Thù duỗi vai, đứng lên, đút tay túi quần nói: “Anh đưa em về. Em không sao là tốt rồi.”
Giang Ninh nhìn Lâm Yến Thù lại nhìn chiếc vòng tay Cartier trên cổ tay anh, ánh sáng phản chiếu lên bề mặt kim loại phát ra ánh sáng lấp lánh, kiểu dáng trung tính lại nửa ẩn nửa hiện sau ống tay áo, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra anh đang đeo món trang sức đó.
Còng tay sớm đã được cảnh sát tháo ra bỏ vào trong ngăn kéo. “Cảm ơn.”
Vụ án hình sự đang chuẩn bị phải chuyển lên cục cảnh sát thành phố, hiện tại đang trong quá trình xử lý thủ tục hành chính.
Lâm Yến Thù trước đưa Giang Ninh về. Lúc đi ra khỏi cửa đồn công an, Giang Ninh mới mở miệng: “Đưa chủ nhiệm Tần về nhà trước đã.”
“Đã đưa rồi.” Giọng Lâm Yến Thù vẫn trầm thấp như thế, anh đi bện cạnh Giang Ninh, từ tốn nói: “Anh đến là tới đưa em về.”
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
Tay Lâm Yến Thù đụng phải mu bàn tay cô, Giang Ninh cúi thấp đầu, lẩm bẩm: “Ra ngoài rồi nói.”
Lâm Yến Thù không chủ động nắm tay cô, Giang Ninh cũng không đưa tay nắm lấy tay anh, hai người bước song song nhau: “Anh xong việc rồi sao?”
Bên ngoài trời đã tối, bóng đêm dày đặc, đèn đường sáng lung linh. Lâm Yến Thù dừng xe ở tận sâu trong sân của đồn cảnh sát. Ở đây ánh đèn rất tối, anh mở cửa xe để Giang Ninh ngồi vào trong trước, sau đó mới mở cửa chui vào.
Anh kéo cửa xe lên, nới lỏng cà vạt, trong xe tối om, anh lại trầm mặc đến lạnh lùng. Đúng lúc này Lâm Yến Thù quay người, một tay đặt trên eo Giang Ninh, bàn tay khác ôm lấy lưng cô, kéo cô vào lồng ngực, cúi đầu ngấu nghiến hôn.
Giang Ninh thoáng sửng sốt, tay anh bắt đầu chạm lên cổ, ngón tay hơi chai vuốt ve phần gáy mảnh khảnh của Giang Ninh.
Anh triền miên, lưu luyến hôn lên cánh môi cô, lại tiến quân thần tốc, xâm nhập vào bên trong, dùng sự nồng nhiệt như thể hôm nay là ngày cuối cùng của họ để hôn.
Nụ hôn này quá nóng bỏng.
Đầu óc Giang Ninh bắt đầu quay mòng mòng, cô hơi ngẩng đầu, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ Lâm Yến Thù mới có thể tạm thời giữ vững được thân thể. Não bộ có hơi thiếu dưỡng khí, cô nghe thấy bên tai là tiếng thở dốc nặng nề, cùng hơi thở ẩm ướt, ấm nóng quen thuộc.
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, có người lên xe: “Á —- Đội trưởng—- Ặc! Em
—- Em không gì cả! Cái gì cũng không nhìn thấy!”