Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 37: Có Thể Đổi Hai Phút



Diệp Nhiên ôm gà con chạy về thì nghe Lục Nam Châu và Tiểu Trương la lối om sòm, chẳng biết đang cãi cọ gì nữa.
Thấy cậu về, Lục Nam Châu lập tức im bặt rồi lẳng lặng quay đi cho gà ăn.
Diệp Nhiên thả gà con vào bầy, tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”
Tiểu Trương: “Lục ca nói mình cũng hôn……”
“Hôn gì mà hôn?!” Lục Nam Châu cuống quýt ngắt lời hắn, “Chẳng phải Phương Nịnh hôn cậu một cái sao?”
Tiểu Trương thẹn thùng cười ngốc: “Hôn hai cái lận.”
Diệp Nhiên cũng cười hỏi: “Hai người hẹn hò rồi à?”
Tiểu Trương ngượng ngùng gật đầu.
“Thằng nhóc cậu cũng nhanh tay đấy,” Lục Nam Châu nói, “Nghe nói người ta sắp đi xem mắt nên tỏ tình chứ gì?”
Tiểu Trương sững sờ, “Tỏ tình?”
Lục Nam Châu: “Sao, cậu chưa tỏ tình à?”

Tiểu Trương ngây ngốc đáp: “Chưa ạ.”
Lục Nam Châu: “Vậy sao hai người hẹn hò rồi?”
“Hôm đó A Nịnh đi xem mắt,” Tiểu Trương nói, “Thằng kia mới nói hai câu đã động tay động chân với A Nịnh……”
Vốn dĩ Tiểu Trương nấp ngoài cửa, thấy tình huống này thì tức giận xông vào đấm tên kia một cú sưng mặt.
Tên kia lập tức nổi trận lôi đình nhưng đánh không lại Tiểu Trương nên đành phải hùng hổ bỏ đi.
Phương Nịnh hỏi Tiểu Trương tới đó làm gì?
Tiểu Trương nói sợ cô bị người ta bắt nạt.
Phương Nịnh: Sao anh ta lại bắt nạt em chứ?
Tiểu Trương: Hắn sờ soạng em còn gì! Còn muốn hôn em nữa!
Phương Nịnh: Vậy sao anh tức giận thế?
Anh……!Tiểu Trương ấp úng, anh chỉ……
“Sau đó A Nịnh đột nhiên hôn em một cái,” Tiểu Trương đỏ mặt nói, “Không phải hôn chính là hẹn hò sao?”
Diệp Nhiên nhìn Lục Nam Châu rồi nói: “Cũng chưa chắc đâu.” Có người chia tay rồi vẫn hôn mà.
“Không hẹn hò vẫn hôn được sao?!” Tiểu Trương giật mình, “Thế có khác gì trai đểu đâu?!”
Lục Nam Châu: “……”
“Cậu còn chưa tỏ tình mà!” Lục Nam Châu bất mãn nói, “Cậu cũng đểu vậy!”
Tiểu Trương bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy giờ em sẽ đi tìm A Nịnh!”
Hắn nhìn Lục Nam Châu lom lom, “Lục ca, cho em nghỉ thêm nửa ngày nhé?”
Lục Nam Châu bất đắc dĩ xua tay, “Đi mau đi mau.”
“Cảm ơn Lục ca!” Tiểu Trương vui vẻ chạy đi.
Diệp Nhiên nhìn hắn chạy xa rồi lại quay đầu nhìn Lục Nam Châu: “Lúc nãy cậu ấy nói anh cũng hôn à? Hôn gì thế?”
Lục Nam Châu khẽ giật mình, mất tự nhiên nói: “Không có gì……!Hắn bị người ta hôn ngốc thôi.”

Diệp Nhiên: “Em cũng hôn anh nhiều lần mà sao anh không ngốc?”
“Đâu ra nhiều lần?” Lục Nam Châu thốt lên, “Mấy ngày nay em đều không hôn……”
Anh im bặt rồi lắp bắp nói: “Không phải, tôi……”
Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, xích lại gần hỏi: “Anh muốn hôn à?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Nam Châu hơi ngứa.

Anh né tránh rồi nói: “Đâu có.”
Diệp Nhiên: “Thật không?”
Lục Nam Châu nhìn lảng sang chỗ khác rồi quay người định đi, “Chưa bắt gà cho quán cơm nữa, tôi đi bắt gà đây.”
Diệp Nhiên kéo áo anh nói khẽ: “Vậy hôm nay ôm năm phút đổi thành hôn hai phút được không?”
Lục Nam Châu: “……!Không phải một phút à? ” Sao còn lên giá nữa?
Diệp Nhiên: “Một phút là tương đương ôm bốn phút.”
Lục Nam Châu: “Vậy hai phút tương đương với tám phút chứ.” Sao chỉ có năm phút vậy?
Diệp Nhiên nhếch miệng nói: “Cùng lắm thì em bắt thêm cho anh mấy con gà vậy.”
Chẳng biết Lục Nam Châu nghĩ đến chuyện gì mà vành tai chợt đỏ lên.

Anh ho một tiếng rồi nói: “Vậy bắt hai chục con đi.”
“Nhiều quá vậy?” Diệp Nhiên kéo áo anh, “Năm con được không?”
Lục Nam Châu nheo mắt — Cái này giảm nhiều quá rồi đấy?
Anh im lặng một lát rồi nói: “Không được bỏ tiền thuê Tiểu Trương bắt đâu đấy.”
Diệp Nhiên: “……!Ừm.”
Diệp Nhiên vẫn không biết bắt gà, đuổi theo lũ gà chạy hơn nửa ngày nhưng một con cũng không túm được, trái lại làm mình mệt mỏi thở hồng hộc.

Lục Nam Châu vừa bắt gà vừa cười trêu cậu: “Con kia chạy chậm kìa, bắt đi……!Con này không dữ nè, bắt đi……”
Cuối cùng Diệp Nhiên bắt mệt, lắc đầu nói: “Không bắt nữa đâu.”
Sao lại không bắt? Một ý nghĩ thoáng chốc hiện lên trong đầu Lục Nam Châu — Vậy còn hôn nữa không?
Phi, nghĩ gì thế?! Mình cũng đâu muốn hôn lắm!
Anh vờ như không thèm để ý, thuận miệng nói: “Lâu quá, thôi bớt lại mấy con đi.”
Diệp Nhiên: “Bắt mấy con?”
Lục Nam Châu: “Hai con đi.”
Diệp Nhiên: “Nhưng một con em cũng không bắt được.”
Lục Nam Châu: “……” Một con cũng không bắt được à?
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Diệp Nhiên lại rung lên.
Cậu nhìn thoáng qua rồi bảo Lục Nam Châu: “Em đi nghe điện thoại đã.”
Sau đó lập tức đi ra ngoài.
Lục Nam Châu: Tôi thấy rồi nhé! Lại là điện thoại của tên gọi em bé cưng chứ gì!
“A lô?” Diệp Nhiên vừa nhận điện thoại thì nghe thấy Lâm Nhược hỏi: “Sao thở hồng hộc vậy? Ông xã đang chịch cậu à?”
Mặt Diệp Nhiên nóng lên, “Không phải! Tại tớ bắt gà thôi.”
Lâm Nhược: “Í ~”
Diệp Nhiên: “……!Gà thật mà.” Gà để nấu canh ấy..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.