Edit: Ry
Mùng 1 vừa qua, đại học S cũng cho sinh viên nghỉ đông.
Tô Dục Chu cuối cùng cũng có thời gian để đưa năm con mèo con đi tiêm phòng.
Tuy là nghiêm khắc mà nói thì mèo hơn ba tháng tuổi cũng không thể gọi là mèo con nữa.
“Một, hai, ba, bốn, năm… Xong!”
Cậu nhốt năm con mèo vào hai cái lồng riêng, mặc dù hơi chen chúc, nhưng dùng tạm cũng được.
“Meooo—-“
Bánh Bông Tuyết ngồi cạnh nhìn, nó mới triệt sản chưa được bao lâu nên vẫn còn đeo vòng bảo vệ, ban đầu còn tự kỉ hai ngày, về sau mới dần quen.
“Meo — Meo — Meo —-“
Năm con mèo con hốt hoảng kêu ầm lên, mà mèo mẹ thì ngồi im bên cạnh, vô cùng thờ ơ, khiến người ta phải hoài nghi rốt cuộc có đúng là mẹ ruột không.
“Được rồi, anh đi nha.”
Tô Dục Chu khom lưng xoa đầu Bánh Bông Tuyết, chú mèo trắng xinh đẹp cuối cùng cũng có phản ứng, híp mắt thân mật dụi đầu vào tay Tô Dục Chu, mềm mại kêu mấy tiếng.
Thấy dáng vẻ dính người của nó, Tô Dục Chu cảm giác trái tim sắp tan chảy rồi.
Túc Khiêm sống chung với cậu ở phòng trọ nên biệt thự này để trống, tuy có mời người giúp việc tới dọn dẹp trông coi, nhưng với mấy chú mèo mà nói, có lẽ là vẫn không bằng chủ nhân mà nó nhận.
“Mấy hôm tới anh sẽ dành thời gian cho nhóc nhé.”
Tô Dục Chu xoa đầu Bánh Bông Tuyết, sau đó nhấc hai cái lồng mèo, rời khỏi biệt thự.
Chú Từ chở cậu tới bệnh viện thú y tiêm phòng.
Chắc là di truyền từ mẹ nên giá trị nhan sắc của năm chú mèo con cũng rất cao. Hai đứa màu quýt đã được ba Tô nhắm sẵn, một đứa thì chuẩn bị cho đàn anh Bạch Kha, một đứa thì cho một giáo sư cậu quen trong trường. Cuối cùng chỉ còn lại một chú mèo đen, bởi vì đen xì xì nên Tô Dục Chu đặt tên cho nó là Kẹo Vừng.
Nó với mẹ nó một đen một trắng, vừa đẹp.
Quá trình tiêm khá thuận lợi, bác sĩ rất chuyên nghiệp, lại thêm mấy nhóc này cũng quen hơi người. Mặc dù tủi thân kêu ầm lên, nhưng được Tô Dục Chu cầm que thưởng an ủi thì lập tức bị dời sự chú ý.
Tiêm đến nhóc cuối cùng thì Túc Khiêm chạy tới.
Là một vị ba nuôi khác của đám mèo, anh rất quan tâm tới năm nhóc con. Ban đầu là định đến cùng Tô Dục Chu, kết quả lại có cuộc họp khẩn, họp xong mới vội vàng chạy tới.
“Nghéo!”
Túc tiên sinh mới đi tới cửa đã nghe thấy một tiếng mèo kêu thảm thiết. Anh cuống quít đẩy cửa bước vào.
Một bóng đen nhảy xuống khỏi bàn, lao về phía anh. Túc Khiêm nhanh tay nhanh mắt lập tức đóng cửa phòng, sau đó cúi xuống bế nhóc con màu đen kia lên.
Thần kì là Kẹo Vừng ban nãy còn ra sức giãy dụa trong tay bác sĩ, được Túc Khiêm bế lên lại nằm im.
Túc Khiêm nhẹ nhàng thở ra, may không để Kẹo Vừng chạy mất.
“Anh Túc, anh đến rồi.”
“Ừ.”
Túc Khiêm cười với cậu, sau đó bế mèo đi vào đặt nó xuống bàn, không hề bận tâm bộ âu phục quý giá bị dính đầy lông mèo.
“Kẹo Vừng không ngoan sao?” Anh hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Túc Khiêm, lại nhìn Tô Dục Chu, cười hỏi: “Anh là bạn trai anh Tô à?”
Sau đó nói: “Bốn đứa trước rất ngoan, có nhóc này hơi nhát một chút.”
“Vâng.” Túc Khiêm gật đầu, cũng không biết là trả lời câu nào.
Anh xoa đầu mèo con, hỏi bác sĩ: “Tiêm thế nào ạ? Tôi ôm nó được không?”
“Được chứ… Nhưng anh đừng để nó giãy dụa.”
“Được.”
Thế là dưới hướng dẫn của bác sĩ, Túc Khiêm ôm Kẹo Vừng để nó thuận lợi hoàn thành tiêm phòng, cả quá trình mèo con không giãy lấy một lần.
Tô Dục Chu đứng cạnh nhìn, cảm thấy Túc tiên sinh lúc này sao mà dịu dàng, động tác thành thạo thế kia, hoàn toàn không còn sự vụng về hồi mới gặp Bánh Bông Tuyết. Cậu không khỏi nở nụ cười.
Túc Khiêm nhét Kẹo Vừng về lại lồng, ngẩng lên thì thấy người yêu cong mắt cười với mình.
Trái tim nhảy lên, anh vươn tay xoa đầu cậu: “Sao thế?”
Tô Dục Chu liếc nhìn bác sĩ, lắc đầu, ý cười trên mặt vẫn không giảm. Sau đó hai người mỗi người xách một cái lồng ra khỏi bệnh viện. Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh vèo vèo ập tới.
Tô Dục Chu không khỏi rùng mình.
Túc Khiêm nhìn cậu, hơi nhíu mày, lập tức đặt lồng xuống, cởi áo khoác của mình khoác lên cho Tô Dục Chu.
Mùi hạt dẻ ấm nồng bao trùm lấy cậu, khiến Tô Dục Chu nháy mắt đã được giải thoát khỏi giá lạnh.
“Sắp có tuyết rơi rồi, ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác.”
Người đàn ông thủ thỉ bên tai cậu.
Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn anh. Túc Khiêm sau khi cởi áo khoác, trên người chỉ còn một chiếc áo len cổ lọ màu đen, vừa thoải mái vừa tao nhã, còn có chút gợi cảm.
Tóm lại, Túc tiên sinh như thế này rất mê người.
“Ừm, em biết rồi.” Tô Dục Chu cười, tiến tới hôn lên mặt anh.
“Cảm ơn anh.”
Túc Khiêm xoa mái tóc xù mềm mại của cậu, lại nhấc cái lồng lên, sau đó cầm tay Tô Dục Chu đi về chỗ đỗ xe —- Anh tự lái xe đến.
Đặt đám mèo con ra ghế sau, chúng chen lấn nhau trong lồng, cùng sưởi ấm cho nhau nên cũng không sợ bị lạnh. Sau đó hai người ngồi lên ghế trước.
Trong xe có bật máy sưởi, ấm áp hơn bên ngoài nhiều. Tô Dục Chu cởi áo khoác, bắt đầu thắt dây an toàn.
Đúng vào lúc này, cậu thấy được bông tuyết lả tả rơi từ trên trời xuống.
“Tuyết rơi thật kìa!” Tô Dục Chu không khỏi nghiêng người về phía trước, ghé vào cửa kính nhìn ra ngoài.
“Anh Túc, anh nhìn kìa!” Cậu hưng phấn nói: “Vừa rồi anh bảo sắp có tuyết rơi, thế mà tuyết rơi thật, thần kì quá!”
Túc Khiêm nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cậu, không khỏi bật cười.
“Trên đường tới đây đài có dự báo thời tiết.” Anh nói: “Trận tuyết này sẽ còn rơi tới nửa đêm.”
“Ồ, vậy tối nay mình ăn lẩu đi!”
Lúc nói chuyện, Tô Dục Chu có thể thấy hơi trắng thoát ra từ miệng, nhiệt độ không khí hình như lại hạ.
“Ừ, nghe em.” Túc tiên sinh gật đầu, xoay chìa khóa, lái xe về phía biệt thự trên núi.
Tô Dục Chu còn đang nhớ nhung nồi lẩu tối nay.
Cậu nhớ lại nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, đếm ngón tay: “Mình có thịt bò, thịt dê, thịt gà. Món chính thì bún khoai với mì trứng, rau quả có củ cải, ngô với cải thảo.”
Nghĩ ngợi một hồi, cậu lại nói: “Vừa khéo, Sate King lần trước em nhờ A Lãng mua có cơ hội phát huy tác dụng rồi. Lấy cái đó làm tương chấm thơm lắm!”
“A Lãng?” Túc Khiêm nhướng mày: “Cái bạn bài tập về nhà đó hả?”
Tô Dục Chu ngơ vài giây, sau đó bĩu môi: “Sao anh còn nhớ chuyện đó nhỉ? Làm cậu ấy không dám tới tìm em chơi.”
Túc Khiêm nhún vai.
Thế chẳng tốt hơn sao? Anh cũng không quên, chính miệng Tô Dục Chu từng nói cậu vốn thích A. Mà A Lãng còn là bạn từ nhỏ của cậu, rất khó để anh không nghĩ nhiều.
Một lát sau, xe họ dừng đèn đỏ.
Bông tuyết bay lả tả, trận tuyết này còn rất lớn, không bao lâu đã nhuộm thế giới thành một màu trắng.
Người đi đường vội vàng, tất cả đều chạy về nhà né tránh gió tuyết.
Túc Khiêm nhìn những bông tuyết không ngừng rơi rụng, đột nhiên nhớ ra, hỏi Tô Dục Chu: “Em có bài tập nghỉ đông không?”
“…”
Không thể bỏ qua vụ bài tập được sao?
Tô Dục Chu chán nản, nhưng vẫn trả lời: “Có hai cái PowerPoint phải làm ạ.”
“Tối tới phòng làm việc của anh làm đi.”
Người đàn ông thản nhiên nói, dường như chỉ đang thảo luận bài tập của cậu, nhưng…
Tô Dục Chu nhớ tới hình ảnh nào đó, cùng với lời nói khi ấy người này đã thì thầm bên tai cậu. Tóm lại là, không phải như cậu nghĩ chứ?
Cậu hoài nghi nhìn Túc tiên sinh.
Anh rất chững chạc đàng hoàng, mặc chiếc áo len cổ lọ màu đen, một vẻ đẹp kiềm chế, đúng chuẩn hệ cấm dục.
Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi.
Tô Dục Chu thầm gật gù, đuổi đi đống suy nghĩ xấu hổ vừa hiện lên trong đầu, sau đó nói: “Sẽ không làm phiền anh chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Đèn chuyển màu xanh, Túc tiên sinh nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, ở góc độ mà chàng trai không thể thấy, anh thầm cong môi.
Tuyết lớn đầy trời, xe của họ thong thả chạy trên đường, cuối cùng cũng về tới biệt thự trên núi khi màn đêm buông xuống. Túc Khiêm lái thẳng vào nhà để xe, nhiệt độ trong nhà không quá thấp vì hệ thống sưởi được kích hoạt từ xa đang chạy.
“Meo —“
Bánh Bông Tuyết nằm trên sàn, lười biếng liếc họ một cái.
Đám mèo con được thả ra, khỏe như vâm, không hề giống vừa được tiêm vắc xin. Bởi vì quá ầm ĩ còn bị Bánh Bông Tuyết đánh.
Buổi tối, giống như Tô Dục Chu đề nghị, hai người xử lí xong nguyên liệu nấu ăn thì kê nồi lên bếp, ăn lẩu.
Bầu trời bên ngoài đã là một màu đen, tuyết vẫn còn rơi, họ ngồi trong phòng ấm áp ăn lẩu, tự dưng có cảm giác bình lặng êm ả, lại thỏa mãn hạnh phúc đến lạ kì.
Sau bữa ăn, Tô Dục Chu ngồi tiêu cơm, nhớ tới lời dặn của Túc Khiêm, quyết định vào phòng lấy laptop, đi tới phòng làm việc.
Cậu rất hiếm khi đến chỗ này, ấn tượng sâu nhất là cái lần kia…
Tô Dục Chu vỗ mặt để mình tỉnh táo hơn một chút, giơ tay gõ cửa rồi mới đẩy cửa đi vào.
Túc tiên sinh đang ngồi sau bàn làm việc xem giấy tờ, tư thế ngồi ngay ngắn không hiểu sao toát lên sự nghiêm túc và tỉ mỉ.
“Anh Túc.”
Tô Dục Chu ôm máy tính đi vào ngồi xuống đối diện anh, Túc Khiêm gật đầu, đứng dậy rót cho cậu một chén nước ấm.
Hai người một xử lý công việc một làm bài tập.
Trong căn phòng ấm áp tĩnh lặng, lắng nghe tiếng bông tuyết rơi khe khẽ cùng với gió núi thỉnh thoảng gào thét, cảm thấy năm tháng thật bình yên.
Tốc độ của Tô Dục Chu rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã làm xong hai phần PowerPoint.
Cậu thoải mái vươn vai, thấy Túc tiên sinh vẫn cắm mặt vào đống tài liệu thì không quấy rầy anh, tắt máy tính đi tới trước cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài.
Bỗng nghe được tiếng dịch ghế sau lưng.
“Chu Chu?”
Thanh âm của người đàn ông vang lên, mang chút thanh nhàn.
“Dạ?” Tô Dục Chu đáp lời, vừa định quay lại thì người kia đã đứng dậy đi tới sau lưng, đôi bàn tay cứng cáp vòng lấy eo cậu.
Anh kề má với cậu, da thịt chạm nhau, thân mật vô cùng.
Tô Dục Chu khẽ cười.
Cậu rất hưởng thụ bầu không khí ấm áp giờ phút này, hai tay không khỏi đặt lên mu bàn tay Túc Khiêm, hơi híp mắt lại, an tâm tựa vào lồng ngực anh.
Sau đó cậu nghe được Túc Khiêm ghé vào tai mình, thanh âm trầm thấp nặng nề, quyến rũ mê người: “Làm xong bài tập rồi à?”
Tô Dục Chu chớp mắt, từ khi nào Túc tiên sinh để ý việc học của cậu như vậy?
“Xong rồi ạ.”
Cậu gật đầu, sau đó hai mắt trợn tròn, mà giọng nói của anh cũng theo sát vang lên bên tai cậu: “Vậy đến lượt anh làm…”
Ngoài cửa sổ, gió tuyết hòa vào nhau, rơi cả một đêm.
________________________
Tui sẽ không nói là tui lỡ quên vụ edit ngoại truyện cho bộ này đâu…