Edit: Ry
Hôm Tết Nguyên Tiêu, cuối cùng Túc Khiêm cũng được gặp chị gái của Tô Dục Chu.
Tô Vũ chạy từ nước ngoài về, cả nhà ra sân bay đón chị, lại cùng nhau tới nhà ông ngoại.
Tuy trước đó từng nói chuyện qua điện thoại, cũng gửi ảnh sang cho chị xem, nhưng khi vị Alpha nữ này nhìn thấy Omega của em trai nhà mình, mặt mày vẫn đầy chấn động.
Chủ yếu là…
Chị phát hiện mình lùn hơn cả hai người!
Tô Vũ ngước mắt nhìn Túc Khiêm.
Thấp hơn em trai thì cũng không sao, dù gì Chu Chu cũng là A cao cấp, phân hóa xong lại tiếp tục phát triển là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là…
Tại sao Túc Khiêm là Omega cũng cao hơn chị? Thậm chí còn cao ngang Chu Chu?
Tô Vũ bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Còn việc em trai có bạn trai là một O to bự? Chuyện này thì chị không thấy có vấn đề gì, vì ở nước ngoài AA chị còn gặp rồi, tư tưởng thoáng hơn trong nước rất nhiều.
Chu Chu và bạn trai nó tốt xấu cũng là AO, chỉ là thẩm mỹ không giống bình thường mà thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.
Thứ duy nhất khiến chị rầu rĩ là tuổi của Túc Khiêm.
Không chỉ cao hơn chị, mà còn lớn tuổi hơn chị? Ầy chuyện này…
Nhưng khi nhận được quà Túc Khiêm chuẩn bị cho mình —
Một con mô hình Gundam không còn sản xuất, đánh giá của Tô Vũ với anh lập tức ngoặt 360 độ.
Thật quá có lòng!
Có thể bám đùi được một phú bà O thì dù có già nữa cũng là phúc em trai chị tu luyện mấy kiếp mới được!
Thấy chị gái trong nháy mắt đã bị Túc Khiêm thu mua, ôm mô hình hưng phấn, Tô Dục Chu cũng không thể không cảm khái, Túc tiên sinh thật biết tặng quà, gần như chưa từng tặng sai cái gì.
Tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy chắc cũng là đặc điểm của một Omega nhỉ. Đương nhiên chủ yếu vẫn là Túc tiên sinh quý trọng người nhà cậu, ý nghĩ này khiến Tô Dục Chu cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Họ nhanh chóng đến nhà họ Lâm, cùng ông bà Lâm đón Tết Nguyên Tiêu.
Túc Khiêm một lần nữa cảm nhận được sức hấp dẫn của ngày hội truyền thống này.
Có điều không hưởng thụ như Túc Khiêm, cả ngày hôm nay Tô Dục Chu cứ nhấp nhổm nhìn điện thoại không ngừng —- Đúng hơn là nhìn thời gian.
Cậu tràn ngập mong đợi, hi vọng ngày mai mau đến, bởi vì…
Túc tiên sinh đã hứa vào lễ Tình Nhân sẽ mặc trang phục hầu gái cho cậu xem!
Thật ra Túc tiên sinh cũng không muốn.
Tô Dục Chu nhìn ra chứ, vì mỗi lần cậu nhắc tới, anh đều sẽ lảng đi không trả lời, tất nhiên cậu có thể nhìn ra được tâm sự của anh.
Nhưng không thể làm vậy được.
Tô Dục Chu nghĩ, để Túc Khiêm đồng ý mặc cho mình xem, cậu đã phải hi sinh tự mặc một lần rồi, còn đeo tai mèo đuôi mèo xấu hổ như vậy nữa.
Nếu Túc tiên sinh đổi ý, vậy chẳng phải là cậu sẽ mất cả chì lẫn chài sao?
Thế nên suy tư một hồi, lần cuối cùng nhắc tới chuyện này, Túc tiên sinh ậm ờ đáp, Tô Dục Chu đã dùng đòn sát thủ —
“Anh Túc, nếu anh không muốn mặc cho em xem thì em đi hỏi đàn anh Bạch Kha vậy.”
Tô Dục Chu ra vẻ lạnh nhạt nói.
“Nhận được trang phục hầu gái chắc anh ấy sẽ vui lắm.”
Sắc mặt Túc Khiêm ngay lúc đó đã đen kịt.
“Cái này may theo số đo của anh, cậu ta sẽ không mặc vừa.” Anh trầm giọng nói.
Tô Dục Chu nhún vai: “Sửa lại là được rồi.”
Túc Khiêm nhìn chằm chằm nhóc Alpha. Thật ra anh biết, đây chỉ là lời nói bừa để ép anh đồng ý, với tính cách của Tô Dục Chu, cậu sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng…
Ngộ nhỡ?
Nghĩ đến việc Tô Dục Chu muốn tặng bộ đồ này cho người khác, Túc Khiêm không chịu nổi. Thậm chí bảo anh đặt may một bộ mới, anh cũng vẫn rất khó chịu.
Cuối cùng Túc Khiêm chỉ có thể chiều theo Tô Dục Chu, đồng ý tới lễ Tình Nhân sẽ mặc vào cho cậu ngắm.
Nhận được hứa hẹn, Tô Dục Chu vui chết mất.
Bởi vì còn một ít thời gian, cậu lại đặt may cho mình một bộ trang phục quản gia, đồng thời hẹn thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, định chụp lại cảnh này làm kỉ niệm.
Dù sao cũng là lễ Tình Nhân đầu tiên của họ, rất nhiều ý nghĩa.
Vì để tránh cho Tô Dục Chu đi tìm Bạch Kha, Túc tiên sinh đành phải nhịn đau đồng ý.
Nếu hỏi anh bài xích chuyện mặc đồ nữ tới mức nào, thì thật tình là không có. Dù có ăn mặc như con gái thì anh vẫn là Omega, chuyện đó sẽ không thay đổi, chỉ là trong lòng có chút khó chịu thôi.
Mà giờ, vì cục cưng Alpha yêu dấu của mình, Túc Khiêm chỉ có thể cố gắng vượt qua cảm giác khó chịu đó.
Cuối cùng hội đèn lồng Nguyên Tiêu cũng qua, bọn họ chào đón lễ Tình Nhân vào hôm sau.
Sáng hôm đó, sau khi chào tạm biệt người nhà, cả hai lái xe rời khỏi nhà họ Lâm, mang quần áo tới studio chụp ảnh.
Lúc đặt đồ hầu gái cho Túc Khiêm, Tô Dục Chu đã đặc biệt chọn váy dài.
Một là vì mới đầu xuân trời vẫn còn lạnh, hai là váy dài sẽ che bớt cơ bắp trên người Túc Khiêm, giảm đi sự không hài hòa.
Trải qua bàn tay thần sầu của thợ trang điểm, khi Tô Dục Chu trở lại phòng hóa trang nhìn thấy Túc tiên sinh lẳng lặng ngồi ở trước bàn, hai mắt cậu không khỏi tỏa sáng.
Cậu không ngờ, hiệu quả cuối cùng sẽ tuyệt vời như vậy.
Túc tiên sinh là Omega, tuy anh đã cố gắng rèn luyện dáng người, nhưng ngũ quan về bản chất vẫn theo khuynh hướng mĩ miều thanh tú, chứ không phải rắn rỏi khí phách.
Bình thường không trang điểm, cộng với tính cách mạnh mẽ quyết liệt của anh, nên rất ít người chú ý tới, thực tế ngũ quan tuấn tú của Túc Khiêm còn có sự diễm lệ.
Giờ được thợ trang điểm hóa trang cho phù hợp, phần diễm lệ này đã được phóng đại.
Trước bàn trang điểm nghiễm nhiên có một mỹ nhân trang điểm đậm đang ngồi!
“Anh Túc, anh đẹp quá!”
Tô Dục Chu không nhịn được đi tới, ôm lấy anh từ đằng sau, nhìn vào gương nói.
Túc Khiêm nhìn mắt cậu cười, bất đắc dĩ nói: “Em thích là được rồi.”
Sau đó, sự chú ý của anh rơi trên người cậu thanh niên.
Cậu mặc bộ đồ quản gia màu đen, có thêm mấy phần tao nhã và cao quý, vẻ ngoài vốn khôi ngô đoan chính càng thêm nổi bật nhờ bộ đồ này.
Túc Khiêm ngây ra, sau đó đứng dậy, đè Tô Dục Chu xuống ghế.
Tô Dục Chu còn chưa hiểu gì: “Sao thế? Không đi chụp ảnh ạ?”
“Trang điểm cho em.” Túc Khiêm nói.
“Hả?” Tô Dục Chu chớp mắt: “Anh Túc, anh còn biết trang điểm sao?”
“Biết chút chút.”
Dù sao anh cũng là một Omega rất có mắt thẩm mỹ, mặc dù bản thân hiếm khi trang điểm, nhưng cũng biết.
Tô Dục Chu một lần nữa bội phục, sau đó ngoan ngoãn giao mặt mình cho Túc Khiêm.
Cảm nhận đầu ngón tay người yêu nhẹ nhàng mơn man trên mặt, Tô Dục Chu không khỏi thấy chút khác lạ, như là Túc Khiêm đang cầm lông chim phất lên tim cậu vậy.
Nhưng thợ trang điểm đang đứng cạnh nhìn, cậu không dám thể hiện ra cái gì, chỉ có đôi tai không khống chế được đỏ lên.
Thợ trang điểm là dân chuyên nghiệp, nhưng giờ hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn hai người, sau đó cung kính dâng lên đạo cụ ở thời điểm thích hợp cho Túc Khiêm.
Cũng may thẩm mỹ của Túc Khiêm online.
Túc tiên sinh chỉ trang điểm một chút cho Tô Dục Chu, chủ yếu là làm đều màu da, sau đó kẻ mắt và uốn mi, cuối cùng đánh chút son sáng màu.
Tô Dục Chu vốn đẹp, chỉ trang điểm đơn giản như vậy đã đủ phát huy tối đa hiệu quả, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn nhiều.
Tô Dục Chu nhìn mình trong gương, có cảm giác chỗ nào đó đã thay đổi, tuy nhìn kĩ lại thì thấy vẫn vậy.
Nhưng cậu không hề tiếc lời khen với Túc tiên sinh.
Túc tiên sinh còn biết cả trang điểm! Trên thế giới này có gì là anh ấy không biết nữa không?
Thấy Tô Dục Chu đầy thán phục nhìn mình, Túc Khiêm cong môi, vươn tay xoa đầu cậu.
Sau đó hai người ra chụp ảnh.
Túc Khiêm mặc như vậy nên lúc ngồi ít nhiều cũng có khí chất thục nữ, chỉ nhìn mặt thì rất khó để nhận ra là nam giả nữ. Song, khi anh vừa đứng dậy, dáng người cao lớn đã dễ dàng bại lộ giới tính thật của mình.
Đương nhiên Tô Dục Chu không chê, kéo anh lại chụp rất nhiều ảnh với các tư thế khác nhau, tất cả đều được cậu nghĩ từ trước, chụp ra cũng rất đẹp.
“Hầu gái” và quản gia, trông vô cùng xứng đôi, chủ đề cũng hợp với lễ Tình Nhân.
Cuối cùng, dưới sự nhõng nhẽo của Tô Dục Chu, Túc tiên sinh còn đồng ý ra ngoài chụp —
Địa điểm nằm ngay ở biệt thự trên núi, đang là đầu xuân, tiết trời cũng ấm, chỗ thích hợp để chụp ảnh có rất nhiều.
Hai người chụp hết một ngày mới xong.
“Đợi tôi về chỉnh sửa ảnh xong sẽ gửi cho hai người chọn.” Trước khi đi, thợ chụp ảnh nói vậy.
“Được, làm phiền anh.”
Tô Dục Chu tiễn thợ xong, vừa quay lại đã thấy Túc Khiêm bưng khay đi từ trong bếp ra.
Anh vẫn còn mặc bộ đồ hầu gái kia, trông…
Tô Dục Chu không nhịn được bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của cậu, anh không khỏi hơi ngừng bước. Túc Khiêm đặt trà bánh lên bàn rồi mới nhìn về phía Tô Dục Chu, đi hai ba bước đã tới trước mặt cậu.
“Chu Chu?” Túc Khiêm nhướng mày.
Tô Dục Chu lập tức đứng thẳng lại, khẽ ho một tiếng nói: “Anh Túc, hay anh thử gọi em là chủ nhân đi?”
“Chủ nhân?” Túc Khiêm nhướng mày, ánh mắt lấp lóe mấy phần nguy hiểm.
Tô Dục Chu lại không chú ý tới, còn đang đắm chìm trong ý tưởng bất chợt của mình. Cậu gật gù: “Đúng vậy, bọn mình chơi đóng vai nhân vật đi, em thấy cái này vui phết!”
“Ưm…” Cậu ngẫm nghĩ: “Em sẽ đóng vai cậu chủ, còn anh là hầu gái của em, thiết lập thân phận ổn không?”
Túc Khiêm nhìn nhóc Alpha tràn đầy phấn khởi, khẽ cười một tiếng: “Được, thưa chủ nhân.”
Không ngờ anh lại phối hợp như vậy, Tô Dục Chu không khỏi toét miệng cười.
Nhưng tiếp đó, Tô Dục Chu còn chưa đắc ý được bao lâu, đã bị “hầu gái” của mình đè vào trong góc tường, không ngừng truy hỏi.
“Chủ nhân, phục vụ như vậy ngài có hài lòng không?”
Mà “cậu chủ nhỏ” đáng yêu xinh xắn đã không nói được nên lời.