Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 67: Phong vân kích động (1)



Edited by Bà Còm in Wattpad

Tạ Cẩn không nói gì, chỉ trầm mặc ôm chặt nàng.

Đâu thể nào Thái Hậu không dự đoán được quân Tây Lương sẽ không lui binh? Phá rồi mới xây, sự thật là bà ta muốn xây dựng một quân đội mới từ đống phế tích để bà ta có thể hoàn toàn khống chế mà thôi.

Thẩm Hoán và Tây Cảnh Quân do ông thống lĩnh không đạt được yêu cầu của Thái Hậu, vậy thì cứ hoàn toàn phá nát đội quân này rồi lại thành lập, xem ai có thể trổ hết tài năng từ trong khốn cảnh. Coi bộ trong toàn bộ kế hoạch của Thái Hậu, điểm duy nhất ngoài ý muốn chính là phu thê Thẩm Hoán song song bỏ mạng. Nếu không, bà ta sẽ không cố ý kéo dài thời gian, đến khi Bắc Cảnh Quân gần nhất rốt cuộc chờ được lệnh cứu viện thì Ký Vân Quan đã bị bao vây hồi lâu.

Tạ Cẩn nhớ lại tình hình khi đó.

Sau khi Tây Lương phát động tiến công quy mô, Tạ Kích vẫn luôn đợi triều đình phát lệnh chi viện Tây cảnh, mệnh lệnh vừa đến là ông lập tức phân phối ba vạn đại quân chạy tới. Tạ Cẩn thống lĩnh đội trọng kỵ binh Lân Phong Doanh đến nơi sớm nhất. Thế nhưng cũng đã là ngày thứ mười từ khi quân Tây Lương nổ bùng đợt sóng tấn công mãnh liệt vào tường thành Ký Vân Quan.

Tạ Cẩn suất lĩnh kỵ binh Lân Phong Doanh dọc theo núi Mông Giáp xông đến sau lưng quân Tây Lương đang tấn công tường thành, chém giết mở một con đường máu ra phía trước. Khi vọt tới dưới thành lâu, liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Tầm trên đầu tường đang múa trường đao chém đứt cánh tay một tên quân Tây Lương.

Anh chỉ trao đổi ánh mắt với nàng, dẫn dắt kỵ binh Lân Phong Doanh phối hợp với tàn quân Tây cảnh trên tường thành, không ngừng xung phong liều chết rốt cuộc sát lui thế tấn công như chẻ tre của quân Tây Lương.

Cửa thành vỡ nát mở ra, Tạ Cẩn vào thành, Thẩm Tầm vẫn còn ở lại trên thành lâu bố trí ứng phó đợt sóng tấn công tiếp theo của quân Tây Lương.

Vừa lúc này, nhóm thứ hai của viện quân Bắc cảnh đuổi tới, quân Tây Lương thấy đã mất cơ hội công thành bèn thổi kèn bắt đầu quy mô lui binh.

Thẩm Tầm xuống tường thành, tìm được Tạ Cẩn hỏi: “Tạ Cẩn, anh mang theo bao nhiêu kỵ binh?”

Tạ Cẩn đáp: “Tám ngàn, mới vừa rồi hy sinh một số, chắc còn chưa đến bảy ngàn.”

“Nơi này tôi còn một ngàn kỵ binh, đủ rồi…” Nàng lau vết máu trên mặt, đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm vào anh: “Anh tạm thời cho tôi mượn bảy ngàn người này, tôi bảo đảm trả lại cho anh nguyên vẹn.”

“… Cô điên rồi?” Tạ Cẩn đoán được ý đồ của nàng: “Không được.”

Thẩm Tầm không nói gì, cũng không dời ánh mắt, vẻ mặt ánh mắt đều là hận ý và kiên trì. Máu tươi vẫn còn loang lổ trên má nàng, khiến lọn tóc lòi ra khỏi mũ giáp bết lại một mảng.

Tạ Cẩn phun một bãi nước miếng lẫn cát và máu, cắm mạnh trường thương xuống mặt đất sũng huyết: “Năm ngàn người, tôi cho cô mượn năm ngàn người. Tuy vậy, Thẩm Tầm cô nghe cho kỹ, trở về mà thiếu một người là tôi tìm cô tính sổ!”

Khóe môi Thẩm Tầm hơi run rẩy, không cò kè mặc cả, từ thắt lưng lấy ra một khăn quàng máu me loang lổ ném vào đống lửa bên cạnh.

Miếng vải không bốc cháy, ngược lại chỉ chốc lát chợt trở nên đỏ tươi như mới.

Lúc còn rất nhỏ Tạ Cẩn đã nghe nàng khoe với mình, nói là phụ thân kiếm được một tấm vải không bén lửa tốt nhất Tây Vực, dùng làm một khăn quàng cho mẫu thân nàng.

Mấy ngày trước Tạ Cẩn nghe tin tức phu thê Thẩm Hoán chết trận, thầm đoán khăn quàng kia chính là Thẩm Tầm cởi ra từ thi thể mẫu thân.

Anh nhìn nàng vớt tấm khăn quàng đỏ tươi như máu ra khỏi đống lửa, dùng dao găm cắt ra mấy mảnh vải, phần còn lại nhét trở vào thắt lưng.

Nàng bện mấy miếng vải kia thành sợi tơ hồng, hai bàn tay bện dây run nhè nhẹ.

Tạ Cẩn không nói một lời chỉ nhìn nàng bện.

Tàn lửa bay tán loạn, tường thành bị phá lỗ chỗ, trận chiến đấu kịch liệt qua đi, trong ngoài tường thành máu thịt hỗn độn, tiếng kêu rên thảm thiết quanh quẩn bên tai, khắp nơi đều là giáp sắt vỡ nát và cờ lệnh rách bươm, mũi tên và trường mâu cắm tua tủa, binh khí đứt gãy và những cây đuốc nằm la liệt.

Khói lửa bụi tro thổi qua từng đợt, trời đất bao trùm một mảnh chết chóc và bi thương.

Thẩm Tầm giống một người máu đứng giữa cảnh đổ nát thê lương, trên áo giáp trên mặt trên tay đều là vết máu, thế nhưng trông nàng có vẻ thực bình tĩnh, trong ánh mắt cũng không có giọt lệ nào.

Chốc lát sau nàng đã bện xong sợi dây, cởi giày vén ống quần cột sợi dây đỏ vòng quanh cổ chân, mang giày lại xong rồi mới ngẩng đầu nhìn Tạ Cẩn.

“Cảm ơn.” Nàng thốt ra hai chữ khô khốc, cầm lấy trường đao quay người rời đi.

Hai ngày sau, Thẩm Tầm suất lĩnh một vạn kỵ binh chắp vá lung tung từ khắp nơi, trải qua sự huấn luyện ngắn ngủi của nàng, phóng như bay ra khỏi tường thành Ký Vân Quan.

Nàng đuổi theo đám quân Tây Lương rút lui đến tận chỗ sâu của núi Mông Giáp, trong trận hỗn chiến một đao chém đầu tên thủ lĩnh. Ba vạn quân Tây Lương tán loạn mất hẳn lực chống cự, hoàn toàn bị tiêu diệt dưới một vách núi cách cốc Thúy Bình Sơn không xa.

Sau trận chiến bảo vệ Ký Vân Quan và trận truy kích quân Tây Lương, danh tiếng của Thẩm Tầm mười bảy tuổi tăng vọt, không lâu lấy được quyền quản hạt Tây Cảnh Quân vào tay.

Cảm ơn nếu vào wattpad thăm nhà bà còm. Trong phòng ngủ đã được chiếu sáng ngời, ánh nắng xuyên qua màn sa mỏng tang, có thể thấy được những hạt bụi li ti phiêu đãng trong quầng sáng. Tấm gương ở mép giường càng thêm sáng rực, thậm chí có chút chói mắt. Tạ Cẩn dịch người vén màn lên.

Thẩm Tầm rút chân ra khỏi chăn, kéo ống quần nhìn chăm chú vào sợi dây đỏ quanh cổ chân.

Nàng cũng nhớ lại hình ảnh Tạ Cẩn khi đó.

Thiếu niên mười sáu tuổi mặc giáp nặng, đã có dáng người cao lớn rắn rỏi, mồ hôi và máu ướt thái dương cậu, máu chảy thành dòng dọc theo trường thương siết chặt trong tay nhỏ giọt xuống đất; ánh mắt hung hãn đầy sát khí khi chém giết, nhưng khi nhìn nàng thì phần sát khí kia lại biến mất, chỉ còn sự ấp úng quan tâm.

Nàng không ngờ Tạ Cẩn thật sự cho nàng mượn năm ngàn binh, nàng vốn chỉ hỏi thử mà thôi, cũng không đặt hy vọng gì.

Năm ngàn kỵ binh, ngoại trừ những người bị thương trong lúc chém giết thì gần như toàn bộ binh lực của Lân Phong Doanh.

Nếu lỡ năm ngàn quân này có gì sơ xuất, trên lưng Tạ Cẩn sẽ mang tội danh đủ để hủy diệt tiền đồ.

Nếu nói trước đó nàng chỉ xem Tạ Cẩn như một đối thủ thú vị và bạn chơi cùng, nhưng trong khoảng khắc kia, nàng cảm thấy bản thân đã dành cho cậu ta một loại cảm giác rất khác biệt.

Hoặc có thể nói, một ít tình cảm đặc thù tích lũy trong lòng nàng đã lâu trong nháy mắt đột nhiên sáng tỏ.

Chỉ là giữa nàng và Tạ Cẩn không chỉ bị ngăn cách bởi sự đối lập của Thẩm gia và Tạ gia, mà cả hai đều nắm binh quyền trong tay, không thể dùng liên hôn để xác nhập Tây Cảnh Quân và Bắc Cảnh Quân lần nữa.

Lúc sau bị Thái Hậu và Hoàng đế tác hợp thành thân với Tạ Cẩn, nàng chẳng những không cự tuyệt mà trong lòng còn dấy lên vài tia mừng thầm, cảm thấy chuyện hôn nhân này xem như là điều an ủi duy nhất trong sự phẫn nộ khi bộ hạ thân tín bị bắt giam và sự không cam lòng khi quyền quản hạt Tây Cảnh Quân bị tước mất.

Tạ Cẩn ngồi trở lại, từ sau lưng ôm lấy nàng, dùng cơ thể sưởi ấm cho nàng.

Thẩm Tầm phục hồi tinh thần, liếm môi nói: “Ta muốn uống nước.”

Tạ Cẩn cười: “Uống nước gì chứ, có trà đây, chờ một chút.”

Anh chàng mặc quần áo xuống giường, ra hành lang bên ngoài rồi bưng vào bếp lò và dụng cụ nấu trà.

Thẩm Tầm nhìn chàng đổ nước vào ấm, đặt lên bếp lò nấu sôi, sau đó dọn ra trà cụ, bỏ lá trà vào bình.

“Hạ nhân trong nhà sẽ không xông tới đây chứ?” Nàng hỏi.

Tạ Cẩn nghe nàng dùng hai chữ “Trong nhà”, lòng vui vô cùng, cười nói: “Không, ta đã phân phó không cần đến hậu viện. Cứ thoải mái đi, cho dù có ai vô tình tới nhìn thấy nàng cũng không sao đâu — — người nhà này vẫn có thể tin được.”

Thẩm Tầm hơi yên tâm. Lúc này nước đã sôi ùng ục tỏa hơi quay cuồng, mang đến vài tia ấm áp trong buổi bình minh tươi sáng nhưng lạnh lẽo.

Tạ Cẩn nhấc ấm rót nước sôi vào bình trà, chỉ chốc lát hương trà tỏa khắp nơi. Tất cả chuyện xưa vui buồn tan hợp cùng huyết lệ đau thương theo hương trà lượn lờ bay ra khỏi cửa sổ, như bụi mù theo gió phiêu đãng về hướng xa xa.

Lúc này cảm xúc của Thẩm Tầm đã hoàn toàn bình ổn, tiếp nhận chén trà nhấp vài ngụm rồi nói: “Có rất ít người biết về kết quả cuộc thảo luận trước khi trận chiến xảy ra, cho nên ta cũng như mọi người cho rằng thật sự vì Ngô Tướng quân tự mình lãnh binh đi cốc Thúy Bình Sơn, trúng phải mai phục của quân Tây Lương. Mãi đến mùa xuân năm nay ta đưa khâm sai triều đình đi Tây Lương đàm phán hòa bình, vô tình biết được trong triều có người cấu kết với Tây Lương. Ta nghe lén được cuộc nói chuyện có đề cập đến sự việc bi thảm tám năm trước, thế mới biết chuyện này có điều kỳ quặc.”

Tạ Cẩn thở dài, cũng không dập tắt lửa than trong bếp lò nhỏ cứ để than cháy, mở cửa sổ thêm một ít.

Anh châm đầy chung trà cho Thẩm Tầm rồi hỏi: “Vậy là nàng chọc giận Thái Hậu bởi vì tra xét chuyện này?”

Thẩm Tầm gật đầu: “Trước đó ta chỉ biết trong triều có người tiết lộ quân cơ, hơn nữa cũng không biết người bên Tây Lương là ai. Ta phái rất nhiều thám tử đến Tây Lương, Thẩm Uyên phát hiện bèn tới hỏi ta, ta và hắn cãi nhau một trận, hắn về kinh bẩm báo cô mẫu. Thái độ cô mẫu xử lý việc này làm ta linh cảm sự tình có liên quan đến bà ấy, hoặc là có liên quan đến những người khác trong Thẩm gia.”

Nàng thở dài, liếc Tạ Cẩn một cái: “Cho nên vì cẩn thận, ta cảm thấy vụ này nên tạm thời không nói cho chàng thì tốt hơn.”

Tạ Cẩn cười cười, cúi đầu uống trà.

“… Trong trường hợp này, ta chỉ có thể án binh bất động. Về sau, Hoàng Thượng cho ta manh mối, nhắc tới thời trẻ cô mẫu ở Ngô Châu từng có giao tình rất sâu với một người Tây Lương. Ta lần theo phương hướng này điều tra, mới tìm được huynh trưởng của Tây Lương Vương — hiện giờ là Ninh Thạc Vương Ô Hoàn — khi còn trẻ đã từng rời Tây Lương mấy năm. Gã dùng tên giả Lý Hồ du lịch ở quan nội một đoạn thời gian, trở về Tây Lương không lâu đã nhận được quyền chưởng quản mười vạn quân Tây Lương, từ đấy về sau trải qua bao nhiêu thăng trầm, dù chưa có thể nắm quyền nhưng vẫn không rời khỏi trung tâm quyền lực của Tây Lương.”

Thẩm Tầm cảm thán: “Nếu không nhờ Hoàng Thượng cho ta manh mối này, khả năng ta vẫn cứ đi đường vòng — — Tám năm sau vụ thảm sát, cô mẫu và Ô Hoàn không tiếp tục liên lạc; nhưng trước đây không lâu, Hoàng Thượng hạ lệnh rút bốn vạn Tây Cảnh Quân về đồn điền Ngô Châu, Thái Hậu và Thẩm Uyên khổ công tìm đối sách, vì thế mới bắt liên lạc với Ô Hoàn.”

Tạ Cẩn vừa nghe lập tức hiểu rõ.

Mười vạn Tây Cảnh Quân bị rút đi bốn vạn, thứ nhất là thiếu bốn vạn quân lương của binh lính, đối với Thẩm Uyên muốn dựa vào quân lương để bòn xén gom tiền thì điều này khó có thể tiếp thu. Thứ hai là binh lính đồn điền tuy trên danh nghĩa vẫn thuộc về Tây Cảnh Quân, nhưng ai cũng biết, một khi bốn vạn binh này rời khỏi biên cảnh thì tình huống sẽ rất khó nói — — nếu biên quan ổn định không có chiến sự, biên chế quân đội ở biên cảnh sẽ dần dần cố định, một khi phát sinh chiến sự, binh lính đồn điền đã lâu không ra chiến trường, sức chiến đấu giảm sút sẽ khiến trận chiến rất khó đánh.

Vì thế Thái Hậu và Thẩm Uyên bèn liên lạc với Ô Hoàn, nhờ Ô Hoàn cho tiểu đội gã nắm giữ liên tục gây rối ở biên giới phía Tây. Do đó, để bảo vệ biên quan vững vàng, việc rút bốn vạn binh lính về đồn điền dĩ nhiên chỉ có thể từ bỏ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.