Chạng vạng trời lại trở gió.
Mặt trời lặn khuất xa xa ngoài biên thành, trên tường thành cờ xí bay phấp phới, nghe đâu đây tiếng hô loáng thoáng của binh lính mặc giáp sắt.
Thẩm Tầm đứng lặng lẽ trên tháp cao của tường thành Vọng Long Quan nguy nga hồi lâu.
Gió lồng lộng thổi bay áo choàng đỏ thắm, tung lên dải lụa đỏ trên đầu, ánh mắt nàng dừng ở nơi xa mang theo lo lắng và bất an rõ ràng.
Thôi Yến đi đến sau lưng nàng, không nói lời nào cũng nhìn về phương xa.
Bầu trời đầy gió và mây mù, những đám mây đen u ám cuồn cuộn chồng chất lên nhau rồi lại tản ra.
Thẩm Tầm quay đầu: “Quân sư, ta luôn có linh cảm không tốt…”
Thôi Yến gật đầu: “Sự nhẫn nại của Lãng Thố lần này quả thực rất đáng ngạc nhiên. Thật ra, binh lực Phàn quốc bố trí ở phía nam dọc theo Bắc cảnh, ngoại trừ một vạn kỵ binh ở Hắc Long Bảo là thân binh của y, một nửa quân khác là của Phàn Vương đời trước, nửa còn lại là số binh Lãng Thố hàng phục từ các bộ lạc phía Bắc rồi điều lại đây. Mười lăm vạn kỵ binh tinh nhuệ của y vẫn giấu ở vương đô Phàn quốc, chưa bị ảnh hưởng.”
“Tuy là như thế, nhưng ta thật không ngờ y có thể nhẫn đến mức này.” Thẩm Tầm nói: “Ngoài ra, hành trình của Âm Sí Quân không thể đi xa hơn về hướng Bắc, vùng sông Loan đã là điểm tận cùng.”
Nàng xoay người xuống tường thành, phân phó một câu cho Từ Thông đi theo phía sau: “Lát nữa Âm Sí Quân hồi doanh, bảo Tạ Thống lĩnh tới lều của ta vào giờ Hợi.”
Thôi Yến không đi xuống cùng Thẩm Tầm mà vẫn đứng trên tháp cao, nhìn những dãy núi trập trùng uốn lượn như con rồng đang nằm.
Chỉ chốc lát sau, xa xa có một đội kỵ binh thật dài từ khe núi nhanh chóng phi ngựa về hướng cửa thành. Thôi Yến ra lệnh mở cửa, kỳ binh dẫn đầu giơ quân kỳ đen thực mau phi vào.
Thôi Yến khoanh tay nhìn Âm Sí Quân phía dưới cưỡi ngựa vượt qua.
Đội quân này không còn là ám quân mà ông điều khiển trước kia, bọn họ đã được phép mặc áo giáp đội mũ giáp, cũng được phép dựng thẳng quân kỳ của chính họ. Nhưng phần lớn khôi giáp trên người họ là cởi ra từ thi thể quân địch, không đồng bộ.
Mặc dù như thế, toàn đội đã lăn qua ngọn lửa chiến tranh và máu tươi, trở nên đồng bộ lãnh khốc và u nghiêm. Khi bọn họ cưỡi ngựa lướt tới, trên người tỏa ra sát khí rét lạnh khiến ai vừa ghé mắt là tim bỗng run rẩy, trang phục hỗn độn rách nát cũng không thể giảm đi loại cảm giác áp bách u ám này.
Qua nhiều lần chinh chiến, hai vạn Âm Sí binh thiệt hại một ít, nhưng vẫn có người từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến không ngừng, thỉnh cầu gia nhập đội ngũ nổi danh hung tàn, dù bọn họ biết đội ngũ này chưa phải là quân đội chính quy của Đại Tuyên, binh lính còn không có quân lương.
Những người xin gia nhập nắm chặt đao thương, trầm mặc chờ bên ngoài bãi đất trống của đại doanh Vọng Long Quan, rất nhiều người trên mặt có vết đao, cá biệt có vài người trên má còn bị xăm chữ.
Tạ Cẩn tuyển chọn bọn họ rất khắc nghiệt nhưng chưa từng hỏi qua quá khứ của những người này, dù biết có người là khâm phạm đang lẩn trốn. Bọn họ chỉ cần trải qua khảo hạch là được phép gia nhập Âm Sí Quân, sau đó bọn họ chỉ có thân phận duy nhất là Âm Sí binh mà thôi, mặt nạ đeo lên, danh tính biến mất, từ đây cuộc sống bọn họ chỉ còn những cuộc hành trình chém giết vô tận.
Chờ đến một ngày đạt được biên chế chính thức, gỡ xuống mặt nạ, bọn họ sẽ có một thân phận và diện mạo hoàn toàn mới để có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời. Đây chính là nguyên do bọn họ thiêu đốt mồ hôi và máu, dùng hết toàn lực để đoạt lấy.
Cho dù thân trong bóng tối nhưng vẫn hy vọng có thể sống dưới ánh mặt trời.
Âm Sí Quân trầm mặc vượt qua cửa thành, mọi người yên lặng nhìn chăm chú, không hề có hoan hô cổ vũ cùng nghênh đón nhiệt liệt.
Sau khi đội ngũ thật dài vào thành, Tạ Cẩn xách theo trường thương phóng ngựa mà đến. Thôi Yến đưa tay làm hiệu cho anh, Tạ Cẩn hơi gật đầu, phi về doanh địa của Âm Sí Quân.
Anh vào doanh trướng của mình tắm rửa một chút, tẩy đi mùi máu tươi trên người, thay bộ quần áo, khi ra tới vừa lúc chủ trì cuộc khảo hạch của đám tân binh.
Lần này Âm Sí Quân thâm nhập vào nội địa của Phàn quốc, vọt về hướng bắc tới vùng sông Loan, rời khỏi đại doanh hơn mười ngày. Những người thỉnh cầu gia nhập Âm Sí Quân chờ đợi bên ngoài doanh địa đã lên tới vài trăm. Bọn họ cứ ngồi xổm cách bãi đất trống không xa, chẳng lên tiếng cũng không rời đi, đói bụng thì lấy lương khô trong tay nải ra gặm, trời tối thì đặt tay nải xuống đất làm gối đầu, cuộn tròn thân thể đi vào giấc ngủ ngay tại chỗ.
Thủ vệ doanh địa thực đau đầu với đám người này, vừa nghe Tạ Cẩn hồi doanh bèn dẫn đoàn người tới bãi cát phía sau.
Tạ Cẩn ước lượng thời gian rồi sai người đưa bọn họ tới trung tâm bãi đất trống, lập tức bắt đầu khảo hạch tuyển chọn.
Lần này giao chiến với Phàn quân ở ven bờ sông Loan, Âm Sí Quân tổn thất hơn hai ngàn người, thật sự cần phải nhanh chóng bổ sung máu mới.
Thẩm Tầm cưỡi ngựa ra khỏi khu trại của Vinh Sách Doanh đi về hướng lều chỉ huy, vừa lúc đi ngang qua bãi đất trống bèn dừng ngựa trên sườn núi quan sát tình hình tuyển chọn Âm Sí binh phía dưới.
Vùng Bắc địa trời tối muộn, qua giờ Tuất mà ánh mặt trời mới vừa tắt, giáo trường phía dưới bắt đầu đốt đuốc. Tạ Cẩn mặc áo đen, ngồi ngay ngắn trên ghế dựa đặt giữa hai ngọn quân kỳ đen, đứng phía sau là Kỳ Minh Nguyệt và Mục Thanh Phong, trái phải có hai hàng Âm Sí binh giáp đen áo đen, ánh đuốc phản chiếu trên mặt nạ đồng loạt phát ra hào quang hung ác, giống một đám quỷ dữ từ trong địa ngục chui ra.
Với thế trận và tư thế lạnh lẽo này, người nào gan bé một chút có lẽ sẽ bị dọa sợ đến mức chân nhũn ra.
Thẩm Tầm không khỏi nở nụ cười.
Vòng tuyển chọn đầu tiên rất đơn giản trực tiếp, mười người dự thi hợp thành một tổ bắt đầu chém giết trong vòng một khắc, có thể dùng bất luận binh khí và chiêu thức gì; một khắc sau trống lệnh gõ vang, người còn đứng được thì lọt vào vòng trong, còn người ngã xuống bị kéo đi để quân y xử lý vết thương rồi được cho một bao lương thực và chút ít dược phẩm, đưa ra đại doanh.
Nếu trong mười người không có người nào ngã xuống, vậy chứng tỏ không ra sức chém giết, cả mười người đều bị loại.
Người được tạm thời lưu lại sẽ bước vào vòng thứ hai là khảo hạch cưỡi ngựa bắn cung. Những con ngựa Hồ tính tình hung hãn nhất được dắt ra khỏi chuồng ngựa, đang cáu kỉnh dùng móng guốc đào cát bên lề giáo trường.
Thẩm Tầm quan sát một lát rồi cỡi ngựa đi.
Xem xong vòng tuyển chọn thứ nhất, Tạ Cẩn thoáng phân phó vài câu rồi đi đến giáo trường chính của đại doanh Bắc Cảnh Quân.
Giáo trường trước lều chỉ huy đốt đuốc sáng rực, Thẩm Tầm đang đứng nói chuyện với hai Thống soái của đội kỵ binh nặng là Lăng Chỉ và Lý Phúc, chỉ chốc lát sau Tống Hành cũng bị gọi tới.
Trong giáo trường có một đội kỵ binh đang thao luyện, Tống Hành đưa tới một đội bộ binh xen kẽ trong đó, đang sử dụng trận pháp Hoa Mai do Thẩm Tầm nghĩ ra để diễn luyện cho binh lính.
Trận pháp này vừa công vừa thủ, dùng đội bắn nỏ và thuẫn bài của bộ binh xếp thành tâm trận; kỵ binh vây chung quanh, khi cơ hội đến thì nhanh chóng triển khai đội hình từ hai cánh để bọc đánh và công kích, khi gặp tình hình nguy hiểm thì nhanh chóng lui về phòng thủ; đội du binh ở cuối cùng, có thể đúng lúc bổ sung cho những mặt khác trong trận.
Các tướng lãnh quan sát tình hình diễn luyện trong giáo trường, thỉnh thoảng bàn luận vài câu.
Khi Tạ Cẩn đến đây, mọi người đều ngừng nói đồng loạt nhìn về phía anh.
“Tham kiến Thẩm Tướng quân.” Tạ Cẩn ôm quyền hành lễ với Thẩm Tầm, sau đó nhìn những người khác gật đầu chào: “Thôi Quân sư, Lý Tướng quân, Lăng Tướng quân, Tống Đô úy.”
Thẩm Tầm chỉ liếc anh một cái rồi dời tầm mắt, nhìn chăm chú vào trung tâm giáo trường.
“Mời Tạ Thống lĩnh đúng giờ Hợi lại đây, lúc này đã qua nửa khắc,” nàng lạnh lùng nói, “Nếu đã đến chậm, vậy thì cứ chờ một lát.”
Tạ Cẩn dường như nén giận trầm mặc một chút rồi mới đáp: “Tuân lệnh.”
Anh thối lui một bước, vừa lúc đứng trong bóng tối. Tống Hành bất mãn nhìn thoáng qua Thẩm Tầm, hơi hé môi nhưng không nói gì.
Thẩm Tầm vô cùng chuyên chú nhìn đội ngũ biến hóa của trận pháp, không để ý tới Tạ Cẩn. Những người khác cũng không tiện bắt chuyện.
Tạ Cẩn mặc một thân đen tuyền, mặt nạ âm lãnh u ám, mặc dù đứng trong góc không nói một lời nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo áp bức tỏa ra từ người hắn.
Hiện tại vị này là thủ lĩnh của Âm Sí Quân, rõ ràng khác hẳn với hình tượng vị chủ soái Bắc Cảnh Quân cách đó không lâu.
Trước kia mặc dù phần lớn thời gian Tạ Cẩn đều trưng ra một gương mặt lạnh, nhưng tâm tư kín đáo xử sự chu đáo, đại khái là có quá nhiều sự tình cần nhọc lòng và suy xét, vì thế phải giấu đi mũi nhọn của mình, dùng hình tượng một vị thống soái trầm ổn chu đáo có trách nhiệm xuất hiện trước mặt mọi người, nhờ vậy mà được các tướng sĩ tôn trọng kính yêu thề sống chết đi theo.
Hiện tại Tạ Cẩn đã vứt bỏ hết thảy chuyện linh tinh, chỉ chuyên chú xông pha chiến trường, chuyển biến trở thành một kẻ giết người hung tợn và cô độc, vô thức thu hút ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi của mọi người.
Giống như lưỡi kiếm lạnh lẽo nhất trên mặt trận, chói lọi và lạnh lùng, im lặng nhưng nguy hiểm chết người.
Mãi đến khi các binh lính trong giáo trường đã bước đầu nắm giữ được diễn biến của trận pháp, ánh mắt Thẩm Tầm mới chuyển sang Tạ Cẩn vẫn luôn trầm mặc.
“Tạ Thống lĩnh……”
Tạ Cẩn tiến lên một bước: “Thẩm Tướng quân có gì phân phó?”
“Lương thực dự trữ của Âm Sí Quân hiện tại hình như có hơn hai mươi vạn thạch, dư dả cho Âm Sí binh và ngựa trong vòng ba bốn tháng đúng không?” Thẩm Tầm hỏi.
Tạ Cẩn hơi nhếch khóe môi: “Đúng vậy.”
“Tốt lắm,” Thẩm Tầm dời ánh mắt, “Nếu là như thế, lần trước Tạ Thống lĩnh xin mở lò luyện giáp, có thể tiến hành rồi. Có một lượng lớn đồng thiết quặng mới từ Tĩnh Châu Bình Châu đưa đến, Thôi Quân sư sẽ thương nghị chi tiết. Tuy nhiên muốn áo giáp thì Tạ Thống lĩnh phải đổi bằng lương thực, ba thạch lương đổi một bộ, hai vạn áo giáp cần sáu vạn thạch lương.”
Tạ Cẩn không nói gì, Tống Hành đứng bên cạnh nhịn không được lầm bầm: “Ba thạch lương đổi một bộ giáp? Số lương thảo kia do chính Âm Sí Quân dùng mạng đổi lấy, Thẩm Tướng quân tính toán như vậy thật sự hơi vô nhân đạo…”