Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 23: Mười tám tầng địa ngục (6)



“Nhưng mà em không đi cùng mọi người được đâu nha, mấy ngày nay em chạy khắp phố, ai cũng nhận mặt em hết rồi! Em sẽ ở phía sau cổ vũ cho mọi người, cố lên!!” Béo-Tiểu-Nguyên nắm tay giơ lên.

“Tôi có chứng sợ đông người.” Hàn Dung như có như không liếc Quý Diên một cái, “Tôi nghĩ có một số người tới khu này sẽ như cá gặp nước đấy.”

Hàn Dung không phải là gay trời sinh, chưa bao giờ đặt chân tới những nơi như thế này, nhưng Trần Sanh thì lại thường đến, có thể là nhờ vậy mới quen được tên hồ ly tinh chuyển thế Quý Diên này. Tâm tình Hàn Dung bỗng xuống dốc không phanh, nhàn nhạt nói một câu “xin lỗi không tiếp được nữa” rồi về phòng ngồi trước laptop, mở word ra chuẩn bị làm việc. Quý Diên đi theo sau, chống cằm ngồi trước mặt anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, sau đó nắm lấy tay anh, nói: “Đừng tức giận được không?”

Hàn Dung không thèm để ý đến hắn, mở giao diện của một trò chơi.

“Đừng chán ghét tôi được không? Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm vì em.” Hắn thành tâm nói, ngẫm nghĩ gì đó rồi bổ sung thêm một câu, “Trừ những việc vi phạm pháp luật.”

Hàn Dung bị chọc tức đến bật cười, nhưng cũng không rõ lắm mình đang giận cái gì.

“Đi thôi.” Quý Diên đứng lên, “Chúng ta chờ ở bên ngoài, không đi vào trong, tôi cũng không thích mấy chỗ chướng khí mịt mù đó.”

“Ừm.”

Cửa hàng có nam giả nữ ở phố đèn đỏ Phan Thị tên là “Một Ít Xanh Giữa Vạn Bụi Hoa”, bên ngoài trang trí theo phong cách tươi mát, nhìn khá giống một quán cà phê bình thường. Gần cửa đặt một cái quầy lễ tân, một người đàn ông mặc sườn xám đứng canh ở đó. Nhìn thấy Lăng Phong và Đinh Đinh đi vào, đối phương mỉm cười lộ ra tám cái răng chào đón: “Xin chào quý khách! Nhìn hai vị khá lạ mặt, lần đầu tiên tới đây sao?”

Lăng Phong hóa trang thành xã hội đen, còn Đinh Đinh thì mặc áo vest chuyên dùng để dạo phố của Nguyên Phi, nhìn không giống tới chơi mà tới bắt cướp. Sắc mặt hai người đều đen thui, Lăng Phong gắt gỏng nói: “Hai người, xếp chỗ nào sôi nổi một tí.”

“Mời đi theo tôi.”

Hàn Dung và Quý Diên ngồi ở quán trà sữa góc đường âm thầm quan sát, một lát sau, Hàn Dung nói: “Đánh cược không? Nhiều nhất là 20 phút nữa bọn họ sẽ đi ra, và không có thu hoạch gì.”

Quý Diên: “Tôi chắc chắn sẽ thua em.”

“Vì sao?”

Hắn dùng chiếc thìa nhỏ khuấy cà phê trong ly, dịu dàng cười nói: “Không có vì sao hết.”

Quý Diên rũ mi, lông mi vừa rậm vừa dài, khóe miệng hơi cong lên, khí chất cả người sạch sẽ thanh thuần.

Hàn Dung nói: “Không thể không nói, bộ dạng im lặng này của anh rất…”

“Thế nào?”

Hàn Dung muốn nói là thật hiền thục, nhưng miệng lại phun ra một cây dao, lạnh lùng nói: “Không giống yêu tinh.”

Quý Diên cười híp mắt: “Em thích thế nào thì tôi sẽ thành thế ấy.”

Hàn Dung đặt cốc trà sữa xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Anh rất kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ gặp anh, cũng không quen biết anh, tại sao lúc nào anh cũng tỏ vẻ thâm tình như vậy?”

Quý Diên ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Hàn Dung, chân thành nói: “Chỉ là em không có ấn tượng mà thôi. Sao em lại chắc chắn chúng ta chưa từng gặp nhau?”

Hàn Dung nhíu mày. Con mẹ nó, không hiểu sao anh lại có một loại cảm giác đúng là bọn họ đã quen nhau từ trước! Cũng may bầu không khí xấu hổ chưa kéo dài được bao lâu thì Lăng Phong và Đinh Đinh sắc mặt bất thiện đi tới.

Quý Diên nhìn đồng hồ treo trên tường, cười hỏi Hàn Dung: “10 phút 30 giây, em thắng, có muốn phần thưởng gì không? Tôi hôn em một cái được không?”

Hàn Dung trừng hắn.

“Thất bại rồi. Chúng tôi chưa kịp hỏi chuyện bọn họ đã bắt đầu biểu diễn. Thật sự là… quá ghê!” Đinh Đinh mặt đỏ tai hồng, ảo não nói.

“Đã đoán được, vẫn còn một cách nữa.” Hàn Dung chỉ vào cái bảng đặt ở bên đường ghi “Một Ít Xanh Giữa Vạn Bụi Hoa – Thông báo tuyển dụng”, “Tuyển nhân viên, nam, dưới 28 tuổi, ngoại hình đẹp trai. Kéo một thanh niên đẹp trai trong tổ tới làm nằm vùng đi.”

Đinh Đinh vừa nghe xong mặt mũi trắng bệch, Hàn Dung nói: “Cậu không được. Đôi mắt quá sạch sẽ, vừa nhìn là biết con nhà gia giáo.”

Lăng Phong nói: “Bộ dạng này của tôi mà giả nữ khéo dọa khách chạy mất dép luôn. Tôi thấy anh không tồi, đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời.”

Quý Diên lạnh lùng cắt ngang: “Không được.”

Hàn Dung khó hiểu liếc bọn họ một cái, “Nghĩ vớ vẩn gì đó? Chỗ này không phải đang có sẵn một người mặc đồ nữ vào một cái là không phân biệt được nam nữ luôn sao?” Hàn Dung nở nụ cười giảo hoạt với Quý Diên, “Cục cưng, không phải anh nói sẽ làm mọi thứ vì tôi à? Vậy thì tạm thời đi làm một con vịt đi.”

Lăng Phong – người duy nhất biết thân phận thực sự của Quý Diên – hét lớn trong lòng: Tổ tông ơi! Con mẹ nó anh không biết cậu ta là ai à? Anh không sợ Cục cảnh sát nho nhỏ của bọn tôi sẽ bị xe tăng của quân đội san thành bình địa luôn hả?

Sau đó Lăng Phong nghe thấy tiếng Quý Diên không chút do dự nói: “Được thôi.”

Lăng Đầu Trọc trộm nuốt nước bọt, vì sự phát triển ngày sau của tổ trọng án, cậu ta quyết định không báo cáo sự kiện này lên lãnh đạo. Trên đường trở về, Lăng Phong tranh thủ lúc không ai để ý, nhỏ giọng hỏi Quý Diên: “Quý thiếu gia, tình yêu thật sự sẽ làm con người ta choáng váng đầu óc, phải không?”

Bởi vì đánh cược thua, lại được Hàn Dung hôn một cái, Quý Diên vui vẻ nói: “Có ai nói là không phải đâu.”

Lời tác giả:

Lăng Đầu Trọc: Bạn trai của cậu yêu cầu cậu giả làm vịt để phá án… đúng là điên thật rồi!

Quý Diên: Tôi không ngại.

Hàn Dung: Cục cưng, em sẽ là khách hàng duy nhất của anh. Moah moah!

*** Hết chương 23


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.