Bàng Sảnh ngồi ở góc cuối cùng của lớp học, ngồi cạnh tiểu Trần – người ngồi cùng bàn với Tiêu Úc Tĩnh, hai người không thân thiết nên chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng, cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Bàng Sảnh có thể nhìn thấy Cố Minh Tịch, cậu ngồi ở bàn đầu ngay dưới bục giảng. Để cậu ngồi được thoải mái, tất cả các bàn thứ hai trong lớp đều được kê lùi lại một chút. Bàng Sảnh chống hai tay vào cằm, nhìn gáy Cố Minh Tịch ở phía xa, đột nhiên cô nhận ra hồi cấp hai, khi vị trí của cô và cậu tạo thành một đường chéo của lớp, có lẽ Cố Minh Tịch cũng ngồi nhìn cô như vậy.
Các tiết học cũng được thay đổi để phù hợp với chương trình truyền hình, tiết đầu là tiếng Anh, tất cả các học sinh trong lớp đều vào vai diễn viên quần chúng để làm nổi bật sự hoàn mĩ và giỏi giang của nhân vật chính. Cuối cùng Bàng Sảnh cũng hiểu được ý đồ của cô Đới, camera được đặt chính diện trước mặt Cố Minh Tịch và Tiêu Úc Tĩnh, hai người đứng trước ống kính, giao tiếp tiếng Anh một cách rõ ràng và lưu loát.
Tiết thứ hai là Ngữ văn, giáo viên dạy Văn đưa ra một câu hỏi rồi gọi Cố Minh Tịch đứng dậy trả lời. Bàng Sảnh thấy chiếc camera kia gần như dí sát vào mặt cậu, còn Cố Minh Tịch thì bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn đứng dậy trả lời một cách chậm rãi.
Tiết thứ ba là Hóa học, mọi người di chuyển đến phòng thí nghiệm. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Úc Tĩnh, Cố Minh Tịch thực hiện thí nghiệm hóa học bằng chân, camera đã ghi lại toàn bộ quá trình đó.
Thế nhưng người đốt đèn cồn là Tiêu Úc Tĩnh, người tắt đèn cồn cũng là Tiêu Úc Tĩnh. Bàng Sảnh bần thần nghĩ tại sao lại không để Cố Minh Tịch làm những việc này, rõ ràng cậu ấy đã làm quen rồi mà.
Những khi hai người thực hành cùng một nhóm, Cố Minh Tịch chưa bao giờ để cô chạm vào lửa.
Tiết thứ tư là thể dục. Người của đài truyền hình muốn ghi lại hình ảnh Cố Minh Tịch trong giờ hoạt động thể chất, Đoàn viên ưu tú không thể chỉ biết học hành, học tập và nghỉ ngơi phải phù hợp.
Bình thường Cố Minh Tịch vẫn học thể dục, cậu tham gia tập chạy và nhảy xa. Khi những bạn nam khác đá bóng, đu xà hay ném bóng, cậu sẽ ngồi trên khán đài theo dõi.
Lần này, thầy giáo cho các bạn nam xếp hàng chạy bộ, Cố Minh Tịch đứng cuối cùng. Người quay phim chạy bên cạnh để camera theo sát bước chân cậu. Đồng thời tầm mắt của Bàng Sảnh cũng dõi theo Cố Minh Tịch không rời.
Dáng chạy của Cố Minh Tịch rất buồn cười, vì không có tay nên hai tay áo cậu phấp phới liên tục bên cạnh. Tóc cậu bay phất phơ, gương mặt bình lặng như nước.
Bàng Sảnh theo dõi một lát rồi quay mặt nhìn sang nơi khác. Lúc này Tiêu Úc Tĩnh tới bên cạnh, khẽ hỏi cô: “Cua, tan học cậu ở lại với Cố Minh Tịch một lát nhé, hôm nay tâm trạng cậu ấy hình như không vui.”
Bàng Sảnh lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Sao lại không vui?”
Tiêu Úc Tĩnh càng hạ giọng nhỏ nhẹ hơn: “Vừa nãy cô Đới nói người ở đài truyền hình còn muốn quay cảnh cậu ấy dùng chân ăn cơm, tóm lại là quay một số cảnh sinh hoạt thường nhật của cậu ấy. Mặc dù Cố Minh Tịch không thích nhưng cũng chẳng có cách nào.”
Bàng Sảnh: “…”
Trong giờ ăn trưa, quả nhiên người quay phim đi theo Cố Minh Tịch đến căng tin. Lúc này Chu Nam Trung đảm nhận nhiệm vụ lấy cơm cho Cố Minh Tịch, một bàn bốn người toàn là con trai, Cố Minh Tịch đặt chân phải lên bàn, cúi đầu lặng lẽ dùng cơm.
Người quay phim nói: “Bạn Cố, lúc ăn em phải nói chuyện với các bạn khác, vui vẻ lên nào!”
Cố Minh Tịch không nói gì nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, nói với Uông Tùng: “Món sườn của cậu… ngon không?”
Uông Tùng ngạc nhiên: “Có, ngon lắm, cậu ăn không? Tớ đi lấy cho cậu một miếng nhé?”
Cố Minh Tịch chỉ lắc đầu: “Thôi, tớ không thích ăn thịt lợn.”
Uông Tùng: “…”
Cuối cùng việc quay phim cũng hoàn thành vào trước khi bắt đầu giờ học buổi chiều, trong cuộc phỏng vấn nhanh với Cố Minh Tịch, nữ phóng viên hỏi tới lý tưởng của cậu.
Cố Minh Tịch đứng thẳng lưng đối diện với ống kính, cậu nói vào micro: “Em muốn chăm chỉ học hành để thi được vào một trường đại học lý tưởng, học một chuyên ngành nào đó có thể chấp nhận cơ thể đặc biệt của em. Sau khi tốt nghiệp tự tìm một công việc, tự biến bản thân thành một người có ích cho xã hội.”
Nữ phóng viên hỏi: “Sau khi bị tàn tật, đã bao giờ em cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng chưa?”
Cố Minh Tịch lắc đầu: “Chưa bao giờ ạ.”
“Chưa bao giờ ư?”
“Chưa bao giờ.”
Nữ phóng viên ngẩn ra một lúc rồi quay lại nói với thợ quay phim: “Khoan đã, quay lại đoạn này.”
Chị ta nói với Cố Minh Tịch: “Bạn Cố, em nên trả lời thế này: thời gian đầu sau khi bị khuyết tật, em hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống, gần như đứng bên bờ vực sụp đổ, nhưng vì có sự chăm sóc ân cần của mẹ, sự cổ vũ của thầy cô và giúp đỡ của các bạn, em đã dần học được cách làm mọi việc bằng chân, rồi từ từ lấy lại niềm tin ban đầu.”
Cố Minh Tịch chau mày, “Tại sao phải nói như vậy?”
“Tại vì…” Chị ta thoáng suy nghĩ, “Như vậy câu chuyện của em mới có cao trào, chị tin rằng thời gian đầu mới bị tàn tật, chắc chắn em đã cảm thấy rất tuyệt vọng, đúng không?”
Đó là cuộc đời của cậu nhưng trong mắt người khác lại chỉ là một câu chuyện.
Cố Minh Tịch không nói gì nữa, cậu chẳng mong những người lạ này hiểu được lòng mình, hơn nữa tất cả chỉ là đóng kịch, thế là cậu thản nhiên lặp lại một lần những lời nữ phóng viên kia vừa nói, bằng một ánh mắt rất đỗi chân thành.
Nữ phóng viên tỏ vẻ hài lòng.
Cuối cùng chị ta nhờ cô Đới sắp xếp một vài học sinh tới phỏng vấn, nói về cảm nhận của mỗi người dành cho Cố Minh Tịch. Cô Đới nhanh chóng tìm được bốn người.
Tiêu Úc Tĩnh mỉm cười trước ống kính: “Em ngồi cùng bàn với Cố Minh Tịch, đã quen cậu ấy gần một năm, em cực kỳ khâm phục bạn ấy, bạn ấy rất chịu khó học hành, không bao giờ đi muộn về sớm, lại còn biết vẽ tranh rất đẹp. Tóm lại bạn ấy có thể dùng chân làm được tất cả mọi việc bọn em làm bằng tay. Em hy vọng bạn ấy có thể đỗ đại học theo đúng nguyện vọng của mình. Em tin chắc bạn ấy nhất định sẽ thành công.”
Chu Nam Trung: “Chữ Cố Minh Tịch viết bằng chân còn đẹp hơn chữ bọn em viết bằng tay. Mùa đông trời rét căm căm mà bạn ấy vẫn làm mọi việc bằng đôi chân trần, thực sự khiến mọi người phải khâm phục.”
Uông Tùng: “Không chỉ học giỏi, Cố Minh Tịch còn rất nhiều sở thích khác, cũng thường xuyên chơi đá cầu với bọn em. Cậu ấy không hề hướng nội chút nào, là một người rất hòa đồng ạ.”
Bàng Sảnh chớp mắt: “…”
Nữ phóng viên: “Cô bé, chị đang nói với em đó!”
Bàng Sảnh nói vào micro: “Nói gì ạ?”
“Nói cảm nhận của em về bạn Cố Minh Tịch.”
Bàng Sảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cố Minh Tịch… Cậu ấy… Cậu ấy… rất tốt bụng. Cậu ấy học rất giỏi còn em thì học kém nhưng cậu ấy luôn sẵn lòng giảng bài cho em, nhưng có hơi… tự phụ, kẻ cả một chút… Mỗi lần kiểm tra được điểm cao, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng em biết cậu ấy vô cùng đắc ý. Cậu ấy rất tốt tính nhưng hơi tự tung tự tác…”
“…” Nữ phóng viên cắt ngang lời Bàng Sảnh, hỏi: “Bạn Cố Minh Tịch không có hai cánh tay, em nghĩ bạn ấy đã phải vượt qua những khó khăn như thế nào mới đạt được thành tích như hiện nay?”
Bàng Sảnh im lặng một lúc rồi nói: “Xưa nay em luôn luôn cho rằng thành tích của cậu ấy hoàn toàn chẳng liên quan gì đến việc cậu ấy có tay hay không.”
“Ok, cảm ơn em, bọn chị quay xong rồi.” Chị phóng viên xinh đẹp cất micro đi, “Xong rồi, xong rồi!”
Bàng Sảnh bất ngờ giành lấy micro, nói: “Em có thể nói một câu cuối cùng không?”
“?”
Bàng Sảnh ôm chặt lấy micro, nhìn thẳng vào ống kính rồi nói: “Đối với em, Cố Minh Tịch không có gì đặc biệt cả, cậu ấy cũng giống như em và giống như bao người khác. Nếu cậu ấy được bình chọn là đoàn viên ưu tú thì đó là do sự xuất sắc của bản thân cậu ấy chứ không phải, không phải do cơ thể khuyết tật…”
Nữ phóng viên giằng lấy micro, nhìn Bàng Sảnh bằng ánh mắt kỳ quặc: “Bạn ơi, chúng tôi quay xong rồi thật mà.”
Bàng Sảnh bải hoải bỏ tay xuống.
Sau khi người của đài truyền hình rút quân, Chu Nam Trung và Uông Tùng kê bàn của Cố Minh Tịch lại vị trí cũ bên cạnh cửa sổ.
Cố Minh Tịch lại ngồi cùng bàn với Bàng Sảnh. Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng bật cười khe khẽ, Cố Minh Tịch nói: “Hôm nay mệt thật.”
Bàng Sảnh nói: “Liệu anh có được bình chọn không?”
“Không biết nữa.”
“Vừa rồi em đã nói giúp anh mấy câu hay ho, phóng viên bảo em nói.” Bàng Sảnh tỏ vẻ ngượng ngùng, “Không biết có chiếu lên ti vi không nhỉ?”
Cố Minh Tịch tò mò hỏi: “Em đã nói những gì?”
“Không cho anh biết!” Bàng Sảnh mỉm cười, “Nếu được chiếu anh sẽ biết ngay thôi.”
Cố Minh Tịch khẽ nhoẻn miệng cười. Nhớ đến câu nói của Tiêu Úc Tĩnh, Bàng Sảnh bảo: “Này Cố Minh Tịch, lát nữa tan học bọn mình đi chợ một lát rồi về nhé, được không?”
***
Nơi được gọi là “chợ” thực ra là một khu vực tập hợp những hàng quán vỉa hè trong một công viên nhỏ gần trường Nhất Trung. Công viên được phép tự do ra vẻ, một vài tiểu thương bán hàng nhỏ lẻ không dám bày bán trên vỉa hè vì sợ bị công an bắt nên mới mở hàng trong công viên. Dần dà, nơi này có đến hơn hai chục hàng quán nhỏ nên Bàng Sảnh gọi nó là “chợ”.
Bên cạnh công viên là một trường tiểu học. Giờ tan học, tụi nhỏ đứa nào cũng thích tới đây mua đồ ăn vặt. Mặc dù đã học cấp ba nhưng Bàng Sảnh vẫn chưa khỏi được bệnh tham ăn, trước khi chuyển đi, Cố Minh Tịch thường xuyên bị cô kéo tới đây lê la hàng quán. Kể từ sau khi cậu chuyển nhà, họ chưa cùng nhau tới đây lần nào.
Bàng Sảnh để xe ở cửa ra vào công viên rồi đi vào trong cùng Cố Minh Tịch. Khi mắt còn chưa nhìn thấy bóng dáng của những hàng quán này, thì mùi thơm đã bay ra ngào ngạt.
Bàng Sảnh lấy ra tờ mười đồng trong túi quần, hào hứng nói: “Hôm nay em sẽ trả tiền, lâu lắm không được ăn đậu phụ thối rán ở đây.”
Cô mua hai xiên đậu phụ thối rán sau đó tìm một ghế đá trống trong công viên rủ Cố Minh Tịch ngồi xuống, cứ ăn một miếng Bàng Sảnh lại đút cho Cố Minh Tịch một miếng. Từ nãy đến giờ Cố Minh Tịch vẫn im lìm, Bàng Sảnh nhìn cậu một lát rồi nói: “Anh đừng nghĩ đến nó nữa, quay cũng đã quay xong rồi. Lẽ ra mấy hôm trước anh không nên đồng ý với cô Đới, đã đồng ý rồi còn nghĩ ngợi nhiều làm chi?”
Cố Minh Tịch không phục, hỏi: “Ai bảo anh nghĩ đến nó?”
“Nếu không nghĩ đến nó, chẳng lẽ anh nghĩ đến cô gái mà anh thích hay sao?”
Hai tháng nay Bàng Sảnh rất hay nói đến cô gái không quen biết này. Cố Minh Tịch thấy đau đầu thực sự: “Em có thể đừng nhắc đến người ta được không?”
“Bảo anh gọi cô ấy ra đi chơi cùng anh lại không đồng ý!” Bàng Sảnh bĩu môi: “Đến cả cái tên cũng không chịu nói cho em biết, đồ ki bo.”
Cố Minh Tịch cố chịu đựng.
Lát sau cậu nói: “Bàng Bàng, kênh giáo dục của thành phố E phát sóng trong cả thành phố à?”
“Ừa, kênh 5 đó.”
“Không biết chiếu lên tivi sẽ như thế nào nữa.” Cố Minh Tịch thở dài, “Ban đầu anh chỉ nghĩ quay giờ học thôi, không ngờ còn quay cảnh anh ăn cơm, rửa mặt, đi giày, viết chữ… Em nói thử xem mấy việc đó có gì hay ho mà quay chứ, cứ như mọi người không ăn cơm, không rửa mặt vậy.”
Bàng Sảnh chọc vào vai cậu: “Cố Minh Tịch, có phải anh đang lo lắng gì không?”
“…” Cố Minh Tịch quay sang nhìn cô rồi lắc đầu: “Không có gì.”
Khi chương trình mang tên “Học Sinh Ưu Tú” của thành phố E phát sóng số có nhân vật chính là Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh cùng bố mẹ mình đã canh me trước màn hình tivi từ rất sớm. Đầu tiên MC giới thiệu sơ lược về nhân vật chính trong số này, một đôi chân được quay cận cảnh xuất hiện trên màn hình tivi, chân trái đặt trên trang vở, chân phải kẹp một cây bút bi, đang viết chữ bằng tốc độ rất nhanh.
Máy quay được đặt rất gần, tới mức Bàng Sảnh nhìn thấy bộ móng chân được cắt ngắn một cách gọn gàng, sạch sẽ rõ mồn một, xương chân trồi ra, còn có những đường gân xanh ngắt trên cẳng chân và những con chữ xinh đẹp trên trang giấy. Thậm chí cô còn nhìn thấy chiếc vòng trên cổ chân Cố Minh Tịch, bèn phấn khích khoe với Bàng Thủy Sinh: “Bố ơi, chiếc vòng đó là quà con tặng cho Cố Minh Tịch đó!”
Hình ảnh chạy từ gần ra xa, cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cơ thể cậu, toàn thân Cố Minh Tịch xuất hiện trước mắt mọi người. Đầu cúi thấp cậu ngồi ở chiếc bàn học đặc biệt, hai chân đặt trên mặt bàn để viết chữ, tay áo sơ mi trắng rũ xuống bên thân. Gương mặt Cố Minh Tịch trên tivi có phần xa lạ nhưng hình như còn đẹp trai hơn ngoài đời.
Kim Ái Hoa cắn hạt dưa, nói: “Mấy tháng không gặp, hình như Minh Tịch lớn hơn, trông ngày càng đẹp trai nhỉ.”
Còn Bàng Thủy Sinh lại thắc mắc một chuyện khác: “Sảnh Sảnh, bây giờ con vẫn đang ngồi cùng bàn với Minh Tịch kia mà?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.” Bàng Sảnh chỉ vào Tiêu Úc Tĩnh trên tivi, cao giọng giải thích: “Họ chỉ đóng thế thôi.”
Bàng Thủy Sinh trợn mắt: “Tại sao chứ? Vì con không xinh bằng bạn nữ kia à? Bố thấy đâu phải vậy.”
Bàng Sảnh: “…”
Chương trình số này dành toàn bộ thời lượng để giới thiệu cuộc sống một ngày ở trường của Cố Minh Tịch. Cậu thu dọn cặp sách bằng chân, viết chữ bằng chân, giở sách, làm bài kiểm tra, ăn cơm bằng chân, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với các bạn, cậu có thể làm thí nghiệm hóa học bằng chân, cậu không phải người sống khép kín mà vẫn học thể dục như những người khác, dưới bầu trời xanh ngắt, cậu chạy rất nhanh…
Sau phân đoạn phỏng vấn cô Đới, Bàng Sảnh nói: “Tiếp theo chắc chắn là đoạn phỏng vấn bọn con. Bố! Con cũng được phỏng vấn!”
Cô nói không sai, phần tiếp theo là đoạn phỏng vấn Tiêu Úc Tĩnh, Chu Nam Trung và Uông Tùng, sau đó nữa là cuộc phỏng vấn dành cho chính Cố Minh Tịch.
Đoạn phỏng vấn Bàng Sảnh bị cắt bỏ nên cô rất tiếc, bần thần nhìn gương mặt Cố Minh Tịch trên tivi. Cậu nói vào micro bằng vẻ mặt trầm tư: “Lúc mới bị thương, em không thể chấp nhận sự thật là mình không còn hai cánh tay nữa nên rơi vào tuyệt vọng khôn cùng, gần đến mức sụp đổ hoàn toàn. Lúc đó em cảm thấy mình chỉ là một kẻ tàn phế, chẳng làm được việc gì, đã chẳng còn hy vọng gì vào cuộc đời nữa. Sau đó may mà có mẹ…”
Bàng Sảnh ngoái lại hỏi Bàng Thủy Sinh: “Bố ơi, lúc Cố Minh Tịch mới bị thương, anh ấy có tuyệt vọng không nhỉ?”
“Tuyệt vọng ư?” Bàng Thủy Sinh cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ nổi, bèn hỏi lại Bàng Sảnh: “Chẳng phải hồi đó con thường sang nhà nó chơi sao, lẽ nào con không biết?”
“Không.” Bàng Sảnh mím môi: “Sao con lại nhớ là anh ấy còn an ủi con, bảo con đừng sợ nhỉ?!”
Ở một nơi khác trong thành phố, Cố Minh Tịch và bố mẹ mình cũng đang xem chương trình này. Mới chiếu được một nửa Cố Quốc Tường đã lặng lẽ đứng dậy, cầm một điếu thuốc đi ra ban công.
Hút hết điếu thuốc anh mới quay lại phòng, Cố Minh Tịch và Lý Hàm đang nói chuyện không biết tiết mục này liệu có giúp ích gì cho việc trúng tuyển đại học sau này của cậu hay không. Cả hai mẹ con thực sự không ngờ Cố Quốc Tường lại vội vàng bước tới tắt phụt tivi đi rồi quay lại nhìn chằm chằm Cố Minh Tịch một cách đầy dữ dằn: “Ai bảo mày quay chương trình này? Ai?! Ai cho phép mày quay chương trình này?! Mày còn coi tao là bố mày nữa không? Hả? Mày nói đi, người nào đã đồng ý cho mày quay một chương trình đáng xấu hổ như thế này?!”