Mộ Diên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như vừa mơ một giấc mộng hoang dâm, giờ phút này đặc biệt mỏi mệt, giữa hai chân vừa sưng đau vừa nhớp nhúa, có thứ gì đó không ngừng bắn vào bên trong cơ thể mình.
“Khó chịu quá…” Cô thấp giọng lẩm bẩm, rồi liền nghiêng người khép hai chân lại, nhưng từng đợt sóng trào và sự vướng víu, lại khiến cho chân mày cô thêm nhíu lại vì không thoải mái.
Mộ Diên cố nén nước mắt, mở ra rồi khép lại, mím môi chịu đựng, cô không muốn nghĩ kỹ.
Có lẽ đại khái đây chỉ là một giấc mộng, nhưng vì sao lại có vẻ chân thật như vậy.
Không sao cả, không sao cả, A Diên mau ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy thì sẽ không có gì…
Phó Hàn Sanh chỉ khoác một chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen, vuốt ve vầng trán ướt mồ hôi của cô, lại liếm mút thêm một chút bờ môi căng mọng, quả thật không khác gì một quả vải vừa lột vỏ, chỉ là có hơi mằn mặn: “Cục cưng ngoan nào, ngày mai tỉnh lại sẽ ổn thôi.”
Lại hôn thêm một lúc lâu mới mang giày đi xuống lầu, đi đến cầu thang liền mở miệng khẽ gọi Lục Võ.
Lục Võ đang ở phòng khách, vừa bảo mấy cô hầu gái nấu một chén mì thịt kho, vừa ăn bánh trái thơm, ôi cũng không còn cách nào, cậu ta đang tuổi ăn tuổi lớn, hôm nay lại phải chạy ngược chạy xuôi mấy chỗ liền, bây giờ cái bụng đã đói đến mức sôi lên ùng ục.
Nghe tam gia gọi mình, cậu ta vội vàng buông đũa, dùng tay áo lau miệng một cách qua loa, rồi hấp tấp chạy lên lầu chờ sai bảo.
Thật ra cậu ta đã nghe được động tĩnh trên lầu từ lâu, có điều vẫn hết sức nghi ngờ, cô Mộ Diên kia không phải đã hứa gả cho cậu năm rồi hay sao, sao bây giờ lại lên giường với tam gia… bỏ đi, chuyện của gia chủ người hầu không nên hỏi nhiều, huống hồ tam gia làm người quang minh lỗi lạc, ngài ấy tự có cách sắp xếp…
“Tam gia, nhà cô Mộ Diên không có ai, nghe hàng xóm nói thím của cô ấy đã về quê.” Cậu ta xoa xoa miệng, nhìn thoáng qua khe cửa, thấy tấm màn sợi bông màu trắng đã che khuất chiếc giường, không nhìn thấy gì bên trong.
Phó Hàn Sanh nheo mắt, che lại cánh cửa, cất giọng lạnh lùng: “Bên phía nhà cũ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Võ vội vàng cười hì hì nói: “Đã thỏa thuận xong từ lâu, chỉ cần người của nhà họ Phó đến hỏi, sẽ bị nói trở về!”
Ánh mặt trời sáng rọi,
Đường Nam Kinh hết sức phồn hoa náo nhiệt, một người bán báo dạo cất tiếng rao lanh lảnh: “Tin nóng hổi! Tin nóng hổi đây! Vụ án đau thương chấn động! Cảnh sát Tây Dương đánh chết người!”
Phía Tây khu vườn tràn đầy sắc xuân, Mộ Diên đã tỉnh, cánh cửa kính thủy tinh trong suốt đã mở rộng, chim hỉ thước đậu trên chạc cây báo tin vui xuân về, bức màn sa mỏng theo gió bay phơ phất.
Bây giờ đã là lúc nào? Đây là đâu? Có phải cô vẫn còn ở trong giấc mơ? Đầu óc Mộ Diên trống rỗng, nhìn bức màn xanh trắng mà sửng sốt một lúc lâu.
Ở chỗ eo có một cánh tay ấm áp và mạnh mẽ, giống như gông cùm xiềng xích đang ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng rực phả lên trên cổ, ngứa ngáy rất khó chịu.
Những hình ảnh về chuyện tối hôm qua lại ùa tới như thủy triều, Mộ Diên sờ soạng thấy cả người mình đều trần trụi, giữa hai chân nóng bỏng, lại hốt hoảng liếc nhìn về phía người sau lưng, khuỷu tay chống cằm, khuôn mặt tỏ ra hơi biếng nhác, đôi mắt tươi cười nửa khép nửa mở đang nhìn cô, hàng lông mi chớp chớp dưới ánh mặt trời.
Đúng là Phó Hàn Sanh!
Mộ Diên hoảng loạn đẩy hắn ra, mang giày xuống giường, vội vàng nhặt lấy chiếc yếm hoa tử vi màu hồng bị ném xuống đất kia lên mà mặc vào, nhưng nút bọc sườn xám có hai cái đã bị xé rách, không thể mặc được nữa, cô đành phải ngoan ngoãn trèo lên trên giường, ôm chặt lấy chăn bông co rút người lại một cách hết sức đáng thương, bỗng chốc trước mắt mơ hồ, nước mắt cũng không hề biết cố gắng mà chảy tràn ra.
Phó Hàn Sanh vốn dĩ chỉ muốn trêu cô một chút, rồi lại nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp này của cô, liền thở dài một tiếng, ôm lấy cô bé con đang khóc thút thít này vào trong lòng, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô: “Khóc gì chứ, tôi bảo người hầu đi mua cho em một bộ mới là được mà.”
Hắn cho rằng cô chỉ giận chuyện bộ sườn xám kia thôi hay sao?
Mộ Diên giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, đôi mắt giận dữ mở to, hàm răng nghiến vào nhau ken két: “Đồ đê tiện!”
Người đàn ông trước mặt vẫn cười nhạt, tỏ ra không hề bận tâm lắm vẫn tiếp tục hôn hôn lên khuôn mặt cô, cắn cắn vành tai cô, thì thầm: “Bé con, em có thể đi tố cáo mà, bảo tuần bộ đến bắt tôi cũng không sao…”
Phó Hàn Sanh chắc chắn cô không dám.