“Tô tiểu thư, chào buổi sáng.” Chu Tử Khâm híp đôi mắt hoa đào chào hỏi.
Một cô gái ăn mặc trang nhã, vóc dáng khá thanh tú đi xuống lầu, bên trong là một bộ áo sườn xám màu quả thị, thêu trăm hoa đua nở của Tô Châu, áo khoác dệt kim hở cổ màu hoa sơn chi, mái tóc uốn xoăn kiểu cung đình Châu Âu thịnh hành thời bấy giờ, da trắng như tường vi, mũi cao mắt hạnh.
Chu Tử Khâm cảm thấy Tô Vân và cô nương kia cũng có năm phần tương tự, khuôn mặt dường như không khác biệt quá nhiều, chỉ là thiếu đi một chút phong thái đơn độc mờ ảo.
“Chu thiếu gia hôm nay rảnh rỗi như vậy à, vất vả lắm Tam gia mới có một ngày nghỉ, anh lại muốn bắt cóc anh ấy đi hay sao?” Tô Vân có cặp chân mày lá liễu cong cong, lại mang theo một chút khí chất thiếu nữ ngây thơ, cầm lấy một miếng bánh hương cao vị sữa lên, chậm rãi cắn vào miệng.
“Ôi, Tô tiểu thư bêu xấu tôi rồi đấy, Hàn Sanh anh đã quá nuông chiều cô ấy rồi.” Chu Tử Khâm lại trêu ghẹo cô ta một chút: “Đúng rồi, một người bạn học của tôi ở Anh Quốc có mang về một ít bánh quy, lần trước tôi còn nhớ Tô tiểu thư đã ăn không ít, lần này đặc biệt giữ lại cho cô.”
“Thật vậy sao, nhưng lần trước tôi ăn quá nhiều, bên miệng bị nổi mấy cái mụn nước nhỏ, Hàn Sanh đã ghét bỏ tôi suốt một khoảng thời gian.” Nói xong còn liếc nhìn về phía Phó Hàn Sanh, tiếng nói trong như tiếng đàn, hết sức quyến rũ.
Nghe nói cô Tô Vân này ngày xưa là ca sĩ gặp được Phó Hàn Sanh ở rạp hát, khó trách âm thanh lại có sức hấp dẫn người ta như vậy.
Phó Hàn Sanh chỉ cười nhạt, uống xong ly trà xanh, thấy đồng hồ treo tường đã điểm lên ba tiếng, liền đưa mắt nhìn về phía Chu Tử Khâm, ra hiệu cho cả hai cùng đi ra ngoài.
Nụ cười trên môi Tô Vân vụt tắt, nhìn theo hai bóng lưng cao ráo kia, giận dữ gác đũa xuống bàn thật mạnh, khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp hoàn hảo lại đột nhiên giống như có vết rách.
Cô ta dùng chiếc khăn tay màu vàng nhạt lau lau khóe môi: “Vú Triệu, mau dọn hết xuống đi!”
Người hầu Lục Võ lái xe ra đường Nam Kinh, những ngôi nhà lầu cao rực rỡ dần dần biến thành mấy căn nhà ngói thấp bé trong hẻm nhỏ, một cô gái bán hoa ven đường, một rổ hoa sơn chi mùi thơm ngào ngạt, mấy viên hoành thánh nổi phập phồng qua lại trong dầu chiên vàng sậm, nóng hôi hổi, khói bốc lên khiến người ta bất giác lại cảm thấy thèm ăn…
“Lần này không lầm chứ?” Phó Hàn Sanh thu hồi ánh mắt, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay, có vẻ hơi mỏi mệt.
Chu Tử Khâm thổn thức, hắn sờ sờ ót, bản thân cũng đã nhầm lẫn không ít, lần này cũng không dám cam đoan, nhưng cô nương tối hôm qua dung mạo quả thật giống với mô tả của Phó Hàn Sanh đến bảy phần, anh ta cũng đã nghĩ sẵn kế sách ứng phó, nếu lần này lại sai, thì anh ta sẽ thu cô nương này luôn thể!
“Tôi đã hỏi thăm những người ở nơi đó rất rõ ràng, họ Mộ, tên chỉ có một chữ Diên, có lẽ là đúng tám chín mươi phần trăm đấy.”
Mộ Diên?
Phó Hàn Sanh nghĩ đến lần đầu tiên khi hắn nghe thấy cái tên này… năm đó hắn 23 tuổi.
“Anh ba, mau đến xem này, anh Tuân nhìn thấy con gái nhà người ta xinh đẹp mà chảy cả máu mũi ra, thật là mất mặt!”
Hắn đã không còn nhớ rõ đó là ngày mấy, chỉ nhớ được mùi hương hoa tử đằng trên đầu tường thơm ngào ngạt, và cô gái xinh đẹp khuynh thành đứng dưới những nụ hoa tim tím, giống như một cơn mưa bụi đến bất chợt, thấm ướt trái tim hắn.
Ô tô lăn bánh qua con đường sỏi đá, chim hoàng oanh lưu luyến trên mái ngói mấy căn nhà bên đường, Phó Hàn Sanh nghe tiếng chim hót líu lo, trong đôi mắt sâu thẳm liền ánh lên nụ cười.