Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật

Chương 43



Nửa đêm không có tiếng đàn ca, chỉ có âm thanh rên rỉ.
Cô gái trên giường tấm lưng bóng loáng trần trụi, giống như đóa sen trắng trong bóng đêm, hai tay bấu chặt lấy gối đầu, hai chân quỳ bò, một vị tiên sinh thanh nhã lộ nửa bộ ngực, tay thỉnh thoảng lại xoa bóp cặp mông trắng của cô, eo hông đưa đẩy ra vào chỗ hoa huy*t.
Mộ Diên quay đầu lại khẽ nhếch môi sưng đỏ, đại khái là muốn được hôn, vị tiên sinh kia duỗi tay bao bọc lấy cặp vú như bạch ngọc của cô, đã sờ soạng đến biến hình, lại nhẹ nhàng nhấc lên, ôm chầm lấy cô mà đưa môi lưỡi ngậm liếm.
Đôi lứa mặn nồng khó thể chia lìa, những chuyện kiều diễm với nhau, toàn dùng nụ hôn triền miên mà kể lể.
Sau khoảng một trăm lần, Mộ Diên liền thét lên chói tai, thân thể và hoa huy*t đều không thể khống chế sự run rẩy, một dòng nước ấm nóng tưới lên trên mã mắt, ấm áp thoải mái, kích thích đến mức Phó Hàn Sanh suýt chút nữa thì bắn ra, hắn giơ tay giữ chặt Mộ Diên đang muốn rút hoa huy*t ra, dưới thân bắt đầu ra vào nhanh hơn, đâm đến mức người đẹp bên dưới mặt đỏ bừng chôn trong đống chăn đệm lộn xộn, môi phát ra rên rỉ cũng nghẹn ngào, cuối cùng không có tiếng động nữa.
“Ưm… vẫn chưa bắn sao… ưm…” Mộ Diên vừa nghèn nghẹn nói vừa vuốt ve chỗ hai người chặt chẽ giao hợp, Phó Hàn Sanh vẫn chưa bắn vào.
“Còn một lát, hay là đổi chỗ thử xem.” Tràn ngập trong lời nói của hắn đều là sự dụ dỗ sắc tình, đồng thời trở tay ôm lấy Mộ Diên lên trên ban công.
Gió đêm lành lạnh, thổi bay mồ hôi trên người cả hai.
Nối liền với phòng ngủ chính của Phó Hàn Sanh là ban công phía sau, Mộ Diên bị đè trên lan can ban công bằng đá, nghênh đón cô chính là gió đêm vạn dặm, dưới người bị dương v*t cọ xát rồi lại đi vào toàn bộ.
Phó Hàn Sanh sợ đè cô bị đau, liền kéo người dậy, một tay ôm lấy cô mà hung hăng xoa bóp bầu vú đang run rẩy, một tay ôm lấy eo hông cô, ngón tay vuốt ve dày xéo chỗ giao hợp.
Bị kích thích bất thình lình, hoa huy*t và hậu đình Mộ Diên liền không ngừng co rút lại, cô ngửa mặt dán lên cổ hắn, nhè nhàng thủ thỉ vào tai: “A…anh Hàn Sanh… em hơi lạnh… Ưm…”
Phó Hàn Sanh ừ một tiếng, ôm chặt lấy cô, động tác chống đẩy ở hông nhanh hơn một chút, sau khi kêu lên một tiếng rồi bắn vào, lập tức ôm cô về lại trên giường, kéo đệm chăn đắp lên cho hai người.
Trong chăn hai thân thể trắng trẻo nằm nghiêng, Phó Hàn Sanh dựa vào vai cô gái xinh đẹp của hắn, thì thầm nói một điều gì đó, Mộ Diên lại đỏ mặt lên, khẽ nâng một chân lên, người trong chăn hừ nhẹ một tiếng, cánh tay ngó sen của cô và cánh tay khỏe khoắn của hắn quấn lấy nhau.
Mộ Diên rất thích tư thế này, ngước mắt là khu vực dưới cổ hắn, có thể dễ như trở bàn tay mà hôn lên môi Phó Hàn Sanh, khi kề sát vào nhau có thể cảm nhận được nhịp tim đập của nhau, giờ này khắc này, trong lòng bọn họ đều chỉ có đối phương.
Phó Hàn Sanh cười khẽ đáp lại cô, vươn đầu lưỡi cho cô liếm láp chơi đùa, động tác ra vào cũng không mạnh, chậm rãi đưa đẩy cọ xát côn th*t trong hoa huy*t, cánh tay hắn bị Mộ Diên gối lên, một cánh tay khác nắm lấy tay cô vuốt ve chỗ giao hợp.
Hắn buông môi cô ra, ngón tay móc lấy một sợi tóc đen của cô mà thưởng thức, vừa nhìn chăm chú vừa nhẹ giọng hỏi cô: “Vừa rồi em giận cái gì?”
Khuôn mặt Mộ Diên đỏ ửng, hoa huy*t vẫn còn ở bị ra vào, môi sưng lên xinh đẹp, nói chuyện cũng khàn đục: “Ưm… em… Một mình em ở công quán… rất nhàm chán…”
Ngón tay vuốt ve chỗ giao hợp chạy lên trên sống lưng rồi ra phía trước, nắm lấy hai bầu vú Mộ Diên hung hăng xoa bóp, Phó Hàn Sanh hôn hôn lên chóp mũi cô, khẽ ngẫm nghĩ nói: “Ngày mai đi xem phim được không, buổi tối anh bảo tài xế về đón ngươi.”
Mộ Diên trong lòng cực kỳ vui vẻ, cô thích ở bên cạnh Phó Hàn Sanh nhiều hơn, liền cắn cắn chiếc cằm sắc nét tinh xảo của hắn, ánh mắt long lanh: “Ưm, tam gia thật tốt.”
Phó Hàn Sanh cười mà không nói, dương v*t dưới thân càng đi vào sâu hơn, đến tận cửa tử cung, liền chôn ở bên trong mà cọ xát, lại nghĩ ra một phương pháp: “Anh còn nhớ tiếng nước ngoài của em không tệ, chi bằng tìm một chút việc làm, báo Tân Thanh Niên đang cần người dịch thuật tiếng nước ngoài, mỗi ngày em chỉ cần ở nhà phiên dịch, sau đó cho tài xế đưa đi, tiền lương nhận được có thể gửi cho thím của em.”
Cách này đã giải quyết mối sầu lo trong hai tháng nay của Mộ Diên, ánh mắt cô lấp lánh, trong lòng vừa lo lắng vừa vui mừng.
“Dịch thuật là chuyện lớn em chỉ học được võ vẽ, làm sao có thể làm nổi việc này?” Mộ Diên rút dương v*t ra khỏi hoa huy*t, lại xoay người qua ôm lấy hắn, một lần nữa duỗi tay sờ soạng, kêu khẽ một tiếng, sau đó chậm rãi đưa côn th*t nóng bỏng vào trong.
Phó Hàn Sanh đỏ mắt vì bộ dạng lơ đãng của Mộ Diên, cố gắng khống chế dục vọng phá tan gông cùm xiềng xích, giơ tay sờ sờ mái tóc đen của cô, ra vẻ hờ hững nói: “Không sao, đến lúc đó sẽ có người đi theo phiên dịch cho em.”
Mộ Diên nghi ngờ, còn định hỏi rõ ràng thì đã bị người ta hung hăng đè xuống dưới người mà cắm, người nọ mở miệng lại gọi cô là bé dâm đãng dụ dỗ kẻ khác, nhưng trong mắt trong lòng lại vui mừng vô vàn.
Ngày hôm sau còn chưa đến giờ Ngọ, Mộ Diên đã bắt đầu mong chờ, cô chỉ mới xem phim điện ảnh ở bệnh viện một lần, còn chưa biết rạp chiếu phim thực sự là như thế nào.
Lúc tài xế tới đón cô thì mặt trời đã lặn về hướng Tây, đường phố hai bên con hẻm nhỏ vẫn náo nhiệt như thường ngày, đêm Thượng Hải xa hoa hào nhoáng chính thức mở màn, hoành thánh sôi ùng ục thơm mùi hải vị trong nồi người bán hàng rong, giỏ tre của cô bé bán hoa đựng đầy hoa tử đinh hương tím trắng, cả quán bây giờ còn bán cả bánh bao và búp bê, mùi hoa thơm bay ngào ngạt.
Bên ngoài rạp hát Đại Quang Minh ngựa xe như nước, dập dìu tài tử giai nhân, cô gái bán hoa ở trước cửa tối nay làm ăn rất tốt, đã bán được hơn hai rổ hoa dạ lai hương, cô bé cầm cành hoa cuối cùng ở trong rổ, cao giọng rao hàng, “Bán hoa đây! Bán hoa đây, là dạ lai hương mới bán, hương bay mười dặm đây!”
Một vị tiên sinh dáng người cao ráo mặc tây trang bước tới, bán luôn cành hoa cuối cùng, cô bé bán hoa nhịn không được nhìn bên dưới vành nón, là một khuôn mặt cực kỳ đoan chính.
Tối nay hiếm khi nhìn thấy Phó Hàn Sanh mặc tây trang, vải đen cắt may khéo léo, giày da phù hợp với kích cỡ chân, khiến cho sự phong nhã tự bản thân hắn càng thêm sâu sắc và có nội hàm, hắn vội theo bản năng kéo vành nón thấp xuống, ngón tay đặt ngang mặt miêu tả rõ ràng hình dáng đoan chính khiến người khác liên tưởng đén mũi cao môi mỏng.
Các cô gái đi ngang qua đều nhịn không được quay đầu nhìn lại, các cô đã lăn lộn trong thế giới xô bồ, cho nên đối với các anh chàng đẹp trai thường cực kỳ nhạy cảm, bên dưới vành nón kia tuyệt đối là khuôn mặt kinh thế hãi tục.
Mộ Diên xuống xe thật không đúng lúc, bởi vì bây giờ vừa tan xuất chiếu trước, dòng người chen nhau tràn ra ngoài, cô một thân sườn xám trắng hoa nhài bị xô đẩy đến mức đã có nếp nhăn, vầng trán tươi đẹp điểm phấn tinh xảo phủ kín một tầng mồ hôi mỏng.
Một vị tiên sinh mặc trang phục Tây Dương ôm cô vào lồng ngực, Mộ Diên vội vàng giãy giụa nói: “Đa tạ tiên sinh, nhưng mà xin ngài buông tay đi, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Phó Hàn Sanh giữ lấy mũ, khớp xương ôm bên hông cô càng siết chặt, đưa cành hoa dạ lai hương trên tay trái cho cô, cười nhạt nói; “Sắp mở màn rồi, muốn mua chút thức ăn không?”
Mộ Diên ngơ ngác lắc đầu, suýt nữa thì không nhận ra, hôm nay Phó Hàn Sanh ăn mặc như một công tử hào hoa, quả thực còn hơn cả Từ Công Thành Bắc, hơi thở quanh thân tràn đầy mùi hoa hôm qua, cô nhịn không được mím môi cười trộm.
Hai bên hành lang rạp chiếu phim treo đầy áp phích các bộ phim điện ảnh, bộ phim hôm nay chiếu chính là bộ phim nổi tiếng vào mấy năm trước 《 Hỏa thiêu Hồng Liên tự 》, gần đây các bộ phim về thời đại nhà Thanh rất được ưa chuộng, câu chuyện mạch lạc, kiểu phim tình cảm võ hiệp này rất được hoan nghênh.
Phó Hàn Sanh cùng Mộ Diên ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Phó Hàn Sanh ôm lấy bả vai cô kéo vào trong lồng ngực, khi bộ phim chiếu đến cao trào thì hai người hôn sâu, lúc ra ngoài, son môi của Mộ Diên đã bị mút sạch.
Ra khỏi rạp chiếu phim Mộ Diên mới nhìn thấy khóe miệng hắn dính son đỏ thẫm, vội vã rút chiếc khăn tay màu vàng nhạt ra lau cho hắn, lau xong Phó Hàn Sanh lại kéo ngón tay cô lên mà hôn hôn, tình ý ngọt ngào vô tận.
Nhưng cảnh tượng này đã bị người ta nhìn thấy, đó là một cô gái mặc sườn xám bằng gấm Tứ Xuyên màu đỏ tía, đang đứng ở chỗ quầy bán vé, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Mộ Diên, tấm vé trên tay bị gió thổi bay vèo xuống đất.
Mộ Diên nhặt lên, bốn mắt đối diện nhau ngỡ ngàng, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nếu như Tô Vân có khuôn mặt tương tự như cô, thì cô gái này lại có khí chất và phong cách trang điểm không hề khác biệt với Mộ Diên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.