Giang Viễn Cẩn khuôn mặt trắng bệch, ném sách lên trên mặt Chu Tử Khâm, trên phương diện đấu khẩu, anh ta chưa từng thua bao giờ.
Hai người chém giết nhau bên trong xe, đôi uyên ương ở bên ngoài cũng không yên ổn.
“Thật sự muốn anh đi à?” Phó Hàn Sanh nhướng mày, mỉm cười không nói, ôm eo nhỏ mềm mại của cô, nhấc bổng cô lên.
Đôi giày của Mộ Diên treo lơ lửng trên không, kinh ngạc chưa kịp định thần, hoảng hốt ôm lấy hắn, lực cánh tay của người này sao có thể mạnh đến như vậy, cô oán trách: “Tam gia đừng đùa em, muốn đi thì đi thôi, nói không chừng cô gái Đông Dương kia đang mong nhớ anh đến sốt ruột rồi đấy.”
Có một câu nói rằng, niệm Phật dễ dàng tin tưởng khó, tâm khẩu bất nhất luôn là phản ứng bình thường, Mộ Diên chính là một ví dụ.
Phó Hàn Sanh cũng không muốn vạch trần cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt, giọng điệu dịu dàng: “Được rồi, đừng cáu kỉnh nữa, lần này mở tiệc chiêu đãi đúng là không thể không đi, nhưng nếu em thích thì có thể đi cùng với anh.”
“Cái gì?” Mộ Diên ngẩn người, khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
“Đi cùng với anh.”
Mộ Diên đột nhiên vui mừng ra mặt, ngước mặt hôn một cái lên môi hắn, cười tươi như hoa: “Thật sao, tam gia thật là tốt.”
Ừ thì tốt.
Phó Hàn Sanh thả cô xuống đất, kéo cô vào công quán, lên lầu tìm một bộ quần áo dài cũ lúc trẻ của mình đưa cho cô: “Mặc đồ của đàn ông, chỗ kia đông người chú ý, em lại quyến rũ như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta mơ ước.”
Mộ Diên ôm quần áo cảm thấy hết sức ngọt ngào, tam gia vừa khen cô đẹp đấy…
Thay áo dài xong, Phó Hàn Sanh lại bắt lấy bộ ngực cô mà xoa nắn, trước ngực bộ trường sam nam giới lại nhô lên hai khối, hắn đành phải bọc một lớp băng gạc dày cho cô, mái tóc dài thắt thành một bím, đầu đội mũ cuối thời nhà Thanh, thêm vào khuôn mặt Mộ Diên thanh tú, cực kỳ giống một vị công tử thời nhà Thanh không hỏi thế sự.
“Ôi, Hàn Sanh, cậu dẫn theo cậu nhóc này làm gì, mấy chị gái Đông Dương không thể dỗ em trai ngủ được đâu.” Chu Tử Khâm ngồi ghế trước, hút hai điếu thuốc trêu chọc nói.
Đúng là bộ dạng này của Mộ Diên giống hệt một tiểu thiếu gia mười bốn mười lăm tuổi còn đi học trường tư, bộ áo dài mà có mặt vốn là áo của Phó Hàn Sanh năm mười hai tuổi, bây giờ hắn đã cao to như thế kia.
Ghế sau bị Phó Hàn Sanh và Giang Viễn Cẩn hai con người ngồi đến chật chội, Mộ Diên được Phó Hàn Sanh ôm vào trong lòng, bộ dạng hết sức nhỏ nhắn.
Mộ Diên bị Chu Tử Khâm trêu, vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng, lại muốn giữ gìn hình tượng tiểu thư khuê các, chỉ trực tiếp giận dỗi không để ý tới anh ta, Phó Hàn Sanh chỉ nhìn chằm chằm cô mà cười nhạt, nắm lấy cằm hôn lên môi cô, lại đưa mắt khiêu khích Chu Tử Khâm: “Tôi còn ở chỗ này, làm sao đến lượt người khác dỗ.”
Chu Tử Khâm tỏ ra khinh thường, mạnh mẽ lên án hai người này không giữ vệ sinh, hôn đến nỗi đầy miệng đều là nước miếng.
Kỹ viện Đông Dương ở khu vực giáp ranh tô giới Pháp và tô giới Anh, những người đến đây vui chơi đa phần đều là quan chức và kẻ giàu có.
Kỹ viện truyền thống Nhật Bản chia làm ba loại tiệm lớn, tiệm trung, và tiệm nhỏ.
Kỹ viện Đông Dương là tiệm lớn cao cấp nhất, nhóm kỹ nữ đều xuất sắc, nhan sắc tài nghệ đều là thượng thừa.
Vừa vào cửa đã nhận ra phong cách thiết kế Nhật Bản, Mộ Diên giống như vừa được đến Nhật một chuyến, nhóm kỹ nữ cực kỳ lễ phép, thấy người thì liền cúi chào, quần áo sặc sỡ, không hề thấp kém.
Nghênh tiếp Phó Hàn Sanh là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, mặc trang phục kimono, tóc búi cao, trên tóc đen cài rất nhiều trâm hoa mẫu đơn, kề sát lại thì thầm với Phó Hàn Sanh bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu được.
“Đây là diễm phúc của anh ta đấy!” Chu Tử Khâm thúc khuỷu tay Mộ Diên, nhếch miệng cười đến mặt mày hớn hở.
Mộ Diên có chút tức giận, không để ý tới hắn, chợt nghe Giang Viễn Cẩn bên cạnh cười nói: “Có lẽ có chuyện quan trọng, đừng nghe anh ta nói năng vớ vẩn.”
Tấm màn trúc được kéo ra bên trong là rất nhiều chiếu tatami được kê sẵn, trên bàn bày rất nhiều loại trái cây hải sản và cá sống cắt lát, ở giữa là hai người đàn ông Nhật mặc áo choàng tắm kiểu Nhật, chỗ nhân trung có một chòm râu ngộ nghĩnh.
Hai người này ở trông thấy Phó Hàn Sanh đi vào nên mở miệng nói một tràn tiếng Trung không thành thạo, còn gọi Hàn Sanh là.. Hủ tiên sinh.
Những người muốn gặp đều đã đến trong những, một người Nhật Bản vỗ tay, bên ngoài tức khắc có một nhóm kỹ nữ ôm đàn ghi vào, trong phòng lập tức vang lên tiếng ca múa.
Một kỹ nữ ngồi bên cạnh rót rượu cho Mộ Diên, lại mỉm cười gật đầu với cô trông hết sức duyên dáng, Mộ Diên lễ phép uống một hớp rượu, bên tai toàn là tiếng Nhật, ngay cả Phó Hàn Sanh cũng thỉnh thoảng xen vào mấy câu.
Hắn và Giang Viễn Cẩn không cần kỹ nữ bên cạnh, ngược lại đa số đều vây xung quanh Mộ Diên và Chu Tử Khâm, hai má Mộ Diên đã bị hôn ra vài dấu son đỏ ửng, Chu Tử Khâm trái ôm phải ấp, khuôn mặt cười đến sắp nứt ra.
Trong khi đó Phó Hàn Sanh chỉ uống rượu trò chuyện với mấy người Nhật Bản, khoé mắt thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cô, thấy bên kia ngọn đèn là kỹ nữ đang liếc mắt đưa tình với cô.