Đến nhà họ Phó đã quá giờ trưa, mấy con chim đậu trên cành ngô đồng kêu ríu rít, bây giờ vẫn là cuối xuân, vậy mà bọn chúng đã tỏ ra hết sức vội vã.
Mộ Diên đứng dậy xuống xe, suýt nữa thì không nhận ra, nhà họ Phó càng tráng lệ hơn trước rất nhiều, căn nhà bên cạnh đã được họ thu mua, Mộ Diên nghe Phó Hàn Sanh nói, căn nhà ở cách vách kia là mua cho những người hầu lớn tuổi ở, phần lớn người hầu ở nhà họ Phó đều làm việc từ nhỏ đến lớn, nhiều người cha mẹ qua đời vì bệnh tật, những người còn lại đều không cha không mẹ từ lúc thơ ấu.
Đứng ở trước cửa thuỳ hoa là hai cô hầu gái trang điểm khéo léo, thấy cô và Phó Hàn Sanh đi tới liền trưng ra gương mặt tươi cười nghênh đón, Mộ Diên chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, chỉ cười nhẹ nhàng mà đáp lại.
Cho đến lúc vào cửa, trong lòng Mộ Diên vẫn không kiềm được do dự, nếu thấy cô và Phó Hàn Sanh ở cùng nhau, cũng không biết bà lớn sẽ chế nhạo cô như thế nào.
Mộ Diên nắm chặt chiếc khăn mướt mồ hôi trong lòng bàn tay, bước chân khựng lại, một đàn chim nhạn ở cuối trời đang bay về phương nam, chân trời mênh mông lại khôi phục sự tịch mịch cô liêu không một gợn sóng.
Phó Hàn Sanh cũng dừng bước chân dưới tà áo dài, nghiêng người nhìn cô, dưới ánh nắng rực rỡ chói loà, Mộ Diên thấy trong đáy mắt hắn sự huy hoàng lộng lẫy, nụ cười nhẹ nhàng đến mức dường như không thể nhìn ra, rất bình dị nhưng khoảnh khắc này sẽ mãi mãi còn trong lòng cô theo năm tháng.
Hắn nắm chặt ngón tay thon dài của cô, bóng dáng cao lớn vững chãi che nắng cho cô, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Ngày tháng sau này, hắn đều sẽ ở đây.
Qua khỏi cửa thùy hoa, hai bên vẫn là hoa đỏ lá xanh, màu xanh là màu của ngô đồng, thanh trúc, tùng bách… màu đỏ chính là của mẫu đơn hải đường nở muộn đưa hương, hành lang yên tĩnh vẫn treo mấy ngọn đèn vẽ hoa, dưới mái đình sân viện là bàn đá ghế đá và bàn đu dây bằng gỗ, trong hồ sen có nuôi cá chép màu đỏ trắng, rùa trường thọ, ba con chim hoàng yến trong lồng sắt sơn xanh như thân trúc, cất tiếng hót vang, cảnh trí vui tươi từ xa đến gần.
Càng đến gần hậu viện càng đông đúc, có mấy người hầu phá lệ tránh sau hòn núi giả và cửa sổ, vén mành yên lặng nhìn trộm, rồi sau đó khe khẽ thì thầm với nhau, vài bà vú to gan còn quan sát hai người một cách quang minh chính đại, Mộ Diên liếc mắt nhìn qua, liền thấy bọn họ dùng khăn tay che miệng, không biết đang cười chuyện gì.
“Sao lại có cảm giác như Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ thế này, chẳng phải bọn họ đã từng gặp em rồi à, sao bây giờ lại giống như nhìn vật thể lạ vậy?” Mộ Diên lẩm bẩm, ngón tay mảnh khảnh kéo cổ tay áo Phó Hàn Sanh, cô da mặt mỏng, lại không khống chế được mà đỏ lên.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng một lúc, mới bừng tỉnh che mặt hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay em đánh phấn không đều, bây giờ giống mông khỉ rồi sao…”
Phó Hàn Sanh không chút để tâm quét qua khuôn mặt cô một cái, sạch sẽ trong sáng, giống như quả vải tháng sáu ngon ngọt non mềm vừa mới lột vỏ vậy.
“Đừng suy nghĩ nhiều, nhìn đường đi,” hắn ôn hoà ít lời, nhéo nhéo chiếc cằm mượt mà của Mộ Diên, ánh mắt chuyển hướng, kéo cô đi về phía đông viện.
Còn chưa vén rèm vào nhà, chỉ mới đứng ngoài ngạch cửa đã có thể nghe thấy mùi hương trầm, tĩnh tâm ấm áp, trong trướng bay ra, nhè nhẹ quấn quýt, mê mẩn tâm thần.
Một người vú già đứng ở cửa hô lên thông báo, đồng thời cung kính xốc mành trướng lên.
Bên trong phòng, trong chiếc lư hương bằng đồng chạm rỗng tinh xảo, có mấy sợi khói trắng bay ra nhẹ nhàng từng đợt theo khe hở.
Ngồi trên ghế chính vị tất nhiên là bà cụ Phó, tuy đã không gặp Mộ Diên mấy năm, nhưng vẫn giữ được khuôn mặt hồng hào, ánh mắt quắc thước, có thể thấy đã sống những ngày bình yên mặc dù bên ngoài đang chiến hỏa dữ dội, trên người là váy áo kiểu cũ, thượng y với vạt thêu hoa văn đặc trưng Tô Châu, bề mặt cũng thêu kim tuyến rực rỡ lấp lánh.
Hai bên trái phải cũng không có quá đông người, bọn họ chỉ nhìn Mộ Diên từ trên xuống dưới, ngoại trừ mợ năm nhỏ Tống Vãn Ninh mà Mộ Diên đã từng biết, thì chỉ còn bà lớn kiêu ngạo trong ký ức tuổi trẻ của cô.
Thấy Phó Hàn Sanh và Mộ Diên cùng nhau đi vào, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà cụ Phó càng tươi cười rạng rỡ, uống một hớp trà, lại vội vàng bảo bà vú bưng nước, kê lại ghế, sau đó tỏ ra hiền từ vẫy tay gọi Mộ Diên đến trước mặt mình: “Cô bé ngoan, mau tới đây cho bà nhìn kỹ một chút.”
Mộ Diên hơi lo lắng, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Hàn Sanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ mun phía sau, đang thanh phong nhã ý nâng chung trà lên, nhướng mày cười nhạt với cô mà không nói gì.
Bà vú dâng lên cho cô một chiếc đệm gấm Tứ Xuyên, Mộ Diên ngồi xuống gần bên cạnh bà cụ Phó, bà vỗ lên mu bàn tay trắng như bạch ngọc của cô, mỉm cười nói.
“Còn nhớ lần trước khi gặp con, là sinh nhật thứ mười chín của cậu Tuân, cô bé này, càng lớn thì càng xinh đẹp.”
Mộ Diên nhấp môi gật đầu: “Tuy đã lâu không gặp, nhưng bà nội vẫn giống hệt như lúc ấy, sức khỏe lẫn tinh thần đều rất tốt.”
Bà cụ Phó cười lắc đầu, buông tiếng thở dài, ánh mắt lộ ra chút phiền muộn: “Ban đầu bà đã rất thích con, một cô bé thông minh xinh đẹp lại khéo léo như vậy, nhà họ Phó vốn cũng không có nhiều quy tắc như các gia đình danh môn khác, ông cụ vốn cũng là xuất thân hàn vi, nhưng lúc đó bà lại quên mất mẹ của Phó Tuân, ôi…”
“Khụ khụ khụ”
Bà cụ Phó còn định nói tiếp thì liền nghe thấy vị trí bên phải truyền đến một tràng tiếng ho dữ dội, Mộ Diên chuyển mắt nhìn lại.
Cô gái ngồi trên ghế gỗ mun bên trái thân hình gầy gò, cong eo ho sù sụ, trang dung nhạt nhòa, đôi mắt phượng hơi xếch trông hệt như Vương Hi Phượng, nhưng lại thiếu đi quá nhiều tính tình lưu manh bạt búa của bà ta lúc sa cơ thất thế, thoạt nhìn người này có vẻ khá uể oải vô thần.
Cô ta hơi đứng dậy nói hai tiếng xin lỗi đã thất lễ, ánh mắt liếc qua khuôn mặt Mộ Diên, rồi lại che khăn tay ren trắng mà ho khan.
Bà cụ Phó xua xua tay, mợ năm nhỏ vội xá một cái rồi đứng dậy, dẫn theo người hầu đưa cô gái kia đi khỏi phòng.
“Đó là tiểu thư họ Dương đấy, hai năm trước vừa được gả cho cậu Tuân vẫn còn rất khoẻ mạnh, không ngờ sau khi mang thai lại sảy, tiếp đó thì sinh bệnh triền miên, thật sự là vận số năm nay không may mắn.”
Thì ra người đó chính là tiểu thư nhà họ Dương, Mộ Diên nhịn không được ngước mắt nhìn theo bóng hình diễm lệ càng đi càng xa ngoài cửa.
“Bà cũng hiểu con và cậu Tuân không có duyên phận, bây giờ lại thành đôi với cậu Hủ, thì cần phải nhường nhịn lẫn nhau, không nên sinh lòng nghi ngờ, bé Mộ con có phúc lắm đấy, bà lão này không nói ngoa đâu, sợ là tất cả các cô gái nhà giàu ở Thượng Hải nghe nói cậu Hủ nhà này sắp thành hôn, thì tám phần đều phải trốn trong phòng lặng lẽ lau nước mắt đấy!”
Trước khi đưa Mộ Diên tới đây, Phó Hàn Sanh đã nói rõ với bà cụ Phó, lúc còn trẻ bà cụ đã không thể thay đổi được quyết định của hắn, dù sao bây giờ hắn cũng đã có người làm bạn, bà cũng an tâm, chỉ là khi nhìn thấy người này lại là Mộ Diên thì trong lòng bà có chút sợ hãi.
Bà cụ Phó còn giả vờ lau nước mắt như các cô nương, khiến cho đám các bà các mợ bên dưới, đều phải che miệng bật cười.
“Ai cũng nói gả con gái mới phải khóc lóc, hôm nay thật là lạ lùng, chẳng lẽ bà nội muốn gả Hàn Sanh chúng ta ra ngoài sao?,”
Cũng không biết là vị nào cười đến hoa cành loạn xạ, còn khiến bà cụ Phó giận dỗi mắng cho một câu, bảo lắm chuyện nói bừa.
Mộ Diên cũng mỉm cười, liếc mắt nhìn người đàn ông thanh cao nhẹ nhàng còn đang thong thả ung dung dùng trà kia, cô nghe rất rõ ràng, vừa rồi mới biết được, Hàn Sanh vốn là tên chữ của hắn, tên thường gọi của hắn là Hủ.
Hàn huyên được một lúc trong phòng, bà cụ Phó giữ Mộ Diên và Hàn Sanh lại một đêm, Phó Hàn Sanh không nói gì, chỉ chờ ý kiến của Mộ Diên, cô bé này vốn là lỗ tai mềm, chưa nói được mấy câu đã động lòng, cho nên tối đó liền ở lại nhà họ Phó qua đêm.
Người hầu dọn phòng xong thì liền lui xuống, trong phòng có rất nhiều đồ chơi của trẻ con, một lẵng hoa khô héo, một cái lồng sắt trống không, mấy ngọn hoa đăng, một con diều giấy.
“Phòng Tam gia cũng hệt như phòng các cô nương nhỉ.” Mộ Diên dùng lòng bàn tay vuốt ve con diều, cong khóe môi thì thầm.
Phó Hàn Sanh ôm lấy bả vai cô, hơi cụp mí mắt, con ngươi thâm trầm, tiện đà giữ chặt eo liễu đè cô vào chiếc tủ treo con diều bên trên.
“Các cô nương có cái này à?”
Người đẹp vừa rồi còn có ý cười chế nhạo, bây giờ lập tức im thin thít như ve sầu mùa đông, chỉ vì dương v*t dưới háng người đàn ông này đã cộm lên nóng rực.