Hoa nở hoa tàn, nhân quả tuần hoàn.
Dương Thu Uyển cảm thấy chứng bệnh này của mình chính là gieo gió gặt bão không thể trách được ai.
Tình cảm ở trên thế gian này, đại khái cũng giống như một chén canh quả bơ đựng trong bát sứ trắng giữa mùa hè, bên trong còn có những viên đá va vào nhau leng keng.
Cô gái kia không hề nghĩ tới có thể ở bên cạnh chồng của mình đến đầu bạc răng long, nắm tay đi đến cuối cuộc đời, Dương Thu Uyển đã đọc rất nhiều sách, tin rằng sau khi cải cách chế độ, thì sẽ có rất ít đàn ông cưới vợ lại nạp thiếp, cô ta đã từng cho rằng, Phó Tuân ít nhiều cũng có chút yêu thích mình, cho đến khi mợ nhỏ vào cửa, cô ta mới biết được hoa có đẹp mấy cũng sẽ tàn, tình cảm có nồng nàn đến mấy cũng sẽ phôi pha.
Rồi sau đó, rất nhiều người rảnh rỗi đã xì xầm với nhau rằng, mợ năm nhỏ này rất giống người nào đó, nhưng Dương Thu Uyển vẫn giống như ngắm hoa trong sương mù, ngày nào cũng u uất không vui, lúc đó mẹ ruột của Phó Tuân vẫn còn là bà lớn quản lý toàn bộ gia đình, thấy tinh thần cô ta sa sút đã chỉ cho cô ta một cách.
Một đêm nọ, Tống Vãn Ninh bất chợt bị đau bụng, cô ta nghe thầy thuốc thăm khám nói mở năm nhỏ đã ngửi quá nhiều hương hoa hồng, chỉ sợ là sau này cũng khó mà dựng dục được.
Dương Thu Uyển lúc ấy cảm thấy rất vui vẻ, mẹ Phó Tuân nói rất đúng, chỉ có sinh con nối dõi, mới có thể xây dựng quan hệ vĩnh viễn với một người đàn ông, nếu đã không có tình yêu thì tình thân luôn là xiềng xích giữa con người không thể nào biến mất được.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy nguyện vọng của cô ta, năm đó khi trời đổ tuyết lớn, nhà họ Phó từ trên xuống dưới đều đón tin vui, nhưng Dương Thu Uyển có thể nhận thấy, Phó Tuân không hề vui sướng gì, hắn luôn cho người ta cảm giác của tâm sự u ám.
Theo thời gian cái thai của cô ta dần dần to ra, tim đập cũng bắt đầu rối loạn, có lẽ vì sợ gặp quả báo, cũng có thể vì người có mang thường suy nghĩ nhiều, mẹ ruột Phó Tuân cũng trở nên kỳ lạ hơn, không hiểu sao cứ năm lần bảy lượt tìm cô ta vay tiền.
Cô ta không nhớ rõ hơn đó là hôm nào, chỉ nhớ là một ngày mùa xuân khi hoa lê nở rộ, Phó tam gia đột nhiên dẫn theo một đám tuần bộ về lục soát trong nhà.
Mẹ Phó Tuân hút thuốc phiện, mấy đống thuốc đen xì, phát ra mùi thối rữa, bà cụ Phó ghét nhất là những thứ này, sợ dạy hư những người ở trong phủ, liền bảo Phó tam gia đuổi bà ta đi.
Phó Tuân càng suy sụp, lúc này ngay cả công việc buôn bán vận chuyển tơ lụa ở phương bắc cũng giao về tay Phó tam gia, cũng là đêm đó, cô ta sinh non, máu chảy lênh láng, còn đỏ hơn, khiến người ta hoảng sợ hơn so với mặt trời lặn chiều hôm nay.
Người hầu dùng vải trắng ôm những cánh hoa lê thơm ngát trong lòng, Dương Thu Uyển thấy thời gian đã muộn, người Mộ Diên chờ cũng đã từ xa đi tới.
“Cô Mộ, hẹn gặp lại,” Dương Thu Uyển ôn hòa vái chào, ánh chiều tà cuối cùng làm bạn, cũng biến mất ở phía sau đình viện, nằm khuất trong rặng dương liễu xa xa.
Lúc Phó Hàn Sanh đến gần, chỉ nhìn thấy Mộ Diên đứng ở trong đình hóng gió như hòn vọng phu.
“Có phải đang chờ chồng không, chờ đến sốt ruột rồi, đó là trà của em à?” Phó Hàn Sanh cười hỏi, cầm lấy chung trà của Mộ Diên uống liên tục hai hớp giải khát.
“Em vẫn còn chưa qua cửa mà, tam gia mau buông ra đi, không sợ bị người ta nhìn thấy, lại truyền đến chỗ bà nội những lời không dễ nghe sao?” Mộ Diên còn định nói tiếp, vòng eo căng thẳng, lại bị người ta thuận thế ôm vào trong lồng ngực, cô ngồi trên đùi Phó Hàn Sanh, không khí hít vào xung quanh đều tràn ngập mùi đàn hương ấm áp thoải mái.
Phó Hàn Sanh không quan tâm đến những việc này, cầm lấy đĩa sứ Thanh Hoa đựng mứt táo, ngậm một viên ở giữa môi, lại cúi đầu dán lên môi Mộ Diên, cô bé da mặt mỏng muốn tránh đi, nhưng ngặt nỗi Phó Hàn Sanh ôn tồn dụ dỗ, ban ngày ban mặt lại không biết xấu hổ mà thân thiết với hắn.
Bắt đầu chỉ là đôi môi dán vào nhau, sau đó cũng không biết là ai vươn đầu lưỡi trước, Mộ Diên leo lên cổ hắn, ngón tay không tự chủ được đan vào tóc hắn, nụ hôn triền miên lâm li gây ra tiếng động có hơi lớn, Mộ Diên vội vàng muốn rời khỏi hắn, đầu ngửa ra phía sau, ai ngờ đôi môi lại như bóng với hình, dây dưa nàng không bỏ.
Đúng như những gì Mộ Diên đã tiên đoán, chuyện này bị lan truyền trong nhà, cô tưởng rằng chỉ ở lại một ngày thì có thể quay về công quán, nhưng bà cụ Phó vẻ mặt ôn hoà muốn cô ở lại chọn ngày tốt làm lễ thành hôn.
Phó Hàn Sanh cũng đồng ý, chỉ là ban ngày không thấy bóng người, đều chạy về công quán làm việc, bà cụ Phó xem như rất tân thời, sau khi ngày lành tháng tốt làm lễ trong nhà đã được định ra, lại hỏi cô thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây Phương.
Bây giờ ở đường Nam Kinh, trong khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ, mọi người đều treo ảnh cưới đen trắng theo kiểu Tây Dương, đàn ông mặc vest mang giày tây, phụ nữ mặc váy lụa trắng, xinh đẹp lại hợp thời, cũng tạo thành trào lưu rất thịnh hành.
Mộ Diên thì vẫn muốn hỏi ý thím của mình, cho nên chỉ có thể ậm ừ mà trả lời bà cụ Phó, dự định gửi thư bàn bạc với thím xem sao.
Ra khỏi sảnh chính, sao sáng dày đặc như một dải ngân hà trên bầu trời đêm, đứng dưới tàng cây còn có thể ngửi được mùi hương hoa lê ngào ngạt.
Năm nay hoa lê nở rực rỡ, Mộ Diên treo đèn lên nhánh cây, ánh đèn soi sáng khiến hoa lê càng trở nên trắng muốt lấp lánh, cô nhón mũi chân, nhẹ ngửi mùi hương trong không khí, chỉ cảm thấy ngọt ngào thoang thoảng, cả người đều vui vẻ thoải mái.
“Ôi đó không phải là cô Mộ sao, Tư Thu, chúng ta có nên đến xem cô ấy cần giúp gì không…” Hàn Xuân là người hầu bên cạnh bà cụ Phó, khẽ gọi một người hầu tên là Tư Thu ăn mặc rực rỡ ở bên cạnh.
Tư Thu đang đang cắn hạt dưa gói trong khăn tay, vừa mới lấy từ trong nhà bếp ra, ánh mắt nhìn về phía Mộ Diên, bĩu môi nói: “Chẳng qua là hồ ly tinh mà thôi, người đàng hoàng chúng ta không nên tiếp cận, chị không nghe nói sao, mới cách đây mấy ngày, cô ta còn quấn lấy cậu ba, hôn nhau ở trong đình đấy.”
Không may là âm thanh này nói rất lớn, toàn bộ đều rơi vào trong lỗ tai Mộ Diên, cô đứng dậy phủi bụi đất trên sườn xám, không ngắm hoa nữa.
Hàn Xuân chỉ cho là Tư Thu ăn không được ngon thì bảo nho chua, dù sao đi nữa chuyện trước kia Tư Thu thích cậu ba cũng không phải là chuyện bí mật, toàn bộ người hầu từ trên xuống dưới trong phủ này, có ai không ôm mộng bay lên cành cao thành phượng hoàng chứ…
“Những lời này của em đừng để bị người ngoài nghe thấy, chị thấy cậu ba và cô Mộ là tình cảm chân thành đấy.” Hàn Xuân có chút ngưỡng mộ.
Tư Thu gói hạt dưa nhân lại, cả giận: “Có phải mình em nói vậy đâu, trong khắp cái nhà này đều đang đồn ầm, nói rằng cô Mộ đã bò lên giường cậu ba từ lâu mà còn chưa có động tĩnh gì, không chừng cũng giống hệt như mợ năm nhỏ, không sinh con được, nếu mà không sinh được thì nhất định phải nạp thiếp thôi, thử xem còn kiêu ngạo đến đâu.”
Người nói vô tình, người nghe lại ghi tâm.
Lúc Mộ Diên quay trở về phòng, Phó Hàn Sanh đã rửa mặt xong, đang dựa vào đầu giường chấp bút viết sổ sách.
Thấy mỹ nhân lạnh lùng trở về, ngẫm nghĩ một lát, do dự hỏi: “Có phải bởi vì không bàn bạc được với bà nội không, chuyện này em đừng giận, ngày mai anh sẽ đi nói với bà.”
Mộ Diên vẫn còn tức tối, uống một hớp trà, sau khi lau mặt xong, lướt qua người Phó Hàn Sanh, dựa vào giá giường tận cùng bên trong mà nhắm mắt lại.
“Sao lại cách xa như vậy, anh không bị bệnh truyền nhiễm, cũng không hôi hám, vừa rồi là ai trêu chọc em?” Phó Hàn Sanh buông sổ sách xuống, thả màn che, dán sát vào sau lưng Mộ Diên, nghiêng nghiêng người, tỏ ra hết sức vô tội.