Hắn đặt đùi cô lên trên eo mình, ôm lấy mông ngọc, vừa nhanh vừa đột ngột mà thọc vào rút ra.
“A… đừng mà… nhanh quá…” Mộ Diên thét lên chói tai, dưới sự va chạm mãnh liệt của Phó Hàn Sanh, mà giống như hoa rơi bay lả tả trong gió.
Cuối cùng vũ khí thô dài kia của Phó Hàn Sanh cũng xâm nhập vào chỗ ấm áp mềm mại nhất trong thân thể Mộ Diên, khoái cảm rùng mình trùng trùng lớp lớp chồng chất, quét qua thân thể hai người.
Cùng lúc khi Mộ Diên đạt tới cao trào, phun ra một lượng lớn hoa dịch, thì Phó Hàn Sanh cũng bắn tinh dịch nóng bỏng của mình vào bên trong tử cung nho nhỏ của Mộ Diên.
Điều này khiến cho Mộ Diên không ngừng cao trào liên tục, cuối cùng cả người cô lả đi trong lồng ngực Phó Hàn Sanh.
Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mộ Diên sợ hãi vội vàng vùi đầu vào cổ Phó Hàn Sanh, cô có chút hối hận, nếu như thím đi dạo nhìn thấy bộ dạng cô quần áo bất chính, lôi thôi xốc xếch như vậy, nhất định sẽ rất giận dữ.
Phó Hàn Sanh ôm lấy thân hình mềm mại ngọc ngà trong lồng ngực, người này vừa mới qua khỏi cao trào, hơi thở rất mỏng manh, thân thể còn thỉnh thoảng co rút một chút, dường như không còn sức lực nào, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, lập tức chui vào trong lồng ngực mình, giấu mặt đi.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Mộ Diên mới nhẹ thở phào, ngước mắt đối diện với ánh mắt Phó Hàn Sanh giống như có sương mù dục vọng bên trong, nhịn không được mở miệng nhỏ hôn lên, đầu lưỡi qua lại ở giữa môi hắn, vừa liếm láp vừa gặm cắn.
Phó Hàn Sanh buông đầu lưỡi cô ra, nắm lấy chiếc cằm trắng như tuyết của cô, giọng nói khàn khàn lại ngả ngớn: “Có phải rất yêu anh không?”
“Ừm, rất yêu,” Mộ Diên vừa dứt lời, côn th*t thô dài lại hơi chuyển động trong hoa huy*t mật nước đầy đủ của cô.
Quanh thân hai người bọc chăn, hạ thể dây dưa bằng đủ loại tư thế.
Ánh trăng cũng tham lam cảnh sắc tươi đẹp…
_________
Sau khi về Thượng Hải, Mộ Diên vâng theo lời bà cụ Phó, tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống Trung Hoa, Phó Hàn Sanh đã từng nói muốn tặng cô tam thư lục sính thập lý hồng trang, cũng thật sự giữ đúng lời hứa.
Sau khi kết hôn tuy rằng cũng rất thanh thản, nhưng vấn đề sinh con đẻ cái thường xuyên khiến cho Mộ Diên đau đầu, hôm nay bà cụ Phó lại sai người tặng thuốc bổ, đắng đến mức huyệt thái dương của Mộ Diên cũng run lên.
Tống Anh mỗi khi có thời gian cũng sẽ cùng biên dịch sách với cô, bây giờ các thanh niên tiến bộ đều rất thích đọc triết học Mác, Mộ Diên chỉ lật qua ba bốn trang, đã cảm thấy đầu óc choáng váng, Tống Anh nói với cô, thế giới này rất rộng lớn cũng rất tiến bộ, nếu có cơ hội thì nên ra ngoài học hỏi một chút.
Ngày tháng quay trở lại thời gian chán ghét là khi Tống Anh, Giang Viễn Cẩn rất vui, mỗi lần Mộ Diên nhìn thấy anh ta thì đều là khóe miệng mỉm cười, con người gặp chuyện vui tinh thần cũng sảng khoái, câu này được anh ta phát huy một cách triệt để.
Một ngày nọ, Tống Anh tới tìm Mộ Diên chơi, hỏi cô có nóng lòng không, lúc trước cô ta cũng mãi mà không có thai, sau khi đi khám bác sĩ Dương mới biết, là bởi vì lúc nhỏ bị bệnh dẫn tới thể hàn, vào mấy bình nước thì đã không còn chuyện gì nữa.
Thật ra Mộ Diên cũng không quá vội vàng nhưng các cô gái trạc tuổi mình thì đều đã có con cao đến đầu gối, thêm vào việc Phó Hàn Sanh cũng đã tam thập nhi, sắp đến tuổi ba mươi lăm, điều này càng khiến cô nóng nảy.
Thần kinh căng thẳng sẽ thường xuyên suy nghĩ lung tung, thậm chí cô còn hỏi Phó Hàn Sanh vài lần, nếu thật sự không sinh được con, thì hắn có cưới tiểu thiếp nối dõi tông đường hay không.
Phó Hàn Sanh ít khi mắng người khác, nhưng tối hôm đó chỉ hận không thể nói đến cô phải máu chó phun đầy đầu, nói đến khi cô khóc thì lại dỗ dành, thực ra thì hắn không quá quan tâm đến chuyện kết quả, tận hưởng quá trình vui vẻ là được.
Tối hôm đó bọn họ lại trải qua mấy lần quá trình, giường chiếu lay động đến hơn nửa đêm mới ngừng nghỉ.
Ngày hôm sau Giang Viễn Cẩn dẫn đường, Phó Hàn Sanh đưa Mộ Diên đến gặp bác sĩ Dương, bác sĩ nói kinh nguyệt của Mộ Diên không đều, chỉ cần điều trị thân thể tốt thì chắc chắn có thể mang thai, hơn nữa cô chỉ mới mười chín tuổi, thật sự không cần phải sốt ruột.
Những ngày bình yên trôi qua Mộ Diên nghĩ mãi mới ra được một quyết định, cô muốn đi Anh Quốc du học, trường Đại Học Thánh Andrews đang tuyển chọn một số sinh viên Trung Quốc, Mộ Diên cầm tờ báo kia mà không kiềm chế được xúc động.
Thời gian này Phó Hàn Sanh cùng các mẫu một công ty mậu dịch chuyên về thuốc ở Luân Đôn, thêm vào việc tình hình trong nước hiện tại đang bất ổn, hắn cũng nghĩ đến một vài ý định.
Hạt giống nảy mầm, cuối cùng cũng không khống chế được ý nghĩ đi du học.
Hôm lên đường đi du học là một ngày đông giá rét, giấy đỏ dán đầy trong nhà bỗng dưng tạo ra cảnh xuân ấm áp.
Có rất nhiều người đến đưa tiễn, ngay cả bà cụ Phó quanh năm không ra khỏi nhà cũng run run đến tiễn, Giang Viễn Cẩn đỡ Tống Anh lúc này đã mang thai tám tháng, dáng người đã có chút đẫy đà, bụng tròn như quả dưa hấu, Chu Tử Khâm khóc hăng hái vô cùng, Mộ Diên chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông không đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem như vậy, Phó Hàn Sanh chỉ dịu dàng nhắc nhở anh ta, sớm lo mà cưới vợ.
Hôm ấy Mộ Diên cũng nhìn thấy Phó Tuân, anh ta đứng ở trên chiếc cầu hình vòm, thân hình gầy yếu đơn bạc, nhưng cô chỉ nhìn thấy trong khoảnh khắc, sau đó anh ta đã vội vàng bỏ đi, cô luôn muốn nói gì đó với Phó Tuân, chỉ là chuyện xưa năm nào, đã quá xa xôi đối với bọn họ.
Một phút buông lơi, tạo thành khúc ca ly biệt cũng là chuyện thường tình ở đời.
Ngày ấy tà dương phủ bóng, lần này đi xa, cũng không biết khi nào mới quay lại…
– ——–hoàn———