Chớp mắt đã đến kì nghỉ đông.
Vu Thành Tài vẫn làm ổ ở nhà chơi game mỗi ngày.
Vu Chiêu Đệ vẫn nấu ăn ba bữa và làm hết việc nhà rồi mới ra ngoài.
Ban ngày thì sẽ đến nhà bà Lâm để học bài, tiện làm giúp bà vài việc vặt trong nhà.
Đến chạng vạng tối thì sẽ đi nhặt lông gà.
Năm mới sắp đến, những hàng gà trong thôn ngày càng bán được nhiều.
Ngày thường một lần nhặt lông gà cô sẽ kiếm được 5 tệ, bây giờ sẽ nhặt được 8 tệ.
Sẩm tối một ngày, cô mua thịt về nhà thì thấy cửa nhà đóng hờ.
Ở ngoài cửa nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Cô vừa mở cửa đi vào thì người trong nhà đều quay ra nhìn.
Khách tới là Giang Tú Phân, chị gái Giang Tú Lệ, cũng là bác hai của cô.
Giang Tú Lệ là con thứ 3 trong nhà.
Nhà bà ngoại có tất cả 4 anh chị em, cậu cô là nhỏ nhất.
Nhà nội cô thì không giống vậy, bố cô là con một trong nhà.
Cô rất không thích Giang Tú Phân bởi vì khi cô còn bé, bác ấy đã không ít lần xúi giục Giang Tú Lệ bỏ rơi cô.
Bác nói cô là con gái không có tác dụng gì, là con quỷ đòi nợ.
Tuy rằng không thích nhưng cô vẫn lễ phép chào bác hai, sau đó vào nhà bếp làm bữa.
“Chuyện này cứ làm theo lời chị.” Giang Tú Lệ toét miệng cười.
Hai chị em nhìn nhau như đang trao đổi gì đó.
Giang Tú Phân không ở lại lâu đã đi.
Vu Chiêu Đệ đang rửa rau.
Giang Tú Lệ bất ngờ chen vào bếp, nở nụ cười hòa nhã: “Chiêu Đệ, con học hành có mệt không? Nào, để mẹ nấu cơm là được, con về phòng nghỉ đi.”
Đột ngột thay đổi như vậy khiến Vu Chiêu Đệ sửng sốt mấy giây.
Tính cách con người không phải là điều có thể thay đổi trong một hai ngày, huống hồ là người như Giang Tú Lệ.
Chuyện khác thường tất có điều xấu, cô không tin Giang Tú Lệ bỗng tìm thấy lương tâm.
“Mẹ, cứ để con làm đi.
Con cũng làm quen rồi.”
Giang Tú Lệ nửa kéo nửa đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Con đi học bài đi, để mẹ làm là được.”
Vu Chiêu Đệ đành phải về phòng.
Càng nghĩ càng thấy không ổn nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, cô mơ hồ thấy bất an.
Vài ngày sau đó Giang Tú Lệ vẫn không để cô làm gì nhưng cũng không cho cô ra khỏi nhà, bảo cô cứ ở nhà đợi là được.
Ngay cả Vu Thành Tài cũng nói mẹ đổi tính rồi, bắt đầu coi trọng khoản tiền bồi thường là cô rồi.
Nỗi bất an trong lòng Vu Chiêu Đệ ngày càng lớn.
Cô không biết Giang Tú Lệ muốn làm gì, dù sao chắc chắn cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Cô đang học bài trong phòng thì nghe thấy tiếng nói chuyện ầm ĩ ngoài phòng khách.
Ban đầu cô không quá để ý cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Chiêu Đệ lớn lên vừa cao vừa đẹp, mông vừa cong vừa vểnh, chắc chắn là sinh đẻ tốt.
Em yên tâm đi, có chị đây thì nhất định sẽ ổn thỏa.” Dì Mã cười lộ răng vàng, vỗ lưng Giang Tú Lệ.
Cửa phòng cô cách âm không tốt, cô nghe được không sót một chữ.
Dì Mã là bà mối trong thôn, thường xuyên làm người mai mối, vẻ ngoài rất giống con buôn.
Vu Chiêu Đệ ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Bọn họ là đang làm mối cho cô.
Cô vừa mới tròn 18 tuổi là bọn họ đã định bán cô ra ngoài, hơn nữa còn không cần cô đồng ý.
Cô vẫn còn đang đi học.
Chẳng trách gần đây Giang Tú Lệ lại đối xử tốt với cô như vậy, còn không cho cô ra khỏi nhà.
Dì Mã không ở lại lâu liền đứng dậy rời đi.
Giang Tú Lệ cười tươi như hoa.
Nhà họ Chu đưa sính lễ rất lớn.
Cũng đúng thôi, bà ta nuôi Vu Chiêu Đệ lớn đến từng này, xứng đáng với số tiền ấy.
Bà ta vừa quay người lại đã nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đứng sau.
Bị dọa cho giật mình nên bà ta theo bản năng muốn quát to.
Lời đến khóe miệng lại nuốt vào, bà ta bày ra bộ dạng tươi cười, kéo tay cô: “Chiêu Đệ à, học bài có mệt không con?”
Vu Chiêu Đệ hất tay bà ta ra, hung hăng nhìn chằm chằm: “Mẹ, có phải mẹ để dì Mã làm mối cho con?”
Giang Tú Lệ vốn không định giấu cô.
Hơn nữa hôn sự này cũng rất gấp, nhà họ Chu muốn cưới ngay trong năm nay.
Vu Chiêu Đệ biết là chuyện sớm muộn nên nói cho cô cũng không sao.
Bà ta không hề thấy xấu hổ, cũng không giả bộ nữa: “Đúng, dù sao mày đã 18 tuổi, cũng nên lấy chồng rồi.
Đi học có ích gì, mày không cần thi đại học nữa.
Nhà họ Chu sẽ đối xử tốt với mày.”
Nhà họ Chu? Là nhà họ Chu nào? Là nhà họ Chu ở đầu thôn chỉ có một đứa con trai, hay là gã họ Chu hơn 40 vừa ly hôn vợ năm ngoái và còn có con trai riêng đã ba tuổi.
Gã này chơi bời lêu lổng, đến tuổi này rồi mà vẫn không làm việc gì, chỉ phá của gia đình.
Vu Chiêu Đệ cực kì khiếp sợ.
Mẹ cô thế mà lại muốn gả cô cho một người đàn ông bốn mươi tuổi đã ly dị, có con riêng.
Đây mà là mẹ ruột ư? Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà mẹ ruột cô lại muốn đẩy cô vào chỗ chết.
“Nhà họ Chu đưa 10 vạn tiền sính lễ.
Mày cứ yên tâm mà gả, rồi Chu Cương sẽ thích mày.”
Lúc Giang Tú Lệ thốt ra tên Chu Cương khẳng định cho phán đoán của cô, Vu Chiêu Đệ chưa bao giờ cảm giác mình hận bà ta như lúc này.
Cô hận cái nhà này, từ trước đến giờ cô chưa từng một lần cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cô đã từng hi vọng, cũng đã từng mong ước xa vời, rốt cuộc nhận lại một lần rồi lại một lần thất vọng.
“Muốn cưới thì các người đi mà cưới.
Tôi sẽ không gả.” Vu Chiêu Đệ cương quyết.
Giang Tú Lệ cười lạnh: “Lấy hay không lấy không phải do mày quyết định.
Chúng tao nuôi mày lớn đến từng này, bây giờ là lúc mày báo đáp rồi.
Huống chi Chu Cương rất tốt, mày gả qua đó hãy hầu hạ người ta cho tử tế.”
Vu Chiêu Đệ nắm chặt tay, đôi mắt trầm xuống, gằn từng chữ một: “Là hắn tốt hay là tiền của hắn tốt? Tôi nói cho các người biết, tôi không lấy chồng! Nếu muốn tôi gả, được thôi, mang xác tôi đi mà gả.”
Giang Tú Lệ muốn kéo cô nhưng Vu Chiêu Đệ đã tách ra lui về sau.
Cô xoay người trở về phòng, định thu dọn đồ đạc để tạm thời rời khỏi không gian đè nén này.
Nhưng Giang Tú Lệ lại lấy ra một ổ khóa mới khóa trái cửa lại, dường như đã sớm dự đoán được hành động của cô.
“Tao cho mày biết, cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, đừng nghĩ chạy trốn.
Chờ nhà họ Chu tới thành thân.”
“Bà đúng thật là mẹ ruột của tôi!” Vu Chiêu Đệ nức nở.
Vu Thành Tài vẫn ở trong phòng, tựa như mọi chuyện đều không liên quan đến mình, đeo tai nghe tiếp tục chơi game.
Hết chương 20
——oOo——