*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Trong hai ngày cuối tuần liên tiếp, chỉ cần Thịnh Tuệ nhắm mắt ngủ thiếp đi, cô sẽ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình đang ở trong phòng bệnh vào mùa đông lạnh giá năm đó, cô rút lại bàn chân sắp sửa bước ra khỏi khung cửa, xoay người hỏi rành mạch từng chữ: “Xin hỏi, em có thể biết tên của anh không?”
Cô mơ thấy năm mình 14 tuổi, mỗi tháng vào một đêm đầy sao khi cô tan học về nhà, cô sẽ dừng lại ở dưới lầu, quay đầu nghiêm túc cúi chào chàng trai trẻ đang dõi theo cô từ xa để cảm ơn anh.
Sau đó, Thịnh Tuệ mơ thấy năm 16 tuổi cô quyết tâm nộp đơn vào Đại học Thượng Hải.
Năm 17 tuổi nhận được thông báo nhập học, cô hào hứng chạy về phía cổng trường nơi có chàng thanh niên đã đợi cô từ rất lâu rồi lao mình vào vòng tay anh.
Cô thậm chí còn mơ thấy cảnh mình đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè năm 20 tuổi.
Cách cửa sổ sát đất làm bằng kính trong suốt, cô sẽ nhân lúc ông chủ không chú ý mà vui vẻ tươi cười vẫy tay chào người yêu đang ở quán nước bên ngoài, cả buổi chiều anh gọi tới gọi lui một loại đồ uống chỉ để đợi cô tan làm.
Cảnh tượng trong mơ luôn đẹp đến mức phi thực tế khiến Thịnh Tuệ không muốn tỉnh lại.
Vì vậy, khi chuông reo vào sáng thứ Hai, Thịnh Tuệ bị đồng hồ báo thức cưỡng ép thoát khỏi giấc mơ, cau mày bất mãn.
Cô vùi đầu thật sâu, ngốc nghếch muốn dùng gối bịt tai lại nhưng cô lại cảm thấy mặt mình đang áp vào cơ bắp mỏng manh, cảm giác tuyệt đến mức Thịnh Tuệ vô thức dụi dụi hai lần.
Giây tiếp theo, tiếng cười khàn khàn đặc trưng của buổi sáng vang lên, kèm theo mùi hương gỗ thoang thoảng dịu nhẹ đánh thức cơn buồn ngủ ẩn sâu trong cơ thể Thịnh Tuệ.
Cô cố gắng mở mí mắt ra.
Thứ cô nhìn thấy là cổ áo của anh đang mở rộng làm lộ ra một mảng lớn da trắng lạnh và căng cứng.
Phần cổ áo vốn đã rộng thùng thình, bởi vì động tác vừa rồi của Thịnh Tuệ mà sắp bung ra thêm hai cúc, dù chưa bung hết nhưng cực kỳ k1ch thích thị giác.
“……”
Thịnh Tuệ biết tư thế ngủ của mình không tốt, mỗi sáng thức dậy vạt áo ngủ của cô sẽ được tốc lên tận ngực.
Từ khi kết hôn, Chu Thời Dư sợ cô bị cảm nên mỗi đêm đều ôm eo cô, thế là chẳng bao lâu sau anh trở thành người bị hại kế tiếp, chẳng hạn như việc anh thường xuyên thức dậy với bộ quần áo xộc xệch, cổ áo lếch thếch.
Dù vậy, đây vẫn là buổi sáng đầu tiên cô thức dậy khi đang vùi đầu trong ngực anh.
Cô ngẩng đầu, bốn mắt hai người nhìn nhau.
Thịnh Tuệ lúng túng chào hỏi: “… Chào buổi sáng.”
Bức thư viết tay có tác dụng chậm và lại rất lớn.
Hai ngày qua nước mắt của Thịnh Tuệ tuôn ra nhiều cứ như một cái vòi nước bị hỏng, giọng cô không những khàn khàn mà mí mắt còn hơi đỏ và sưng tấy.
“Chào buổi sáng.” Chu Thời Dư hôn lên khóe mắt cô, giọng nói vẫn ấm áp: “Tối qua anh nghe em khóc rồi lại cười, em lại mơ thấy gì thế?”
Thịnh Tuệ trầm tư một lát, tóm tắt ngắn gọn: “Em mơ thấy mười năm trước em và anh yêu đương.”
“Ừ, sau đó thì sao?” Bàn tay to không an phận của Chu Thời Dư nhẹ nhàng ma sát sau lưng cô, anh cong môi thấp giọng nói:
“Vậy em cười là vì em nhìn trúng anh lúc trẻ, còn em khóc là vì phải tỉnh mộng, không muốn đối mặt với một ông chồng già nua tàn phai nhan sắc phải không?”
Lời nói này đúng là cợt nhả mà.
Thịnh Tuệ ngẩng đầu, cảm thấy không thể tin được: “Chuyện này mà anh còn ghen à?”
“Ngoại hình cũng là một trong những yếu tố cạnh tranh quan trọng nhất trong việc chọn bạn đời mà.”
Anh đứng dậy xuống giường định đi chuẩn bị bữa sáng, đáp lại bằng giọng nói chậm rãi và hợp lý hợp tình: “Chu Thời Dư của mười năm trước yêu em cũng không thua hiện giờ, nhưng gương mặt cậu ấy thật sự rất trẻ.”
Trước khi rời đi, Chu Thời Dư đi tới bên giường cúi người xuống cười, hôn lên môi Thịnh Tuệ rồi nhàn nhạt nói: “Đương nhiên anh phải lo lắng rồi.”
“Nếu anh kém hơn bản thân trong quá khứ rồi bị vứt bỏ thì phải làm gì bây giờ.”
“Không đâu.” Thịnh Tuệ nắm lấy tay trái đang đeo đồng hồ của anh, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc: “Thịnh Tuệ sẽ thích Chu Thời Dư ở mọi thời điểm, dù là trong quá khứ, hiện tại và tương lai.”
“Nhưng em thì khác…” Cô dừng lại một lúc rồi cong mi mỉm cười ngọt ngào:
“Em sẽ mãi mãi yêu anh nhất, người đang ở trước mặt em.”
–
Trên đường đến trường bằng tàu điện ngầm, trong toa tàu đông đúc Thịnh Tuệ không nhịn được mà mở điện thoại ra để kiểm tra diễn biến mới nhất của vụ việc Diệp Hề.
Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Chu Thời Dư.
Đoạn video tiết lộ đã bị xóa khỏi Internet vào tối thứ Sáu, các tay paparazzi vì tiền mà tung tin cũng chẳng đăng được tin mới nào.
Ngay cả khi cuộc tranh cãi lên đến đỉnh điểm, các bài đăng liên quan trên Weibo đều bị xóa.
Nhưng điều này không có nghĩa là vụ việc của Diệp Hề ít được chú ý đi.
Sự thật là, bởi vì có tin đồn rằng Diệp Hề là tình nhân ngầm của ông trùm kinh doanh nào đó, nhiều năm vậy rồi mà không được cho danh phận nên đột nhiên mới có một “đứa trẻ đặc biệt” Chu Dập bất ngờ xuất hiện để thu hút sự chú ý.
Kể từ đây, bên phía Diệp Hề cũng không lên tiếng đáp lại.
Thịnh Tuệ không quan tâm đ ến những lời bàn tán xung quanh, chỉ là trên đường cô nhìn người qua đường suy đoán này nọ về học trò, trong lòng không khỏi tức giận.
Cô không giỏi che giấu tâm sự của mình, không chỉ đồng nghiệp Tề Duyệt nhận ra tâm trạng cô không tốt mà ngay cả hai, ba em học sinh trong lớp cũng đến ôm cô trong giờ học.
“Cô Tuệ Tuệ, cô đang khóc ạ?”
“Cô Tuệ Tuệ, đừng khóc, đừng khóc.”
“……”
Sau khi được học trò nhắc nhở, Thịnh Tuệ lập tức suy ngẫm lại bản thân, cô nhận ra mình thật sự không nên đem cảm xúc cá nhân vào việc giảng dạy.
Cô cong môi cười nhẹ, giải thích rằng mình ngủ không ngon chứ không phải là khóc.
Nội dung của buổi học hôm nay là học sinh sẽ học đếm các số từ 1 đến 10 và có thể nối chúng với các chữ Hán tương ứng.
Vẫn tuân theo phương pháp giảng dạy theo từng cấp độ.
Tề Duyệt phụ trách các học sinh có năng lực kém, yêu cầu tụi nhỏ tìm ra các khối gỗ có dán số với sự trợ giúp của các công cụ phụ trợ.
Còn Thịnh Tuệ chịu trách nhiệm hướng dẫn những học sinh có năng lực cao hơn để các em có thể tự đặt các khối gỗ có dán số vào đúng các mảnh giấy dán đã ghi tiếng Hán.
Chu Dập là học sinh đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu bé xinh trai ôm con thú bông cũ ngồi trên ghế không nói gì, cứ luôn cúi đầu, mãi đến khi Thịnh Tuệ dừng lại trước bàn, một bóng đen phủ xuống đầu cậu bé thì cậu mới tạm dừng vài giây rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Một trong những đặc điểm của trẻ tự kỷ là gặp khó khăn trong giao tiếp xã hội và tỏ ra thờ ơ với mọi người, mọi thứ xung quanh.
Vì vậy, nhìn thấy Chu Dập chủ động nhìn mình, Thịnh Tuệ hơi ngạc nhiên và vui mừng.
Cô mỉm cười cúi người xuống, muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Chu Dập nhiều hơn: “Dập Dập, trò chơi ghép hình này là em hoàn thành à? Tuyệt quá ——“
Lời còn chưa dứt, Chu Dập đột nhiên đưa tay ra chạm vào mặt Thịnh Tuệ một cách không nhẹ nhàng lắm.
Bàn tay của cậu nhóc đưa thẳng đến mắt cô, tim Thịnh Tuệ đập thình thịch, cô đang định tránh đi thì lại cảm thấy Chu Dập chạm vào trước mắt của mình.
Trẻ tự kỷ quả thật có những hành vi hung hăng và phá hoại.
Giữa tiếng hô hoảng hốt của Tề Duyệt bên cạnh, Thịnh Tuệ cố kìm nén động tác tránh né, bờ lưng căng cứng cúi xuống để cho Chu Dập tùy ý hành động.
Cậu nhóc chỉ vụng về, lặp đi lặp lại chạm vào khóe mắt cô.
Cậu nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt to tròn trong veo.
—— Là Chu Dập đang lau nước mắt cho cô.
Trong nháy mắt hiểu được động tác của cậu nhóc, khóe mắt Thịnh Tuệ đau xót, cô để Chu Dập tùy ý xoa xoa trước mắt mình.
Cuối cùng cô không kìm được nữa mà ngồi xổm xuống, ôm chặt cậu nhóc vào lòng.
Cô không biết Chu Dập đã vượt qua hai ngày này như thế nào, với nhận thức về thế giới bên ngoài của một đứa trẻ tự kỷ, khả năng cao là cậu nhóc sẽ thờ ơ với những mẩu tin nóng khó hiểu đó.
Hoặc thậm chí nếu có, thì chứng rối loạn phát triển ngôn ngữ của trẻ tự kỷ cũng khiến Chu Dập không thể diễn đạt những gì cậu đang nghĩ.
Nhưng Thịnh Tuệ có thể chắc chắn rằng Chu Dập – và những học sinh mắc chứng tự kỷ khác của cô, thậm chí tất cả những học sinh đặc biệt – đều giống như toàn bộ những đứa trẻ trên thế giới này, chúng đều là những thiên thần bị đánh rơi giữa nhân gian.
Thấy Thịnh Tuệ không có tinh thần, trong giờ nghỉ trưa, một số giáo viên thân thiết với cô đã nhờ giáo viên khác giúp trông lớp và đề nghị đưa Thịnh Tuệ ra khỏi trường để ăn một bữa thật ngon cải thiện tâm trạng.
Khó lòng từ chối lòng tốt của họ, Thịnh Tuệ miễn cưỡng đồng ý, Nhưng không ngờ cô vừa rời khỏi trường học thì đã có ba, bốn phóng viên giải trí ngồi ngoài cổng trường từ sớm tiến lại phía cô.
Vì muốn có tiêu đề gây chú ý, một số người không có biết giới hạn đã nhanh chóng đi từ gốc cây cổ thụ bên kia đường tới bao vây họ lại, theo sau là các nhân viên cầm bút ghi âm hoặc máy ảnh.
“Cô là giáo viên đã giao học sinh cho Diệp Hề trong đoạn video tin nóng đó phải không? Học sinh của cô và Diệp Hề là mẹ con ruột à? Mối quan hệ mẹ con ở nơi riêng tư như thế nào?”
“Trường học đặc biệt của cô nhận những học sinh thế nào? Con của Diệp Hề thuộc loại học sinh nào?”
“Học sinh của cô bình thường có hay phớt lờ người khác không? Thằng bé mắc chứng tự kỷ hay là thiểu năng trí tuệ?”
“……”
Những câu hỏi dồn dập và cảnh tượng không có lối thoát khiến Thịnh Tuệ nhớ đến sự cố y tế năm đó.
Khoảng thời gian đó, bất kể cô đi đâu cũng sẽ có vài “người tốt bụng” xuất hiện và nói cô kể lại những việc ác mà cha cô đã làm với cô, cùng với chi tiết câu chuyện tại bệnh viện trong ngày hôm đó.
Lúc đó cô còn quá nhỏ, tuy trong lòng kháng cự nhưng không biết phải từ chối như thế nào.
Mỗi lần nhận phỏng vấn, vài ngày sau cô đều thấy video quay che mặt mình hoặc giọng nói của mình xuất hiện trên mạng hoặc tin tức địa phương.
Những gì cô nói, hầu hết chúng đều được chỉnh sửa và chắp vá cắt ghép lại với nhau.
Vì vậy cô biết rất rõ, chỉ cần hôm nay cô nói sai nửa chữ trước ống kính hay thậm chí đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi, thì một khi mở miệng, đám truyền thông trước mặt có thể sẽ cắt ghép video thành thứ họ muốn hoặc thứ mà cư dân mạng thích xem.
Đến giờ Diệp Hề vẫn chưa lên tiếng, dù bây giờ Thịnh Tuệ có trả lời bất kỳ câu hỏi nào ở trên hay không thì chỉ đẩy hai mẹ con trở thành tâm điểm chú ý thêm một lần nữa.
Đáng lẽ cô không nên nói gì.
Hẳn là cô nên im lặng như Chu Dập và Diệp Hề, đợi đến khi những kẻ suy đoán ác ý mất hết kiên nhẫn, đợi đến khi những tiếng nói gay gắt và tiêu cực dần dần biến mất, thì chuyện này có thể coi là lắng xuống.
Không biết làm thế nào, nhưng khi một nhóm thiểu số đứng trước sự phán xét của xã hội chính thống, dù là tốt hay xấu, là đúng hay sai, âm thầm chịu đựng quả thực là lựa chọn của phần lớn mọi người.
Giống như Thịnh Tuệ, khi bị người đàn ông xem mắt nói rằng cô bị bệnh là do không yêu bản thân, cô sẽ không giải thích cho anh ta rằng bệnh tiểu đường tuýp 1 là do hệ thống miễn dịch suy giảm, có rất nhiều nhân tố gây ra; Diệp Hề cũng vậy, cô ta không đưa ra bất kỳ giải thích nào về hoàn cảnh đặc biệt của Chu Dập.
Bởi vì quá mất mặt.
Bởi gánh nặng bị dư luận liên tục phán xét còn nặng nề hơn rất nhiều so với việc bị vu khống, hiểu lầm nhất thời.
Xưa nay đã thế, chẳng phải sao? (*)
(*)
Trích “Nhật ký người điên” của Lỗ Tấn.
Để những người vốn đã mắc bệnh về thể chất và tinh thần phải chịu thêm sự kỳ thị do xã hội áp đặt, liệu hiện tượng được xã hội ngầm cho phép này tồn tại đến ngày nay nhất định phải đúng ư?
“Xin hỏi.”
Thịnh Tuệ không để cho đồng nghiệp sốt ruột kéo tay đi mà bình tĩnh nhìn người đàn ông đặt câu hỏi đầu tiên:
“Vừa rồi khi anh hỏi những câu này, anh xem học sinh của tôi là gì?”
“Một công cụ để thu hút sự chú ý, một trò đùa để người ta thương hại bàn tán, hay đó là thứ mà cư dân mạng dùng để gợi chuyện lúc nhàn rỗi?”
Đối mặt với Thịnh Tuệ – người luôn ăn nói nhỏ nhẹ bỗng đột nhiên làm khó dễ, mọi người xung quanh kể cả đồng nghiệp của cô đều sửng sốt.
Người đàn ông bị nhắm tới mới đầu đỏ mặt lên, sau đó lớn tiếng hỏi vặc lại: “Cái gì mà thu hút sự chú ý, thương hại, bàn tán hả? Tôi không có nói thế.”
Hắn ta liên tục cười lạnh: “Tôi thấy cô mới là người coi thường học sinh của mình trước, cảm thấy tụi nó kém cỏi nên mới được hỏi có mấy câu mà đã làm ầm lên cứ như bị giẫm phải đuôi!”
“Tại vì anh, vì mấy người các anh lèo lái chủ đề này đi theo hướng tiêu cực trước, sau đó lại ác ý dẫn dụ tôi trả lời.”
“Tôi chỉ muốn nói với anh rằng loại hành vi này cực kỳ kinh tởm.” Thịnh Tuệ nhìn chằm chằm vào một trong những camera, lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng anh đừng để một ngày nào đó anh trở thành một nhóm người yếu thế rồi mới hối hận vì hành động đã lợi dụng trẻ vị thành niên để kiếm tương tác, tạo độ hot trên mạng.”
Nói xong cô lấy điện thoại ra bấm số của phòng bảo vệ, giọng điệu bình tĩnh kiên định: “Tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện vừa rồi, đồng nghiệp của tôi cũng có quay video làm bằng chứng.”
Cô ngẩng đầu lên, khi ánh mắt chạm nhau, cô có thể thấy rõ sự chột dạ trong mắt hắn ta: “Tôi không phải là người của công chúng, và học sinh của tôi cũng không.
Nếu anh dùng bất kỳ hình thức ác ý nào chỉnh sửa cuộc trò chuyện ngày hôm nay hoặc xúi giục học sinh của tôi chấp nhận phỏng vấn thì đó là vi phạm quyền về tính mạng, sức khỏe và quyền riêng tư của tụi trẻ, tôi sẽ ngay lập tức tiến hành truy cứu trách nhiệm pháp lý với anh.”
“Tôi nói được thì làm được.”
Như vậy là đủ rồi.
Là một người bình thường, Thịnh Tuệ biết rất rõ là chuyện mình có thể làm được quá ít.
“Nhưng cô nông cạn nghĩ rằng, khi đối mặt với những kẻ có suy đoán ác ý về nhóm người yếu thế, thì chỉ cần mỗi người bình thường như cô có thể nói rõ ràng và thẳng thắn với họ rằng hành vi đó là sai trái, thì như vậy cũng đủ rồi.”
“…..”
Cuối cùng, giải pháp của nhà trường là cho Thịnh Tuệ nghỉ buổi chiều và về nhà để tránh bị các phương tiện truyền thông khác tìm đến.
Người bình thường cũng không hơn gì người nổi tiếng, nhất là phụ huynh và học sinh trường đặc biệt không muốn bị người ta chú ý quá mức, cho dù ban lãnh đạo có đồng ý với Thịnh Tuệ, nhưng xét về đại cục thì cũng chỉ có thể để cô ẩn mình trước đã.
Thịnh Tuệ không phản đối điều này.
Chỉ là buổi chiều lẽ ra bận rộn đột nhiên biến thành ngày nghỉ ăn không ngồi rồi, Thịnh Tuệ nhất thời cũng không có việc gì làm.
Buổi trưa ánh nắng đẹp nhất, bầu trời trong xanh, cô thong thả đi dọc con đường đắm mình trong ánh nắng mùa xuân.
Đầu tiên cô bắt taxi đến quán mì mà ban đầu đồng nghiệp định đưa cô đi ăn thử.
Trong cửa hàng buôn bán rất tốt, sau khi tiêm insulin xong, cô trở về chỗ ngồi, mấy lần lấy điện thoại ra tính gọi cho Chu Thời Dư nhưng cuối cùng lại để lên bàn.
Nếu suy nghĩ kỹ thì đó thực sự không phải là chuyện đáng nhắc đến hay cần thiết phải nói.
Sau khi ăn xong, cô lại lang thang không mục đích đi dạo trên đường.
Cô vốn định đi bộ đến trạm xe buýt tiếp theo để về nhà nhưng chân cô vừa mới bước ngang qua một tiệm xăm hai tầng.
Từ cách thiết kế theo chiều ngang ở bên ngoài của tiệm xăm là có thể nhìn ra tiệm này có một phong cách khác lạ.
Tường được sơn màu đen tuyền, trang trí theo phong cách punk, trên cửa sổ sát đất bên trái có dán các ảnh thành quả.
Từ khi sinh ra tới giờ, Thịnh Tuệ lúc nào cũng ngoan ngoãn, những từ như “hình xăm” và “xăm mình” tượng trưng cho sự nổi loạn và khác người chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô.
Tuy nhiên vào lúc này, cô đột nhiên dừng chân lại.
Cô lấy điện thoại ra kiểm tra nguyên lý xăm hình, nó giải thích là “kim xăm chuyên nghiệp sẽ xuyên qua lớp hạ bì của da, sau đó sắc tố có nguồn gốc từ thực vật sẽ được cấy vào dưới lớp hạ bì của da, từ đó đạt được hiệu ứng hình xăm.”
Hóa ra trên thế giới này có một bộ môn nghệ thuật lấy những vết thương làm cơ sở rồi thêm vào sự sáng tạo nghệ thuật.
Thịnh Tuệ rủ mắt nhìn cổ tay trái không tì vết trắng như tuyết, đột nhiên cảm thấy xao động, cô không chút do dự đi về phía cửa hàng.
Ngay trước khi mở cửa bước vào cửa hàng, điện thoại trong túi cô rung lên.
Là Chu Thời Dư gọi tới.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cả hai đều không lên tiếng ngay lập tức, như thể đang đợi đối phương là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng do sự thay đổi đột ngột gây ra.
Thịnh Tuệ nghĩ Chu Thời Dư nhất định đã biết về cuộc phỏng vấn trưa nay.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, những tia sáng vàng phản chiếu trên bức tường nhẵn nhụi của tiệm xăm khiến người ta càng cảm thấy chói mắt.
Thịnh Tuệ không khỏi hơi nheo mắt lại, hạ giọng nói: “Chu Thời Dư, trưa nay em đã làm một việc trước đây em chưa bao giờ dám làm.”
“Hiếm khi em mới có thể dũng cảm một lần.” Trên bức tường đen tuyền, Thịnh Tuệ có thể thấy rõ khóe môi mình không khỏi cong lên, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng hân hoan:
“Anh có muốn khen em không?”
Lời vừa dứt, trong ống nghe vang lên một tiếng cười trầm thấp đầy cưng chiều, sau đó Chu Thời Dư nhiệt liệt khen ngợi:
“Ừm, bé Tuệ của chúng ta lúc nào cũng rất dũng cảm.”
Thịnh Tuệ nghe vậy, ý cười trong đáy mắt càng nồng đậm, lần đầu tiên cô chủ động đòi quà anh:
“Vây em có thể yêu cầu một phần thưởng không?”
Chu Thời Dư không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên.”
Thịnh Tuệ lại cúi đầu, nhìn vào mặt trong cổ tay trái vẫn còn nhẵn bóng không tì vết của mình, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Em muốn một chiếc đồng hồ.”
“Giống như chiếc anh đang đeo trên tay hôm nay là được.”
——oOo——