Hạ Giác đứng đó, tay mân mê túi nhựa trong lúc thẫn thờ suy nghĩ. Không lâu sau, chuyên viên làm kính và Nghiêm Mạc cùng bước ra.
Cô thân thiện nói: “Anh Nghiêm, loại kính mà anh chọn cần thời gian để đặt riêng, hơn nữa anh còn bị loạn thị khá nặng nên phải mất vài ngày mới có. Tôi sẽ làm cho anh một cặp kính dự phòng bằng gọng kính cũ để anh dùng tạm trước nhé.”
Nghiêm Mạc khẽ gật đầu đồng ý.
Hai người chờ thêm một lúc nữa, Nghiêm Mạc đã nhận được chiếc kính dự phòng.
“Vì là kính mới nên có thể lúc đầu đeo vào anh sẽ thấy hơi chóng mặt, đó là điều bình thường.”
“Ừ, được rồi, cảm ơn cô.” Nghiêm Mạc đáp.
Sau khi kiểm tra mọi thứ đã ổn, cô đưa cho Nghiêm Mạc một phiếu hẹn lấy kính, bảo anh quay lại sau ba ngày.
Hoàn tất mọi thủ tục, Nghiêm Mạc và Hạ Giác cùng nhau rời khỏi cửa hàng kính.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, khu chợ đêm trên con phố này bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Người người qua lại đông đúc, các gánh hàng rong hò hét sôi nổi tạo nên một khung cảnh rất nhộn nhịp.
Nghiêm Mạc kéo Hạ Giác lại, lời lẽ vô cùng chính đáng nói nói: “Hạ Giác, để tôi mời cậu ăn cơm nhé.”
“Cậu đã giúp tôi ba lần rồi.”
Nghiêm Mạc nói với giọng nghiêm túc, như thể chỉ đang trình bày một sự thật.
Nhưng vừa nói xong, Nghiêm Mạc mới nhớ ra tối nay anh phải về nhà để hoàn thành bản thảo, bởi vì Hùng Duệ Tư đã ra tối hậu thư, anh nhất định phải nộp trước 8 giờ sáng mai.
Ăn một bữa cơm thì chắc cũng không mất nhiều thời gian đâu nhỉ?
Hạ Giác thấy có chút buồn cười, sao Nghiêm Mạc cứ muốn mời mình ăn cơm mãi thế.
“Hôm nay cũng không được.” Hạ Giác vẫy vẫy tay, vẫn nói lời từ chối: “Không phải tôi cố tìm lý do để từ chối anh đâu, mà hôm nay tôi vốn đã định về nhà bố mẹ rồi.”
“Cùng anh đến đây làm kính đã khiến tôi về trễ một chút rồi, tôi phải đi ngay bây giờ.”
“Vậy nhé, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”
Nghiêm Mạc thở dài trong lòng.
Thế cũng được, lần sau có thể dành nhiều thời gian hơn để ăn cơm với Hạ Giác.
“Không đâu, là tôi cảm ơn cậu mới đúng.”
“Lần sau cậu đến nhà tôi đi, tôi sẽ tự tay nấu cơm mời cậu.”
Nghiêm Mạc đột nhiên nhớ lại lời của Hùng Duệ Tư trước đó.
“Quà tặng phải tự tay chuẩn bị mới thể hiện sự quan tâm dành cho bạn bè.”
Nói cũng phải, nấu cơm chắc không khó lắm. Nếu mình dành hai ngày để học nấu ăn, chắc cũng có thể làm được vài món ăn ngon.
Hạ Giác cũng thấy hơi bất ngờ, thực sự không nhìn ra Nghiêm Mạc cũng biết nấu ăn.
“Được thôi, vậy thì lần sau tôi phải đến thưởng thức tài nghệ nấu nướng của anh mới được.”
“Chúng ta hẹn giờ qua WeChat nhé, không nói nữa, tôi phải lên tàu điện ngầm ngay đây.”
Đột nhiên Hạ Giác liếc nhìn túi nilon trên tay mình, sau đó đưa cái túi cho Nghiêm Mạc.
“Cái này cho anh.” Hạ Giác cười với Nghiêm Mạc: “Tôi nhớ lúc trước anh còn cãi nhau vì muốn mua cà chua mini.”
“Nhân tiện hôm nay tôi có mang theo, đã rửa sạch rồi mà chưa ăn hết, cà chua lần này rất ngon, còn tươi nữa.”
“Nếu không ngại thì anh cứ lấy ăn nhé.”
Nụ cười của Hạ Giác trong khoảnh khắc này dường như đã tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào xung quanh.
Trong mắt Nghiêm Mạc chỉ còn lại ánh mắt cong cong của Hạ Giác và khuôn mặt đẹp đến mê hoặc khi cười của cậu.
Cậu ấy không những giúp mình rất nhiều lần, mà còn tặng mình những quả cà chua nhỏ mình thích nhất.
Hùng Duệ Tư từng nói: “Không có ai vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với cậu đâu, đối xử tốt với cậu chắc chắn là có ý đồ gì đó.”
“Nếu thực sự không mong cầu điều gì mà vẫn sẵn lòng đối xử tốt với cậu, người đó chắc chắn đã yêu cậu đến hết thuốc chữa rồi.”
Hạ Giác… Chẳng lẽ cậu ấy thích mình sao?
Nghiêm Mạc tự hỏi một chút, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Nhưng… liệu bản thân anh có thích Hạ Giác không?
Nghiêm Mạc không rõ lắm, bởi vì anh là một con cá sấu, anh thực sự không hiểu về tình yêu của con người.
Nhưng anh thấy Hạ Giác rất đáng yêu.
Đáng yêu đến mức Nghiêm Mạc muốn nuốt chửng cậu vào bụng, nhưng lại không nỡ.
Bởi vì trên đời này, Hạ Giác là độc nhất vô nhị, nếu anh ăn mất cậu rồi, sẽ không bao giờ có một Hạ Giác thứ hai.
Nếu như thế được xem là tình yêu, thì Nghiêm Mạc nghĩ có lẽ mình đã thích cậu ấy rồi.
Đúng vậy, anh cũng thích Hạ Giác.
– +-+-+
Lâm Quý là một trong những độc giả lâu năm của Nghiêm Mạc.
Hôm đó, khi phát hiện Nghiêm Mạc đã cập nhật chương mới, Lâm Quý lập tức bơi vào ăn ngay.
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, nhưng gần đây hắn luôn thấy mối quan hệ giữa nam chính và nam phụ có gì đó rất kì quái.
Nghiêm Mạc từ trước đến nay chỉ viết tiểu thuyết chính kịch, không có cặp đôi, trong các buổi phỏng vấn trước đây anh cũng từng nói rằng mình không giỏi miêu tả cảnh tình cảm.
Nhưng lần này vô cùng kì lạ, là một độc giả, Lâm Quý cảm nhận rất rõ ràng Nghiêm Mạc đã dành rất nhiều bút mực để miêu tả những cảnh tương tác giữa nam chính và nam phụ.
Nếu nói đó là tình anh em… Giải thích như vậy thì cũng hơi hợp lý.
Chẳng lẽ nam phụ này chính là phản diện, là trùm cuối, là BOSS cuối cùng mà nam chính phải đối mặt?
Mang theo sự nghi hoặc, Lâm Quý mở phần bình luận ra xem.
1L: Trời đất ơi, vì danh tiếng mà đến, tình cảm giữa nam chính và nam phụ quá xứng đáng để tôi đây đẩy thuyền!
2L: Thật sự không ngờ có thể đẩy thuyền đam mỹ trong truyện nam tần.
3L: Tác giả ơi, nhanh ra chương mới đi!! Huhu mong nam chính và nam phụ đừng BE, làm ơn cho họ một cái kết đẹp nha.
Hùng Duệ Tư đưa chiếc iPad đến trước mặt Nghiêm Mạc.
“Ông cố nội của tôi ơi, cậu lại làm gì nữa đây, sao tự nhiên lại thêm nhiều đất diễn cho nam phụ thế?”
“Gần đây bị cái gì kích thích à?”
“Có đang hẹn hò không đấy?”
Nghiêm Mạc chỉnh lại kính, không thèm nhìn vào iPad mà tiện tay ném nó sang một bên.
“Không có.”
“Chỉ là tôi cảm thấy viết thế này sẽ khiến cốt truyện thú vị hơn thôi.”
“Cậu cứ liệu đấy…” Hùng Duệ Tư á khẩu không nói nên lời.
“Phản hồi từ bình luận không phải rất tốt sao?” Nghiêm Mạc bình tĩnh đáp.
“Với lại còn thu hút thêm tệp độc giả khác nữa.”
Ý của Nghiêm Mạc rất rõ ràng, bảo Hùng Duệ Tư đừng có quản anh. Tác phẩm có sức hút, còn anh là biên tập viên, chỉ cần có lợi nhuận là được.
“Thôi được, thôi được rồi, tôi mặc kệ cậu.”
“Dù sao cậu cũng là ông trời của tôi mà, ai mà quản nổi cậu chứ.”
Nghiêm Mạc không thèm để ý đến Hùng Duệ Tư, lấy điện thoại ra xem.
Hạ Giác đã trả lời tin nhắn.
“Vậy ngày mai đúng giờ tôi sẽ qua nhà anh, lần trước tôi có đến một lần rồi nên vẫn nhớ vị trí.”
Gương mặt Nghiêm Mạc thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn, mang theo một chút ý cười.
Sau khi trả lời tin nhắn của Hạ Giác, Nghiêm Mạc mới tắt màn hình, quay lại nhìn Hùng Duệ Tư.
Hùng Duệ Tư trong lúc Nghiêm Mạc không để ý đã lén lút dán lại gần anh.
“Nhà cậu bị hỏng cái gì à, sao phải gọi quản lý tòa nhà đến sửa thế?”
“Liên quan gì đến cậu.” Nghiêm Mạc lạnh lùng đẩy khuôn mặt to đùng của Hùng Duệ Tư sang một bên: “Tự ý nhìn trộm điện thoại của người khác là hành vi siêu tệ.”
“Thích vậy đấy.” Hùng Duệ Tư hừ một tiếng: “Vốn dĩ tôi cũng đâu phải người tử tế gì.”
“Còn tưởng là tin nhắn từ người yêu của cậu, thấy cậu cười tươi hơn cả hoa.”
“Thì ra là nhắn tin với quản lý tòa nhà… Chẳng biết phải nói gì với cậu nữa.”
Nghiêm Mạc chẳng buồn phí lời với Hùng Duệ Tư.
“Sao cậu còn chưa đi nữa?” Nghiêm Mạc hạ lệnh tiễn khách.
“Được rồi, đi thì đi! Nhớ gõ chữ, cậu còn một đống việc phải làm trong tháng này đấy.”
Trước khi đi, Hùng Duệ Tư còn không quên dặn dò Nghiêm Mạc một câu.
Sang hôm sau, Hạ Giác đến đúng giờ hẹn.
Vì lần này cậu đến nhà làm khách nên Hạ Giác mang theo một ít đồ ăn và trái cây làm quà.
Ngay khi cửa mở, Hạ Giác đã cảm nhận được một mùi hương không được dễ ngửi cho lắm.
Nghiêm Mạc tìm một đôi dép mang trong nhà đưa đến tay Hạ Giác.
Sau khi đổi giày xong, Hạ Giác do dự một hồi rồi hỏi:
“Ờm… Nghiêm Mạc, anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?”
Nghiêm Mạc theo bản năng giấu đôi tay bị dán đầy urgo ra phía sau.
“Không có.”
“Tôi nghĩ lại rồi, thấy món ăn gia đình của mình làm cũng không ngon lắm, có lẽ không hợp khẩu vị của cậu đâu.”
“Tôi đã đặt đồ ăn ở Tống Cẩm Ký, chắc lát nữa sẽ đến.”
“Hạ Giác, cậu vào ngồi trước đi, tôi sẽ pha trà cho cậu.”
Tay chân Nghiêm Mạc có chút luống cuống, lúc này lại ra giúp Hạ Giác xách đồ, ngay lập tức lộ ra vết thương từ việc cắt rau lúc nãy.
Hạ Giác lập tức hiểu ra.
Hạ Giác thấy Nghiêm Mạc trông có hơi đáng yêu, rõ ràng làm không tốt nhưng vẫn cố cứng miệng, không chỉ cứng miệng mà còn sợ mình bị phát hiện.
Lạ thật đấy, rõ ràng bề ngoài là một chàng trai đẹp trai lạnh lùng, sao cách làm việc và giao tiếp lại hơi ngốc nghếch thế này?
“Để tôi làm cho, tay anh bị thương rồi.”
Hạ Giác không đưa đồ cho Nghiêm Mạc mà tự mình đặt đồ ăn lên bàn ăn.
Nghiêm Mạc lúc này cũng biết Hạ Giác chắc đã đoán ra gì đó, nên thành thật nói.
“Tôi nghĩ nấu cơm cũng dễ thôi.”
“Rõ ràng tôi đã nấu theo sách hướng dẫn mà đồ ăn làm ra vẫn không thể ăn nổi.”
Hạ Giác nghe Nghiêm Mạc nói xong, nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Đưa tay tôi xem nào, không nghiêm trọng chứ?”
Nghiêm Mạc lắc đầu, đưa tay ra trước mặt Hạ Giác.
Hạ Giác nhẹ nhàng gỡ miếng urgo ra một chút, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vài vết nhỏ.
“Thời gian này anh hạn chế đụng vào nước. Nếu biết anh không biết nấu ăn, tôi đã bảo anh sang nhà tôi rồi, tôi sẽ nấu cho anh ăn.”
Nghiêm Mạc ngạc nhiên: “Cậu biết nấu ăn à?”
“Biết chứ, tôi sống một mình lâu rồi, làm mấy món đơn giản hoàn toàn không vấn đề gì.” Hạ Giác nói.
Nghiêm Mạc cảm thấy Hạ Giác đang châm chọc mình, anh cũng sống một mình lâu rồi, nhưng chỉ biết luộc hấp này nọ, còn mấy món như rau xào gì đó đều là những thứ rắc rối phức tạp.
Cho nên anh luôn giải quyết vấn đề này bằng cách mua đồ ăn ngoài.
Hạ Giác do dự một chút, nhìn Nghiêm Mạc: “Anh còn dư nguyên liệu để nấu không? Dù sao cũng phải đợi, chi bằng để tôi nấu thêm cho anh hai món?”
Nhưng câu này chui vào trong tai Nghiêm Mạc lại có nghĩa khác.
Em ấy không những giúp mình, còn đưa cho mình những quả cà chua mình yêu thích, giờ lại chủ động nấu ăn cho mình nữa.
Hạ Giác thật sự yêu mình đến mức không thể cứu vãn nữa rồi.