Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 25: Khởi nghiệp



Bốn giờ chiều, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Tân Hải.

Hứa Nguyện đi theo Trần Thiến Thiến xách vali ra khỏi sân bay.

“Cảm thấy Tân Thị còn nóng hơn cả Nam Thành.” Trần Thiến Thiến tự lẩm bẩm, sau đó mở điện thoại lên xem xe bọn họ đặt đã tới chưa.

“Lần trước cậu đến đây là mùa đông à?” Hứa Nguyện giơ tay quạt.

“Đúng rồi, lúc tôi đến tập huấn là tháng muời một, thời tiết rất dễ chịu, học xong là khoảng tháng tư, còn chưa tới mùa hè.”

Một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ tiến đến phía họ, Trần Thiến Thiến hai mắt sáng lên, vẫy vẫy tay.

Chiếc xe dừng trước mặt họ, Trần Thiến Thiến kéo va li ra sau xe, Hứa Nguyện cũng đi theo.

Xếp hành lý gọn gàng, cả hai ngồi vào ghế sau.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, một giọng nữ trầm trầm vang lên: “Đi đường vất vả không?”

“Không sao, chị Vân Vân.” Trần Thiến Thiến lấy nước, đưa cho Hứa Nguyện một chai, giới thiệu: “Chị Vân, đây là Hứa Nguyện, bạn thân của em, sau này sẽ mở một đại lý ở Nam Thành.”

Quay sang Hứa Nguyện, cô nói: “Đây là quản lý trực tiếp của tôi, sau này cũng là quản lý của cậu, tổng giám đốc Vương Vân Vân.”

Người phụ nữ ngồi trong xe tháo kính râm ra, quay sang nhìn Hứa Nguyện khẽ mỉm cười: “Không ngại tôi gọi cô là Hứa Nguyện chứ? Sau này hợp tác vui vẻ nhé.”

Hứa Nguyện nhìn chị ta, cười nói: “Không ngại, sau này xin chị giúp đỡ nhiều hơn.”

Vương Vân Vân cũng để tóc ngắn, mặc quần tây màu hồng và áo sơ mi trắng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

“Cùng nhau hợp tác vui vẻ.” Nói xong, chị ta quay người, khởi động xe.

Trên đường đi, vừa nói chuyện, Trần Thiến Thiến vừa trả lời tin nhắn.

Trong xe yên tĩnh lại, Hứa Nguyện lấy điện thoại di động ra, trên Wechat có một tin nhắn, là nửa giờ trước Minh Vọng gửi đến: 【Em đến chưa? 】

【Em vừa mới đến. 】

Chờ mấy phút không thấy trả lời, chắc là anh bận việc, Hứa Nguyện cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Bầu trời Tân Thị không trong xanh như Nam Thành, thậm chí có chút âm u.

Cũng không có gì bất thường vì nơi này là khu công nghiệp nặng quốc gia.

Đi qua bao nhiêu thành phố, cô vẫn thích Nam Thành hơn.

Hơn hai giờ sau, chiếc xe dừng trước một nhà hàng, Vương Vân Vân quay lại hỏi: “Hai người có thích món ăn Quảng Đông không?”

Hai người gật đầu.

Cô cười, đem xe vào bãi đậu, “Vậy thì ăn món Quảng Đông đi.”

“Được” Trần Thiến Thiến gật đầu, Hứa Nguyện cũng đồng ý.

Ba người bước vào nhà hàng.

Vương Vân Vân rất biết nói chuyện phiếm, sau khi ăn cơm xong, chẳng những giúp Hứa Nguyện hiểu rõ Tân thị, hơn nữa còn nắm được tình trạng cơ bản của Hứa Nguyện.

Sau khi ăn tối, Vưong Vân Vân đưa bọn họ về một tiểu khu để bọn họ sớm nghỉ ngơi, hẹn sáng mai gặp tại buổi họp ở tổng bộ.

Trần Thiến Thiến chào tạm biệt chị ta.

Sau khi xe chạy đi, Hứa Nguyện nhìn tiểu khu trước mặt, “Cậu thuê nhà ở đây à?”

“Ừ.” Trần Thiến Thiến đáp, dắt cô vào, “Thỉnh thoảng phải về trụ sở chính để học hỏi cái mới và họp hành, số lần ra vào quá nhiều, tiền khách sạn cũng không rẻ, vì vậy tôi đành thuê nguyên căn hộ.”

Hứa Nguyện đi theo vào tòa nhà,

đi thang máy lên tầng tám.

Một tầng có năm căn hộ, Trần Thiến Thiến ở căn trong cùng.

Cô mở cửa đi vào, bật đèn, Hứa Nguyện đi theo sau.

Đây là một căn hộ nhỏ, một căn phòng ngủ, một phòng tắm, một nhà bếp và một phòng khách.

Một thời gian không có ai ở, vì vậy Trần Thiến Thiến phải mở hết cửa sổ cho thông thoáng.

Đây là thói quen của người miền Nam.

Trong phòng ngủ đặt một chiếc giường lớn, Trần Thiến Thiến bật điều hòa, Hứa Nguyện cùng cô dọn giường.

Sau khi trải giường và chăn nệm, hai người lần lượt đi ngủ.

Khoảng mười giờ tối, Minh Vọng trở về biệt thự, mở điện thoại ra xem, ngoài báo tin mình bình an vô sự, Hứa Nguyện không gửi thêm tin nhắn nào cho anh.

Xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, anh nằm ngửa trên ghế sofa.

Chị Lâm đi ra, thấy quần áo anh nồng nặc mùi rượu, hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

Minh Vọng lắc đầu.

“Người trẻ tuổi bây giờ…” Chị Lâm thở dài bước vào bếp.

Nấu canh giải rượu, đặt lên bàn cà phê trước mặt Minh Vọng, “Canh giải rượu đây, cậu uống trước cho tỉnh táo, nếu không sáng mai sẽ đau đầu.”

Minh Vọng nhắm mắt, ậm ừ.

Chị Lâm lại vào phòng bếp, nửa giờ sau bưng một bát mì cho anh, “Đã muộn rồi, những thứ khác khó tiêu hóa, tôi nấu cho cậu một tô mì, mau ăn đi.”

Minh Vọng nghe chị Lâm lải nhải đến phiền, đành phải mở mắt, bưng canh lên uống một ngụm, lấy đũa gắp một miếng mì, lát sau khẽ nhíu mày.

Chị Lâm thấy vậy, hỏi: “Làm sao vậy? Sau nhiều năm khẩu vị thay đổi à?”

“Không.” Minh Vọng cúi đầu, gắp mì ra, bỗng nhiên không còn khẩu vị.

Anh muốn ăn mì do Hứa Nguyện làm.

Cũng không biết là muốn Hứa Nguyện nấu mì cho anh, hay chỉ đơn giản là muốn cô ở bên anh ngay lúc này.

Tóm lại chính là thiếu một cái gì đó.

Nhấc điện thoại mở Wechat, gõ gõ, xóa xóa, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn thời gian rồi bước vào phòng làm việc.

Chị Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Cuối cùng, chị lắc đầu thở dài, Minh đại thiếu gia ngày càng khó hầu hạ.

****************************************

Sáng sớm hôm sau, trước sáu giờ, Tân Thị đã rực rỡ ánh đèn.

Người dân ở đây có thói quen ngủ sớm và dậy sớm.

Sau khi tắm rửa xong, mang theo sổ ghi chép, hai cô gái đi đến tổng bộ Manor.

Xe đi được nửa đường, Hứa Nguyện đột nhiên hỏi: “Khi nào cậu trở về?”

Trần Thiến Thiến suy nghĩ một chút, đáp: “Tôi ở lại với cậu một tuần, khi nào mọi việc ổn định, tôi sẽ quay về lo cho câu lạc bộ.”

Hứa Nguyện gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Hai ngày sau mới là đại hội ở Manor, hai ngày này Hứa Nguyện chủ yếu là tham quan tổng bộ.

Ngoài trung tâm R&D và trung tâm đầu tư bán hàng, nhà máy của Manor cũng được xây dựng tại Tân Thị, nhưng nhà máy tách ra khỏi công ty, trụ sở công ty ở khu khoa học công nghệ, nhà máy lại đặt ở khu công nghệ cao.

Một ở phía đông thành phố, một lại ở phía tây.

Hôm nay cô đến thăm văn phòng trụ sở chính, ngày mai Hứa Nguyện sẽ tham quan nhà máy.

Công ty chiếm trọn một tòa nhà, tầng một là khu tiếp tân, Hứa Nguyện không có thẻ nhân viên thì không thể vào các tầng trên, Trần Thiến Thiến lên trước tìm người cấp giấy vào cửa tạm thời.

Hơn bảy giờ sáng, Manor vẫn chưa hoạt động, Hứa Nguyện đứng bên tấm bảng, đọc lịch sử phát triển của Manor.

Một lúc sau, một người phụ nữ mặc âu phục màu đen đi vào trong sảnh, nhìn thấy Hứa Nguyện, cười nói: “Đến sớm như vậy?”

“Chị Vân Vân” Hứa nguyện chào.

Vương Vân Vân là tổng đại lý của Manor khu vực phía Nam, cô có thể dẫn người ra vào trụ sở công ty.

Hứa Nguyện điền thông tin cá nhân ở quầy lễ tân, sau đó đi theo Vương Vân Vân lên lầu chín.

Lầu chín là văn phòng của khu vực phía Nam, sau khi Hứa Nguyện đi vào, thấy Trần Thiến Thiến đang viết gì đó trên bàn làm việc, cô theo Vương Vân Vân đi qua.

“Thiến Thiến.” Vương Vân Vân gọi.

Trần Thiến Thiến quay người, nhìn thấy Vương Vân Vân cùng Hứa Nguyện đi tới, ánh mắt sáng lên, “Chị Vân Vân cũng tới sớm như vậy.”

Vương Vân Vân gật đầu, “Đi với chị”

Mấy người vào phòng làm việc của Vương Vân Vân, ngồi xuống chiếc sofa cạnh cửa sổ, Trần Thiến Thiến rót ba ly nước đặt lên bàn.

Mặt trời chiếu những tia nắng ban mai đầu tiên, rọi sáng căn phòng.

Những chậu cây xanh trên bàn cà phê được tắm trong ánh nắng ấm áp.

Nhìn ra ngoài cửa sổ chính là toà nhà biểu tượng của Tân Thị, bên dưới chật kín người qua lại.

Vương Vân Vân cho Hứa Nguyện xem hợp đồng mua cổ phần của công ty, đồng thời cũng giới thiệu sơ qua về tình hình kinh doanh.

Cô hỏi: “Thiến Thiến nói trước đây em từng thử làm việc ở chỗ cô ấy, em thấy Manor thế nào?”

Hứa Nguyện chần chờ nói: “Em cảm thấy có thể kiếm tiền từ chỗ này.”

“Em rất thành thật.” Vương Vân Vân cười, “Rất nhiều đại lý tìm đến chị chỉ khen triển vọng của Manor, khen cách tiếp thị của Manor, hoặc khen sản phẩm của Manor.”

Trần Thiến Thiến ở bên cạnh cười, “Nhưng kiếm tiền cũng là sự thật. Làm đẹp và chăm sóc sức khỏe rất có lời, nếu dám đầu tư, biết tiếp thị, đương nhiên lợi nhuận không tồi.”

“Đúng vậy.” Vương Vân Vân gật đầu, “Lấy Thiến Thiến làm ví dụ, chỉ trong vòng hai năm, câu lạc bộ sức khỏe của cô ấy đã trở thành câu lạc bộ lớn nhất Nam Thành, chất lượng cuộc sống vì thế cũng nâng cao.”

Vừa nói chị ta vừa mở hợp đồng ra cho Hứa Nguyện xem, giải thích cặn kẽ cho cô nghe.

Hứa Nguyện cũng hiểu nếu muốn làm cổ đông đại diện, hưởng phần trăm cổ tức của Manor, vậy có lẽ cô sẽ phải ở lại Tân Thị một thời gian.

Điều này khiến cô chần chừ, Trần Thiến Thiến ở bên cạnh giải thích: “Tôi cũng là đại lý cổ đông, Tiểu Triệu ở khu Giang Bắc cũng vậy, nhưng cô ấy đầu tư cổ phần nhỏ nên quy mô đại lý cũng nhỏ.”

Vương Vân Vân gật đầu: “Manor là đầu tư một lần, giai đoạn sau không cần đầu tư nhiều.”

Chị ta chỉ vào phần phân phối lợi nhuận trong hợp đồng, giải thích: “Thứ nhất là nhận cổ tức phần trăm từ các cổ đông. Thứ hai là nhận cổ tức từ sản phẩm. Thứ ba là nhận cổ tức từ hiệu suất của đại lý nhóm. Phần thứ tư là tiền thưởng từ doanh số bán hàng cá nhân.”

Dừng một chút, để Hứa Nguyện tiêu hóa xong, mới tiếp tục nói: “Cho nên đại đa số người đại diện đều lựa chọn hình thức đầu tư cổ đông. Đương nhiên, còn có một loại khác, chính là thuần tuý mở đại lý ăn phần trăm, loại này là đầu tư nhỏ, nhưng không có hỗ trợ mở cửa hàng.”

Hứa Nguyện mang theo nghi hoặc nhìn Trần Thiến Thiến.

Trần Thiến Thiến nói: “Giống như những kỹ thuật viên làm đẹp ở câu lạc bộ của tôi.”

Hứa Nguyện ngẫm nghĩ liền hiểu ra một chút.

Vương Vân Vân bên cạnh thấy cô đã hiểu, nói tiếp: “Điều duy nhất mà một đại lý cá nhân có thể có là một bộ thiết bị của riêng mình và học các kỹ thuật làm đẹp của Manor. Kênh bán sản phẩm cũng chỉ được quảng cáo qua mạng xã hội.”

“Giống như hình thức kinh doanh online hiện nay?” Hứa Nguyện hỏi.

“Ừ.” Vương Vân Vân nói: “Nhưng hình thức này lợi nhuận thấp, không có cửa hàng lại không không được chia lợi tức cổ đông.”

“Làm đại lý cổ đông, điều có lợi nhất là nhận được phần trăm cổ tức của cổ đông. Trên thực tế, đó là lợi nhuận tổng hợp của tất cả các đại lý trên cả nước, doanh thu rất đáng kể.”

Trần Thiến Thiến ở bên cạnh gật đầu, “Cổ tức tôi nhận được bây giờ là 0,3%, trung bình hàng tháng là 40.000 đến 50.000 tệ.”

Điều này khiến Hứa Nguyện có chút ngạc nhiên, lương tháng của cô ở LU chỉ hơn 20 ngàn tệ một tháng, Trần Thiến Thiến nhận lợi tức gấp đôi cô, chưa kể thu nhập từ các đầu khác.

“Chị nghĩ lựa chọn tốt nhất chính là làm đại lý cổ đông, những hình thức khác không đem lại lợi nhuận đáng kể.”

Hứa Nguyện xem xét kỹ hơn về lợi ích của đại lý cổ đông.

1. Được toàn quyền sử dụng và kiểm soát các chuỗi cửa hàng Manor.

2. Được quyền thuê và vận hành cửa hàng tại bất kỳ khu vực nào trên toàn quốc.

3. Được dùng thử sản phẩm mới, được ưu tiên sử dụng công nghệ mới.

4. Mỗi năm đưọc thưởng một chuyến du lịch đi bất cứ nơi đâu trên thế giới.

Chưa kể quyền lợi của cổ đông đại lý rất tốt.

Sau khi hiểu rõ hợp đồng, Vương Vân Vân không vội giục Hứa Nguyện đầu tư ngay mà đề nghị cô tham gia đại hội cổ đông rồi mới quyết định.

Người sáng lập Manor cũng sẽ đến phát biểu lần này.

Khu vực phía Nam còn tương đối mới trong hệ thống Manor, hiệu quả hoạt động của toàn khu vực chỉ ở mức trung bình, nhưng Vương Vân Vân không nản lòng, thị trường càng mới càng có nhiều cơ hội kiếm tiền.

Nam Thành là thành phố trọng điểm của kế hoạch năm nay.

Vì vậy, chị ta rất hoan nghênh sự gia nhập của Hứa Nguyện.

Lúc chín giờ, hầu hết các đại lý ở khu vực phía Nam đều đến, một số mang theo các đại lý mới, một số đến để tham gia hội nghị đầu tư mùa hè, và một số trở lại để học hỏi những kỹ thuật mới.

Cuộc họp buổi sáng của các đại lý khu vực phía Nam được tổ chức tại phòng họp ở tầng chín.

Hứa Nguyện đi theo vào trong quan sát.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.