Bữa tối rất giản dị: trứng xào cà chua, thịt xào tiêu xanh, khoai tây xào ớt xanh và canh bắp cải.
Bữa ăn đầy đủ rau xanh và chất đạm.
Cả hai lặng lẽ ăn bữa tối muộn trong tiếng mưa rơi.
Hứa Nguyện lần này ăn rất nhanh, bởi vị cô không có khẩu vị, chỉ ăn qua loa.
Cô dừng đũa nhìn người đàn ông đang thưởng thức bữa ăn do cô nấu.
Hình như anh gầy hơn trước.
Khi anh ăn xong, cô đứng dậy thu dọn bát đĩa, Minh Vọng nắm tay cô, nhận lấy bát đũa, cười nói: “Để anh làm.”
Hứa Nguyện dừng lại, anh bưng bát đũa vào bếp, cô đi theo.
Đây là lần đầu tiên Minh Vọng làm việc nhà, còn có chút bỡ ngỡ, đổ nước rửa chén quá nhiều nên cả bồn ngập bọt xà phòng.
“Tiểu Nguyện” anh gọi cô, giọng bối rối.
Hứa Nguyện cười cười, đi tới cầm tay anh, rửa qua nước sạch, sau đó cầm chén bát bên trong rửa sạch, đưa qua cho anh.
Minh Vọng xả dưới vòi nước bên cạnh rồi xếp chúng lại gọn gàng.
Hai người lặng lẽ làm việc, anh chăm chú học cách rửa chén, ngẩng đầu nhìn cô chờ đợi.
Người phụ nữ mặc quần áo giản dị, mái tóc ngắn đã dài hơn lần cuối họ gặp nhau, buộc thành búi tóc nhỏ sau đầu, phần tóc ngắn phía trên rũ xuống một bên má.
Đầy sự dịu dàng
Anh lau tay, vén tóc cô ra sau tai, Hứa Nguyện ngước mắt nhìn anh rồi cúi đầu nhanh chóng thu dọn xoong nồi.
Người phụ nữ đứng dưới ánh đèn để làm việc nhà có một nét duyên dáng dịu dàng, toàn thân toả ra sự ấm áp của gia đình.
Sự ấm áp này khiến trái tim của người đang nhìn cô có chút thất thần, anh bước tới ôm cô từ phía sau.
Anh vô thức dụi đầu vào cổ cô.
Giọng nói trầm khàn của anh khẽ vang lên bên tai Hứa Nguyện.
Hứa Nguyện dừng động tác trên tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Vừa rồi anh gọi em là gì?”
Minh Vọng cười, dụi dụi vào lưng cô như một con vật nhỏ đang làm nũng.
Cô cúi đầu tiếp tục dọn dẹp bếp.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, vòng tay ôm lấy cô.
Vừa rồi anh không kìm được, khẽ gọi “vợ ơi”.
Bởi vì đã lâu không gặp, anh rất nhớ cô, lại bởi vì không khí lúc này quá yên bình, anh không nhịn được cảm thấy hai người giống như một cặp vợ chồng trẻ.
Anh yêu khoảnh khắc này.
Ấm áp tựa dòng suối nước nóng, khiến anh tình nguyện chìm vào trong đó.
Lớn lên trong một gia đình không có sự gắn kết, mẹ không yêu thương, cha cũng không quan tâm nên anh lớn lên như cỏ dại ven đường.
Có rất ít người cho anh hơi ấm, cũng không có ai dạy anh cách yêu một người.
Anh chỉ có thể dùng cách của mình để giữ cô bên cạnh.
Môi trường lớn lên khiến anh không thích biểu đạt cảm xúc, không thích náo nhiệt nhưng vẫn phải học cách dung hoà, anh không thích sự cô độc, nhưng anh lại yêu cảm giác được ở một mình.
Cho đến một ngày, một người còn cô độc hơn anh bỗng dưng xuất hiện trong thế giới của anh, làm anh vô thức bị thu hút.
Trong không gian hiu quạnh, cô càng trở nên mạnh mẽ và ấm áp.
Hứa Nguyện để tuỳ anh ôm phía sau, vẫn tiếp tục thu dọn phòng bếp.
Anh giống như một con gấu koala, dính sát vào cô, cho dù cô cúi người xuống cũng không buông ra.
Cô rửa tay sạch sẽ và quay lại nhìn anh.
Khi ánh mắt chạm nhau, anh cúi đầu, Hứa Nguyện vươn tay vuốt ve từng đường nét trên mặt Minh Vọng.
Minh Vọng bị cô chặn lại, không áp mặt lên mặt cô được, anh dụi mặt vào lòng bàn tay cô, ánh mắt đối diện ánh mắt lãnh đạm của cô, trong lòng thắt lại, “Em sao vậy?”
Hứa Nguyện không nói, ngước mắt nhìn kỹ Minh Vọng.
Trong ánh mắt có quá nhiều điều muốn nói, nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.
Minh Vọng chỉ cho rằng cô bị ảnh hưởng bởi sự thất bại trong việc kinh doanh, anh nghiêng người ôm cô thật chặt, lặp lại bên tai cô: “Đừng sợ, còn có anh.”
Câu nói này của anh giống như đoá hoa nở giữa hoang mạc, rất đẹp, rất rực rỡ.
Nhưng nếu để đoá hoa này kết trái, nó sẽ kéo tất cả xuống vực sâu, không thể quay đầu.
Cô lướt tay xuống má anh, vuốt ve từng centimet một.
Lướt qua yết hầu đầy sức sống của anh, cô cảm nhận nó di chuyển lên xuống trong lòng bàn tay cô.
Sau đó trượt xuống vai áo ngủ, vuốt ve cơ thể anh từng chút một.
Minh Vọng ngừng nói, nhắm mắt tựa vào người cô, để cô chạm vào cơ thể mình.
Dưới lòng bàn tay của cô, cơ thể anh thay đổi từng chút một. Sau khi ở bên nhau, cô rất ít chạm vào toàn thân anh, cho dù là lúc hứng tình nhất, cô cũng chỉ lưu lại một chút dấu vết của mình trên người anh.
Nhưng ngược lại, lần nào anh cũng cố tình để lại dấu ấn trên người cô.
Dấu ấn anh để lại luôn rất rõ rệt, là dấu vết mang theo tám năm dài anh không tìm thấy cô, là sự cao ngạo của thiếu niên năm đó khi không thể đuổi kịp bước chân cô.
Hối tiếc vì những năm tháng đã bỏ lỡ.
“Có rượu không?” Hứa Nguyện đột nhiên hỏi.
Minh Vọng mở mắt ra, thanh âm khàn khàn: “Có…”
Anh nhìn cô một hồi, buông cô ra, chỉnh lại áo ngủ.
Anh kéo cô ấy đến quầy bar cạnh cửa sổ và bật đèn lên.
Trên kệ đầy các loại rượu đỏ, trắng, vàng, đủ loại.
Cô dùng đầu ngón tay gầy guộc trắng nõn lướt qua hàng chai rượu, hỏi: “Em chọn được không?”
“Được, muốn uống gì thì uống.” Vừa nói, anh vừa đặt hai ly thuỷ tinh lên quầy bar.
Hứa Nguyện chọn một chai Whiskey.
Minh Vọng mở rượu, rót vào ly rồi kéo cô ngồi bên cạnh.
Cô cầm ly rượu lên, nhìn vào mắt anh, dưới ánh đèn khẽ mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa một chút cay đắng.
“Hình như hai chúng ta chưa từng uống rượu cùng nhau?”
Minh Vọng suy nghĩ một chút rồi cười tủm tỉm đồng ý, cầm ly rượu chạm nhẹ với cô: “Chúc Hứa Tiểu Nguyện của anh vạn sự như ý.”
Hứa Nguyện hơi thở chậm lại, nói: “Chúc Minh Vọng của Tiểu Nguyện vĩnh viễn hạnh phúc.”
Rượu rót vào miệng hết ly này đến ly khác, Minh Vọng cũng uống, không uống nhiều bằng cô, chỉ nghiêng người sang một bên nhìn cô.
Biết cô đang buồn nên anh không ngăn cản.
Hứa Nguyện uống gần hết một chai Whiskey, uống xong, cô đứng dậy muốn uống tiếp, nhưng một bàn tay to lớn đã nắm lấy cổ tay cô, từng bước kéo cô về phía trước, cuối cùng ôm lấy cô.
Hứa Nguyện ngả người trong lòng anh, đầu áp vào cổ anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh.
Rượu là chất xúc tác mạnh mẽ, cuối cùng nước mắt từng giọt rơi xuống trên làn da anh.
Cô lặng lẽ khóc.
Minh Vọng ôm chặt cô, một tay giơ lên vuốt nhẹ lưng cô, thì thầm an ủi.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu hôn lên khoé miệng anh, luồn những ngón tay vào tóc anh, khẽ vuốt ve.
Cô đột nhiên quay đầu lại, môi dán lên môi anh, mang theo vị mặn.
Anh nuốt trọn hương vị của cô.
Hai người ôm nhau tiến vào phòng ngủ, ngã ở trên giường, trầm mặc trong chốc lát.
Ngoài trời mưa xối xả, như những giọt nước mắt của đất trời.
“Minh Vọng.”
“Ừm?” Anh vòng tay qua, cúi đầu dán sát vào người cô, “Đừng sợ, cũng đừng buồn, cuộc đời còn nhiều thăng trầm, nhưng anh sẽ luôn ở bên em.”
“Anh sẽ luôn ở bên em?” Cô lặp lại câu nói vừa rồi của anh.
“Em không tin?” Anh lật người cô lại, vươn tay nắm lấy ngón tay cô, đan vào nhau.
Sau khi uống xong, lòng bàn tay của hai người trở nên nóng bừng, không chỉ lòng bàn tay mà toàn thân đều muốn bốc cháy.
Hai trái tim nóng bỏng đang đập thình thịch, gần xa thăm dò, cũng đang sưởi ấm cho nhau.
“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, ở bên nhau lâu như vậy, em vẫn không tin sao?” Anh nhìn xuống mắt cô, nhìn thấy sự trốn tránh.
Anh cảm thấy hơi hoảng: “Em phải hứa với anh, dù thế nào tương lai chúng ta vẫn phải đi cùng nhau.”
Anh muốn cô cho anh một lời hứa, muốn khoá chặt tình cảm của hai người lại với nhau.
Khó khăn nhất thời không thể làm họ chùn bước.
Anh biết cô rất mạnh mẽ, đó chính là điều đã thu hút anh từ khi họ còn học chung lớp.
Hứa Nguyện không đáp lại lời anh, cô chỉ lẳng lặng nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay sờ lên mặt anh, cảm giác mặt anh cọ vào lòng bàn tay mình.
“Minh Vọng.”
“Ừm” Anh nghiêng mặt hôn vào lòng bàn tay cô.
“Em sẽ không ở bên anh nữa.” Cô đột ngột nói, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, thấm ướt ga giường.
Anh không kinh ngạc, cúi đầu hôn cô, “Tại sao?”
Cô bối rối, cảm xúc trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt càng ngày càng nhiều, “Đừng hỏi tại sao.”
“Đừng hỏi em.”
“Đừng hỏi gì cả”
Cô lặp lại ba câu liên tiếp.
Cô hít vào mùi hương trên cơ thể anh, trong khoảnh khắc giống như tuyết lớn bay từ phương Bắc về, hơi lạnh xoá tan ánh nắng ấm áp.
Trước mắt là một mảnh mênh mông trắng xóa, cô như đứng ở trên vách núi, từng bước từng bước rơi xuống đáy vực.
Minh Vọng quỳ lên, bế cô vào lòng, không ngừng hôn lên gò má ướt át của cô, “Nguyện Nguyện, em nói sẽ không ở bên anh nữa, có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh không?”
Anh vừa hôn vừa hỏi, khóe mắt cũng có chút ươn ướt, trong lòng trống rỗng đến ê ẩm.
Anh nâng đầu cô lên, áp trán vào trán cô, “Chẳng lẽ lúc chúng ta ở bên nhau em không vui sao?”
Hứa Nguyện lắc đầu, sao có thể không vui, ngược lại, không ai hiểu được cô đã vui thế nào khi gặp lại anh vào mùa xuân.
Mùa hè ở cùng anh, mỗi giây mỗi phút đều như một giấc mơ, thậm chí hạnh phúc hơn cả trong mơ, bởi vì anh quá tốt, quá dịu dàng, luôn dành cho cô sự lãng mạn và cho cô những điều bất ngờ.
Mùa thu tái hợp, mùa đông chia tay.
Bốn mùa trôi qua, anh đã bù đắp tất cả những tiếc nuối cùng buồn phiền thời niên thiếu của cô, cũng đã có thể an ủi cô cả đời sau này.
Cô không tham lam, thực sự không tham lam.
Anh đã yêu cô bằng tình yêu chân thành nhất, nhưng cô không thể làm vật cản tương lai của anh.
“Em sao vậy?” Anh nhìn cô, muốn từ trong miệng cô nghe được điều gì đó, “Có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Cô như chết lặng, chỉ biết nhìn anh.
Không thể thốt ra khỏi miệng, rằng cô cảm thấy có lỗi vì đã liên lụy đến anh.
Cô đã gặp ông nội anh, biết anh không thể một mình chống lại cả gia tộc lớn như vậy, đằng sau đó có quá nhiều thứ, thân phận, địa vị, quyền lợi, tiền bạc, các mối quan hệ ràng buộc. Tất cả những thứ đó đều không thể tách rời khỏi anh.
Không có chúng, anh đã không phải là người đứng đầu tập đoàn Minh thị.
Đúng vậy, bất kể anh trông như thế nào, giàu hay nghèo, cô vẫn sẽ ở bên anh.
Nhưng cô sao có thể nỡ lòng để anh vì cô mà chống lại người thân, từ bỏ hết mọi sự ưu việt.
Kéo anh khỏi thần đàn, đối với cô còn kinh khủng hơn việc tự mình huỷ hoại bản thân.
Nhiều người không ngừng thuyết phục cô rời xa anh, không phải không có lý do.
Môn đăng hộ đối.
Một quy luật không thay đổi từ ngàn xưa.
Minh Vọng cắn răng, “Em không tin anh đúng không?”
Anh đặt cô nằm thẳng, cởi bỏ quần áo của cô, thô bạo bao phủ cô, không ngừng dùng động tác làm cô cảm nhận được sự đau đớn.
Hứa Nguyện càng cố gắng giãy giụa lại càng kích động tâm trạng của Minh Vọng, hành động càng thêm tàn nhẫn.
Minh Vọng không biết làm cách nào để giữ cô lại, chỉ có thể dùng phương thức bản năng nhất.
Hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt cô, anh vừa chấn động vừa đau lòng nói: “Anh thật sự không có biện pháp nào với em.”
Động tác của anh dần dịu dàng, mang theo tất cả yêu thương,quyến rũ cô nở rộ dưới thân anh.
Hứa Nguyện ôm chặt lấy cơ thể anh, cuồng nhiệt đáp trả.
Giống như hai con quái vật cắn xé nhau, muốn để lại thứ gì đó trên cơ thể của nhau.
Cơn mưa nặng hạt giảm dần thành cơn mưa phùn, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.
Cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng không ai muốn cử động.
Minh Vọng ôm lấy người cô, bốn chân vẫn đan vào nhau, luồng nhiệt trong chăn vẫn chưa tản đi.
Anh đột nhiên nói: “Nguyện Nguyện, chúng ta kết hôn đi.”
Hứa Nguyện không phản hồi.
Anh nói tiếp: “Có một ngôi nhà, sinh một em bé, mọi thứ sẽ dần tốt hơn.”
Cô lại rơi nước mắt.
Có một gia đình nhỏ, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Thật không may, đó không phải là nhà của cô và anh.
Anh xoa đầu cô, “Nguyện Nguyện, nghe lời anh, ngoan.”