Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 42: Say



Hứa Nguyện dọn đồ vào mùng 5 Tết.

Chuyến bay của cô vào mùng 6.

Chiều mùng 4, Trần Thiến Thiến cũng được thả, lậo tức liên lạc với Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện liền lái xe về Nam Thành.

Khi đi ngang qua những con đường quen thuộc, lòng cô không khỏi xúc động, cố gắng kìm nén tất cả vào đáy lòng.

Cô mang theo một ít trái cây đến nhà của Trần Thiến Thiến.

Trần Thiến Thiến vừa ngủ dậy, “Cậu ngồi một lát, tôi đi rửa mặt.”

Hứa Nguyện cầm trái cây vào bếp rửa sạch, hỏi: “Cậu ăn chưa?”

“Còn chưa.” Trần Thiến Thiến mở điện thoại, “Đã mười hai giờ rồi, hay là gọi đồ ăn ngoài đi.”

Hứa Nguyện bưng trái cây đã rửa sạch đến phòng khách, “Tôi ăn rồi, không cần gọi phần tôi.”

Trần Thiến Thiến nói theo, “Vậy để tôi gọi cho cậu ly trà sữa.”

Hứa Nguyện ngồi xuống sô pha.

Báo cáo kiểm tra sản phẩm Manor tại của Cục kiểm định thực phẩm và dược phẩm địa phương đã được công bố trực tuyến.

Trong lúc chờ đồ ăn, cả hai đã trao đổi và đọc kỹ thông tin các thông tin trên mạng.

Trần Thiến Thiến đã đăng ký tài khoản mạng xã hội cho cửa hàng, vì hoạt động kinh doanh tốt, tài khoản này có rất nhiều người theo dõi.

Sau khi thông cáo được gửi đi, bình luận bên dưới đã chia làm hai nửa, có người chỉ trích, xúc phạm họ, có người bênh vực họ.

Hai người trả lời một số bình luận tiêu cực.

Sau bữa trưa, hai người lái xe đến cửa hàng ở toà nhà Vọng Giang.

Sau khi xảy ra chuyện, cửa hàng bị niêm phong, hai người chỉ có thể vào để thu dọn đồ đạc.

Hai người thu gom những vật dụng nhỏ, bỏ vào một chiếc thùng lớn, còn những máy móc thiết bị lớn thì để lại cho công ty chuyển phát làm giúp.

Những gì sử dụng được thì mang theo, những thứ không thể di chuyển thì bán cho các trung tâm tái chế.

Buổi chiều, hai người đến trung tâm thương mại Lâu Hồ chuyển đồ của Hứa Nguyện.

Cửa hàng mới mở, vì vậy đồ ít hơn nhiều so với bên cao ốc Vọng Giang.

Tất cả đồ đạc được kéo đến nhà của Trần Thiến Thiến.

Hai người bận rộn cả buổi chiều, làm xong mọi việc liền nằm dài trên sô pha, mệt mỏi rã rời.

Tia nắng cuối cùng trong ngày cũng nhạt dần, mùa xuân, trời tối rất nhanh.

“Đi ăn cơm nhé?” Hứa Nguyện hỏi.

“Thật mệt mỏi, đã lâu rồi tôi không mệt như bây giờ.”

Hứa Nguyện cười cười, đứng dậy bật đèn đi vào phòng tắm rửa tay.

Lúc cô đi ra, trên sô pha đã không có bóng dáng của Trần Thiến Thiến, đèn trong phòng ngủ sáng lên ấm áp.

Hứa Nguyện bước vào, Trần Thiến Thiến thay quần áo xong cũng không thèm trang điểm, cứ thế đi ra ngoài.

Trần Thiến Thiến lái chiếc BMW của cô ấy.

“Cậu muốn ăn ở đâu?”

“Đi phố ăn vặt cạnh trường cấp ba Danh Hoa đi.” Hứa Nguyện đột nhiên muốn đến nơi đó.

Trần Thiến Thiến đang tập trung lái xe, quay đầu nhìn Hứa Nguyện, muốn nói gì đó nhưng không lại không thốt ra khỏi miệng.

Từ căn hộ của Trần Thiến Thiến lái xe đến trường cấp 3 Danh Hoa mất khoảng nửa tiếng, sau khi tìm được chỗ đậu xe, hai người quấn chặt áo khoác đi vào trong ngõ.

Các quán ăn trong ngõ vẫn mở cửa, dù học sinh đang nghỉ hè nhưng con phố ăn vặt nổi tiếng này vẫn tấp nập.

Tám năm qua, hàng quán ăn vặt ở đây vẫn không thay đổi, chỉ có con người thay đổi.

Người đến và người đi vội vã.

Hai người ngầm hiểu ý, không cần hỏi ý kiến, đồng thời ngồi xuống một quán nhỏ.

Mặc dù mặt tiền cửa hàng đã khá xuống cấp, nhưng bên trong rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Bà chủ mang theo trà cùng thực đơn tới, “Hai cháu muốn ăn gì?”

Trần Thiến Thiến cầm thực đơn, “Cậu muốn ăn gì?”

Hứa Nguyện bưng ấm trà lên, “Không kén chọn, hay là gọi như trước đây đi.” Nói xong, cô rót ra hai tách trà.

“Được. Món ăn ở đây vẫn chưa thay đổi.”

Bà chủ bên cạnh cười nói: “Hai cháu từng học ở Danh Hoa sao? Tiệm của tôi mở ở đây đã mười năm rồi.”

“Vâng.” Trần Thiến Thiến cười cười, gọi món.

Bà chủ cầm thực đơn đi ra ngoài.

Sau khi bà chủ đi, Trần Thiến Thiến hỏi: “Hình như cậu đang gặp chuyện gì phải không?”

Hứa Nguyện sửng sốt một lúc, đột nhiên hỏi cô: “Nếu cậu và một người đang rất yêu nhau, nhưng anh ấy sắp kết hôn với người khác, lại vẫn liên tục nhắn tin quan tâm cậu, thì cậu sẽ làm gì?”

Trần Thiến Thiến ngẩn ra, “Ý cậu là Minh Vọng sắp kết hôn?”

“Ừm.” Hứa Nguyện nói, “Bên đó chọn một cô gái môn đăng hộ đối…”

“Không đúng.” Trần Thiến Thiến ngắt lời cô: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Hứa Nguyện ước tính thời gian.

“Vậy là cậu vừa vào liền được họ bảo lãnh ra?” Trần Thiến Thiến thở dài, “Cô ta cũng có bản lĩnh đấy. Tôi ở trong đó gần 7 ngày mới được thả.”

“Từ tổng bảo lãnh cậu?”

“Còn có thể là ai.”

Hứa Nguyện mỉm cười, “Mỹ Linh nói đúng, yêu những người ở tầng lớp như họ cũng không sao, chỉ là đừng nghĩ sẽ có tương lai.”

Trần Thiến Thiến gãi trán nói: “Nhưng điều kiện để tôi được tại ngoại là phải lấy anh ấy.”

Hứa Nguyện sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô, “???”

“Tôi có thai rồi.” Trần Thiến Thiến tuy ngượng ngùng nhưng vẫn nói: “Anh ta không phải là đứng thứ ba trong gia đình sao, anh cả và anh thứ hai đều đã lập gia đình, chỉ mình anh ta là còn lông bông. Mẹ anh ta nghe tin liền đến nhà ông bà nội của anh ta báo tội.”

“Khi mới phát hiện tôi đã mang theo giấy siêu âm đến nhà anh ấy.” Cô trầm giọng hơn rất nhiều, ghé sát bên Hứa Nguyện, “Mục đích chính là để đòi tiền phẫu thuật, dù sao chuyện này anh ta cũng có phần trách nhiệm.”

“Thật là một câu chuyện cẩu huyết như phim truyền hình.”

Hứa Nguyện đoán, “Bị mẹ anh ấy bắt tại trận?”

Trần Thiến Thiến gật đầu thở dài: “Cũng chỉ chào hỏi có lệ thôi, cầm được tiền rồi tôi liền chạy thẳng đến bệnh viện.”

“Không biết vì sao, nhập viện hai ngày rồi mà bệnh viện vẫn chưa xếp lịch phẫu thuật, sau đó thì chúng ta bị tạm giam.”

“Vậy mà anh ta còn không tìm cách bảo lãnh cậu ra ngoài sớm hơn.” Hứa Nguyện nhíu mày.

“Là do tôi không chịu ra.” Trần Thiến Thiến oán giận, “Nhà họ ép tôi kết hôn, tôi còn tưởng Từ Hà Diệp cũng không muốn có con, dù sao anh ta cũng lăng nhăng như vậy, nhưng ngược lại, anh ta một mực muốn đám cưới với tôi, vì vậy mới kéo dài.”

Nói xong, rượu và thức ăn lần lượt được dọn ra.

Hứa Nguyện chỉ biết cười, không nói được lời nào.

Số phận luôn quay lưng với cô.

Những thứ mà người khác có thể dễ dàng đạt được, thì với cô luôn là một giấc mơ không thể chạm tới.

Mở bia, rót đầy ly, thấy Trần Thiến Thiến muốn uống, Hứa Nguyện giật lấy, “Cậu đang có em bé, không được uống thứ này.”

Trần Thiến Thiến nhăn mũi không vui, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Nguyện uống rượu một mình.

“Cậu dự định làm gì tiếp theo? Theo lời cậu thì hình như Minh Vọng còn chưa muốn chia tay.”

Hứa Nguyện lắc ly rượu trong tay, không nói gì.

Trần Thiến Thiến hỏi: “Anh ta muốn làm gì? Trong nhà có vợ, bên ngoài có bạn gái sao?”

“Đừng nói như vậy.”

“Cậu còn biện hộ giùm anh ta?”

Hứa Nguyện nói: “Tôi sẽ luôn đứng về phía anh ấy.”

Trần Thiến Thiến mở miệng, nhưng không thể nói tiếp.

Đời người có bao nhiêu cái mười năm?

Từ tuổi trẻ đến khi trưởng thành, ai cũng thay đổi, người ta nói tuổi trẻ tình cảm sẽ không bền lâu, nhưng nếu trưởng thành có thể hội ngộ và bắt đầu yêu lại từ đầu thì sao?

Khi còn trẻ gặp phải người quá hoàn hảo, vậy xác định cả đời sẽ không thể bình yên.

Khi trưởng thành có thể yêu một người quá ưu tú, chắc chắn quãng đời còn lại sẽ rất khó để yêu ai khác.

Đêm đó, Hứa Nguyện một mình uống hai chai rượu gạo, sau đó gọi thêm hai chai nữa.

Trước đây cô chưa từng uống say đến mất lý trí, nhưng đêm nay cô thật sự say đến đổ gục.

Tất cả nỗi buồn không thể giải tỏa đều bị dồn nén trong men rượu, uống hết vào trong lòng.

Trần Thiến Thiến tính tiền xong liền đỡ bạn mình ra xe.

Hai cô gái trở lại căn hộ của Trần Thiến Thiến.

Cô vào nhà tắm giặt khăn rồi bước ra lau mặt cho Hứa Nguyện, vừa quay mặt đã thấy trên mặt bạn mình đầy nước mắt.

Trần Thiến Thiến dừng một chút, sau đó lau sạch gương mặt Hứa Nguyện.

Xong xuôi, cô vào phòng khách gọi Từ Hà Diệp, “Hai anh đã về chưa?”

“Anh về Nam Thành vào sáng nay, có chuyện gì không em?”

“Được, anh hẹn Minh Vọng ra ngoài giúp em đi.”

Từ Hà Diệp từ trên giường ngồi dậy, sau một ngày say máy bay, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại

Anh và Minh Vọng vô cùng bận rộn trong giai đoạn này, công ty đã hoạt động trở lại ngay sau khi niêm yết thành công trên thị trường chứng khoán New York liền chạy về Trung Quốc.

Anh thì lo lắng cho vợ con, Minh Vọng thì lo lắng vì Hứa Nguyện cắt đứt liên lạc, tất cả mọi chuyện đều đẩy cho Lục Hoa Khiêm giải quyết.

Anh hút một điếu thuốc, trêu chọc: “Sao em lại muốn hẹn hò với Minh Vọng? Chắc bây giờ anh ấy đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với bạn thân của em rồi.”

“Hạnh phúc cái đầu anh.” Trần Thiến Thiến nghe xong liền nổi giận, thừa dịp xả nỗi tức giận trong lòng, “Em hỏi anh, Minh Vọng sắp kết hôn đúng không?”

Từ Hà Diệp bị quát một tiếng, nghe đến nửa câu sau lại cười ha hả, “Minh Vọng đúng là tên khốn, tốc độ nhanh không kịp trở tay, đã sắp kết hôn với bạn học Hứa rồi sao?”

“Kết cái gì với bạn học Hứa?”

“Đàn ông các anh chỉ toàn là một đám khốn kiếp.”

“Trần Thiến Thiến.” Từ Hà Diệp gọi cô, “Em ăn trúng thuốc nổ sao?”

Trần Thiến Thiến thở ra một hơi, ép mình bình tĩnh lại, “Minh Vọng sắp kết hôn, nhưng cô dâu không phải Hứa Nguyện.”

Từ Hà Diệp cũng sửng sốt, “Không phải chứ, mấy ngày trước anh ấy nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế riêng cho anh ấy một chiếc nhẫn, anh còn tưởng rằng…”

“Không, chờ một chút.” Từ Hà Diệp xuống giường, “Anh với em ngồi đây nói thêm cũng chẳng được gì, để anh gọi Minh Vọng ra nói chuyện.”

“Được.” Trần Thiến Thiến đáp ứng, “Đến quán của anh đi.”

“Anh biết rồi.”

Từ Hà Diệp cúp máy, lập tức gọi điện cho Minh Vọng.

Minh Vọng đang lật xem chi tiết hồ sơ cửa hàng của Hứa Nguyện do trợ lý gửi đến, tìm thấy địa chỉ quê quán của cô. Đúng lúc Từ Hà Diệp gọi, anh trả lời: “Nói đi.”

“Ra ngoài một lát được không?”

“Tôi không muốn ra ngoài.”

“Liên quan đến bạn học Hứa Nguyện.”

Minh Vọng dừng ngón tay đang định cúp điện thoại lại, “Cái gì?”

“Đi ra sẽ biết, là Thiến Thiến hẹn, qua quán của tôi đi.”

Nam Thành đầu xuân rất lạnh.

Trần Thiến Thiến điều khiển xe rất nhanh, hơn 20 phút sau đã tiến vào bãi đậu xe bên ngoài quán bar.

Quản lý quán bar nhìn thấy cô, ngay lập tức dẫn cô đến một phòng riêng.

Cửa mở ra, Từ Hà Diệp và Minh Vọng đã ở bên trong.

Cô bước vào, nhìn Minh Vọng một lúc.

Từ Hà Diệp thấy thế, vội vàng kéo cô ngồi xuống.

Minh Vọng liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Trần Thiến Thiến không mở miệng, chỉ liếc nhìn Từ Hà Diệp, ánh mắt ra hiệu cho anh nói thay mình.

Từ Hà Diệp khẽ hắng giọng, Minh Vọng nhìn sang.

Trần Thiến Thiến cắn răng nói: “Minh Vọng, chúc mừng anh sắp làm chú rể.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.