Đông Phương Ngọc đã nhìn ra được, giờ phút này Mục Vỹ đã bị thương nặng sau khi bị mình liên tục tấn công.
Chỉ cần hắn ta dùng tới ấn cuối cùng của Bát Hoang Ngâm, nhất định Mục Vỹ sẽ không chống đỡ nổi!
Thắng bại đã thấy rõ.
Dù Mục Vỹ có nghịch thiên đến đâu, hôm nay cũng sẽ phải bại trong tay hắn ta.
Chỉ trách Mục Vỹ quá đắc ý, không biết sống khiêm tốt, không biết kẻ ngu vô tội, người tài mang tội.
Kể cả Mục Vỹ tiếp tục dùng chân nguyên ngưng tụ ra vật thật cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn ta.
Còn hắn ta vẫn còn thủ đoạn lợi hại hơn chưa dùng tới.
Đông Phương Ngọc hơi nghiêng người về phía trước, cơ thể thẳng tắp như một cây thương lớn.
Sau lưng hắn ta hiện lên một ấn ký chân nguyên.
Lúc đầu ấn ký chân nguyên đó chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng nó không ngừng ngưng tụ ở sau lưng Đông Phương Ngọc.
“Mục Vỹ, ta sẽ cho ngươi chứng kiến uy lực mạnh nhất của Bát Hoang Ngâm, để ngươi biết thế nào là thiên tài!”
Đông Phương Ngọc đứng thẳng người, sức mạnh trong cơ thể không ngừng tích tụ lại.
Chân nguyên mạnh mẽ dần hội tụ, từ sau lưng ra trước người hắn ta.
Luồng chân nguyên kia chậm rãi ngưng tụ thành hình, không ngừng biến đổi hình dạng giữa hai tay hắn ta.
Cuối cùng, chân nguyên ngưng tụ thành một ấn ký hình tròn ở trước ngực Đông Phương Ngọc.
Bên trong ấn ký hình tròn có một nửa màu sáng, một nửa màu tối tạo thành hình bát quái.
“Sinh Tử Hoang Ấn!”
Đông Phương Ngọc quát khẽ, mặt mũi đỏ bừng, thậm chí còn phun ra một ngụm máu.
“Bát Hoang Ngâm chia thành ba ấn, Toái Ấn làm tâm mạch của võ giả vỡ nát; Di Thiên Ấn đảo loạn khí mạch của võ giả, thế như chẻ tre; Sinh Tử Hoang Ấn phán quyết sự sống chết của võ giả”.
“Mục Vỹ, hôm nay ta phán quyết ngươi sẽ phải chết!”
Cơ thể hắn ta run nhè nhẹ, thế nhưng màu sắc Sinh Tử Hoang Ấn trước người lại càng rõ ràng.
Chân nguyên bên trong cũng ngày càng cuồn cuộn nhưng sắp thoát ra ngoài.
“Giết!”
Đông Phương Ngọc vọt lên, Sinh Tử Hoang Ấn lập tức xé gió bay ra.
“Đến hay lắm!”
Trông thấy sức mạnh từ Sinh Tử Hoang Ấn do Đông Phương Ngọc đánh ra, cuối cùng Mục Vỹ cũng được chứng kiến toàn bộ uy lực của Bát Hoang Ngâm.
Hắn không hề lùi bước, cũng không dừng lại.
Mục Vỹ vung hai tay ra đánh, lần này quyết cứng rắn đối chọi.
Chân nguyên trong cơ thể hắn là từ Tru Tiên Đồ.
Chân nguyên trong Tru Tiên Đồ cực kỳ mạnh mẽ, tiểu thế giới Tam Thiên này không thể sánh nổi.
Vừa rồi hắn dùng chân nguyên ngưng tụ thành vật thật chỉ là đang thử nghiệm.
Lần này mới thật sự là dùng chân nguyên ngưng tụ thành vật thật!
“Không Minh Quyền, lá chắn Không Minh, lưỡi đao Không Minh!”
Mục Vỹ hô lên, chân nguyên khủng bố hội tụ lại trước người thành suối, thành sông, thành biển lớn.
Lần này, hắn vận dụng toàn bộ chân nguyên của Tru Tiên Đồ trong người mình, không giữ lại chút gì.
Không Minh Quyền khiến chân nguyên hội tụ trên hai tay của Mục Vỹ.
Tay trái hắn cầm một tấm lá chắn Không Minh sáng lấp lánh do chân nguyên hội tụ ra.
Tay phải hắn cầm một thanh đao lớn thẳng tắp, cứng cỏi cũng do chân nguyên hội tụ thành.
Lá chắn Không Minh có sức phòng ngự mạnh nhất, còn lưỡi đao Không Minh có sức công kích mạnh nhất.
Sao Mục Vỹ lại không đoán ra được Đông Phương Ngọc vẫn còn thủ đoạn khác?
“Chân nguyên ngưng thành vật thật thì sao? Ta không tin chân nguyên của ngươi có thể mạnh mẽ, dẻo dai đến vậy!”, trên mặt Đông Phương Ngọc lộ vẻ tàn nhẫn.
“Thử mới biết được!”
Trong người Mục Vỹ sục sôi ý chí chiến đấu.
Hắn rất muốn biết uy lực của Sinh Tử Hoang Ấn này mạnh cỡ nào!
“Phá!”
Đông Phương Ngọc xông tới, áp lực khổng lồ như thủy triều ập tới.
Ầm…
Tiếng nổ ầm vang lên ngay sau đó.
Lá chắn Không Minh bị phá!
Ầm…
Mục Vỹ lại giơ tay phải dùng hết sức bình sinh chém tới Sinh Tử Hoang Ấn.
Nhưng tiếng nổ lại vang lên, lưỡi đao Không Minh cũng bị đánh nát!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức Diệu Tiên Ngữ đứng bên cạnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mục Vỹ có thể dùng sức mạnh tầng thứ năm của thân xác ngưng tụ chân nguyên thành vật thật mà chỉ võ giả cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác mới làm ra được.
Dù vậy hắn vẫn thất bại trước Sinh Tử Hoang Ấn của Đông Phương Ngọc.
Nhưng giờ phút này, Diệu Tiên Ngữ vẫn nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Mục Vỹ.
Đúng vậy, là điên cuồng chứ không phải sợ hãi.
Dường như Sinh Tử Hoang Ấn càng mạnh, hắn lại càng vui sướng.
Người này thật sự là thầy Mục đã từng khúm núm kia sao?
“Chặn? Ngươi lấy gì để chặn Sinh Tử Hoang Ấn của ta?”
Đông Phương Ngọc cười phá lên, đẩy Sinh Tử Hoang Ấn về phía ngực Mục Vỹ.
Uỳnh…
Tiếng trầm đục vang lên.
Diệu Tiên Ngữ mấy máy môi, sắc mặt trắng bệch.
Sinh Tử Hoang Ấn đánh thẳng vào ngực Mục Vỹ.
Lúc trước cô ta đã chứng kiến Sinh Tử Hoang Ấn liên tiếp đập nát lá chắn Không Minh và lưỡi đao Không Minh.
Bây giờ nó đánh vào người Mục Vỹ, vậy hắn…
“Thầy Mục…”
Diệu Tiên Ngữ giơ bàn tay xinh đẹp che miệng, tim đập thình thịch.