Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 11



Tôi đã giải quyết gọn đẹp vấn đề chung thân đại sự gây bao trằn trọc suy nghĩ “Bạn thích ai?” như vậy đấy.

Chỉ là sau khi tôi đáp thế xong, nét mặt của Phương Minh Vũ cũng làm tôi cả đời khó quên được.

Chính là ngạc nhiên đến ngớ người, chốc lát lại như nghĩ ra chuyện gì, sau đó có chút hết cách lại có chút thất vọng, quan trọng nhất là dáng vẻ bất lực khi phát hiện bản thân đang lấy chuyện tình cảm gảy tai trâu.

Trâu ơi trâu à… Haha.

Không sai, mẫu người hí ha hí hửng như Hoàng Doanh Tử lúc ấy còn lâu mới phân tích ra nổi lắm cảm xúc như vậy. Cả mớ tính từ mô tả vừa kiêu kì vừa chọc ngoáy nọ đương nhiên là do Phương Minh Vũ về sau “kiên nhẫn chỉ vẽ” từng cái một cho tôi. Chỉ vẽ xong Phương Minh Vũ còn trề môi thở dài: “Tớ ngốc chết đi được, lúc đó trong bụng tớ nghĩ ấy, sao mình lại đi thổ lộ với một cô bạn chậm lụt thế này, ngốc chết đi mất, thật luôn.”

Cô Phương thích chê bai người khác bấy giờ vẫn còn lẩn quẩn trong mớ trầm tư.

Tới lúc đó tôi mới kịp phản ứng, hỏi ngược lại: “Vậy Minh Vũ cậu thích ai?”

Phương Minh Vũ ngả bài luôn: “Trang Viễn.”

Tôi lại thổi bể mất một cái bong bóng, ngượng ngùng cuốn lại vào miệng, gật gật đầu: “A vậy cả hai đứa mình đều cùng thích Trang Viễn ha.” Đúng, chính là thản nhiên như vậy, chính là rộng lượng như vậy, chính là đơn giản nhẹ nhàng như thế.

Hoàng Doanh Tử đúng là Hoàng Doanh Tử.

Nhưng mà thật sự cũng đâu phải chuyện gì lớn lắm, chúng tôi cũng cùng thích thầy dạy nhạc, cùng thích đọc Slam Dunk, cùng thích ăn xiên thịt dê nướng. Cùng thích một người ấy à, cũng chẳng có gì quá nghiêm trọng.

Chỉ là với tôi thì vậy, còn với Minh Vũ, thế mà cậu ấy cũng không trở mặt nghỉ chơi tôi. Cái con người vừa nhạy cảm vừa hẹp hòi nọ đối với việc tôi thích Trang Viễn lại có thái độ hết sức thoải mái. Cái này đương nhiên không phải vì cậu ấy quý bạn bè, càng đừng nói tới chuyện vô tư rộng lượng, cậu ấy chỉ đơn giản là hoàn toàn không nhìn tôi vào mắt. Thì cũng giống như tớ thích Tô Hữu Bằng, Triệu Vy cũng sẽ không cảm thấy chút uy hiếp nào ấy – nguyên văn lời của cô giáo Phương Minh Vũ – bởi vì “hoàn toàn không cùng một Level”.

Đối với hành vi mặt dày tự đem mình so với Triệu Vy này, tôi chỉ có thể dùng lời nói thể hiện sự cực lực phản đối. Sau đó, hai chúng tôi lại ngồi ghé đầu vào nhau mộng mơ.

Cũng vào khoảng ấy, năm sau, “Hoàn Châu Cách Cách” lên sóng. Phải nói bộ phim truyền hình ảnh hưởng cả “nửa đời trước của bọn tôi” này có công vô cùng lớn, mãi đến khi xem cảnh Ngũ a ca ở trên đồng cỏ nhảy khỏi ngựa cường hôn Tiểu Yến Tử, tôi rốt cuộc mới thật sự vỡ ra được, thì ra “anh thích em / em thích anh” là một chuyện kích thích như thế.

Nhưng mà đây cũng là chuyện về sau rồi.

Lần đầu tiên cùng thổ lộ tâm tình xong có chút buồn thương, Phương Minh Vũ nhìn Trang Viễn và Lam Diệc Phi đang nắm tay, nói: “Tớ thích Trang Viễn, nhưng mà tớ cảm thấy, cậu ấy sẽ không thích tớ.”

Bọn chúng mình đã bao nhiêu lần thích một người như thế nhỉ?

Mình thích cậu, nhưng mình cảm thấy cậu sẽ chẳng thích mình.

Phương Minh Vũ thích Trang Viễn như thế. Tôi cũng vậy, tuy không đến nỗi đau lòng lắm lắm, nhưng cũng hiểu rõ những buồn bã bên trong. Không chỉ vì cậu có thể không thích mình, tình cảm mình sẽ không được đáp lại; phần hơn là vì ở trước một người tốt đến thế như cậu, mình lại chẳng đủ tốt.

Thế nhưng một người tốt đến thế như Trang Viễn, thì có ai đủ tốt đến mức làm cậu ấy thích được nhỉ. “Vậy Trang Viễn thích ai thế?” Tôi hỏi.

Minh Vũ cũng không biết, hai cô nhóc ngồi trên khán đài của sân tập chìm vào im lặng.

Lúc ấy, Quan Siêu khoát tay gọi vọng lên từ dưới: “Phương Minh Vũ xuống đi, cô nói giờ mình xếp lại đội hình.”

Quan Siêu hoàn toàn chưa bao giờ hỏi tôi thích ai, chỉ là cậu ấy vừa khéo lại có mặt đúng ngay lúc Phương Minh Vũ hỏi tôi câu hỏi này. Ký ức luôn có chút sai sót như vậy.

Cũng phải nói, đó là một buổi chiều rất thú vị, có một câu thơ có thể miêu tả, ấy là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, tưởng hết lối lại thấy được cơ hội.

Tôi theo cùng Phương Minh Vũ chạy đến chỗ tập. Cô Tô dạy nhạc có mái tóc dày tết thành hai bím tóc chạm lưng đang vỗ tay nói: “Mọi người tập động tác cũng tương đối ổn rồi, chỉ là vừa nãy đội hình có thay đổi một chút, giờ cô gọi ai thì các bạn ấy tiến lên trước để nhảy đầu nhé, Lam Diệc Phi, Lý San San, Chung Niệm Từ, Phương Minh Vũ, Trang Viễn, Tưởng Dực, Quan Siêu, Quách Tĩnh.”

Cô Tô ngước mắt nhìn: “Tưởng Dịch em trề môi cái gì? Em dáng cao, đứng ngay đầu cho cô, Lam Diệc Phi hai đứa em cùng một đội.”

Diệc Phi đoan trang “Dạ” đáp lời cô rồi đi lên trước, Tưởng Dực thì bị Quan Siêu hihi haha đẩy lên, chường ra vẻ mặt dân nam bị chèn ép không đành cam chịu cúi đầu.

“Quan Siêu em với San San một đội, hai đứa bọn em ăn rơ nhau nhất, nhảy cũng đẹp. Niệm Từ em canh cho Quách Tĩnh, uổng cho bạn em được cái chiều cao, động tác cứng nhắc cứ như tập cử tạ ra ấy. Minh Vũ tuy nhỏ con, nhưng động tác rất ổn, Trang Viễn em cùng đội với bạn, hai đứa làm mẫu cho cả đám sau nhìn theo.”

Tôi lập tức ngoái mặt nhìn Minh Vũ. Dưới ánh mặt trời, mặt cậu ấy lại đỏ bừng như trái táo giống y hồi nhỏ. Tôi đứng ở đằng xa vừa vẫy tay vừa toét miệng về phía cậu ấy, nhưng đôi mắt của Minh Vũ đã dính hẳn lên người Trang Viễn rồi, hoàn toàn chẳng ngó tôi một cái…

Lại là Trang Viễn quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi đứng hình ngay tại chỗ, vẫy tay tiếp cũng không ổn, mà thả tay cũng không xong. Đúng vào lúc đó, Tưởng Dực đứng ở bên kia tự dưng hỏi tôi một câu: “Trạm radio của các cậu chưa dợt bản thảo hay sao đấy?”

“A?” Tôi ngơ ra, đưa mắt nhìn thấy cậu ấy đang nắm tay Lam Diệc Phi. Trên tay cô bạn xinh đẹp, chiếc đồng hồ Hello Kitty ánh lên sắc hồng phấn chói đến làm người ta không mở nổi mắt.

“Ai cần cậu quan tâm!” Tôi giậm chân, quay người chạy mất.

Tôi cứ vậy cắm đầu băng qua sân tập, đến khi vào tới trạm radio hù làm cho học trưởng khoá trước giật cả mình: “Doanh Tử sao lại đùng đùng giận thế?” “Ai đùng đùng giận chứ?!”

Ai giận kia chứ, Hoàng Doanh Tử chẳng giận gì hết, tôi có bao nhiêu là chuyện vui cơ. Tôi ngồi phịch xuống ghế.

Học trường cười hì hì đưa tôi một tờ thuyết minh: “Thầy Lý nói ở cuối bài thêm một đoạn khích lệ mọi người hăng hái tham gia các hoạt động tập thể, em xem thêm vào thế nào.”

Tôi cầm lấy bài, cố tĩnh người lại, không nói.

“Doanh Tử?” Học trưởng rụt rụt rè rè hỏi. “Sao cơ?”

“Không, không có gì, nhỏ từ từ viết đi…”

Tôi lấy viết ra, cắn đầu viết, khoanh chỗ này thêm chỗ nọ, hết nửa buổi tôi thở dài;

“Học trưởng, lớp các anh cũng múa tập thể à?” “Có chứ.”

“Anh cũng không tham gia hả?”

“Cảm tạ trời đất khỏi phải tham gia! Anh mà tham gia là phải cùng một đội với con khủng long của lớp! Nhỏ ấy đạp một phát chỉ sợ anh đi đời nhà ma luôn! To như quả khí cầu ấy.” “Anh ác miệng ghê ấy.” Tôi lạnh lẽo nhìn học trưởng.

Anh ấy cười bảo: “Sao vậy? Doanh Tử của chúng ta cũng muốn múa à?”

“Không muốn.” Tôi nghĩ xong lại nói: “Không muốn múa, nhưng hôm nay thấy mọi người tụ tập cùng nhau, mới…” “Là có người em muốn múa cùng đúng không?”

“Làm gì có!” Tôi đứng dậy dứ nắm đấm về phía anh ấy.

“Được được được, không có thì không có!” Học trưởng vừa cười vừa né: “Vậy nếu em tham dự, em muốn cùng đội với ai?” Tôi sững lại. Tôi á? Không biết nữa… không biết ha.

Câu hỏi này, rõ ràng còn khoai hơn cả câu “Cậu thích ai?” khi nãy Phương Minh Vũ vừa hỏi…

========


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.