Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 16



Mùa hè của ba năm sau, tháng 5 năm 2001, cũng là tháng trước kì thi trung học cơ sở, dường như mỗi ngày đều có mây lửa hun đốt chân trời.

Thành tích của kì thi thử cuối cùng vừa ra, ba bạn hạng đầu trong khối là Phương Minh Vũ, Tưởng Dực, Chung Niệm Từ được cô giáo gọi đi động viên trước kì thi, chỉ có tôi một mình về nhà, chán chường vừa đi vừa hất đá dưới chân.

“Qua xem tớ đá banh không?” Quan Siêu từ đằng sau túm cặp tôi.

“Không đi.”

“Có Diệc Phi nữa.” “Không rảnh.”

Có lẽ vì ít lúc thấy tôi không vui, Quan Siêu ném banh cho đám Lưu Hâm la: “Tí nữa tao ra lại.” “Sao không vui thế?”

Tôi nhìn sang thấy tên này người đầy mồ hôi còn cười ngoác miệng, bèn hỏi: “Sắp thi tốt nghiệp rồi, cậu không buồn lo tí nào à?” Quan Siêu cười haha: “Tớ chắc chắn thi không đậu Trung học số 9, có gì mà phải lo?”

Cũng đúng, tôi hỏi cũng như không.

“Hahaha nhưng kiểu thành tích lúc tốt lúc tệ như cậu thì cũng oải đấy, lúc tốt cũng được hạng 4 toàn khối, không xong thì rớt xuống hàng 40, trường trung học số 9 cho có 4 chỗ, bỏ ba người đầu khối kia ra, cậu nói tớ nghe đi đơn nguyện vọng cậu điền thế nào?”

Tôi ghét quá nhấc chân đạp cậu ấy một phát, Quan Siêu vừa né vừa bảo: “Diệc Phi cũng rầu chuyện này lắm, cậu đúng là biến số, làm bạn ấy và Phan Văn Văn cứ lo ngay ngáy.”

“Biến số”? Rõ ràng là từ trong miệng Tưởng Dực.

Tôi bực mình: “Bộ là lỗi của tớ hay sao?”

“Hahaha không lỗi cậu thì lỗi ai? Nhưng mà hai mươi bạn thi đỗ top đầu sẽ được tuyển thẳng vào trường trung học số 9. Phương Minh Vũ nếu thi điểm cao, được tuyển thẳng, chưa chừng lại trống ra một suất, vậy thì cậu và Diệc Phi đều có thể đỗ rồi. Chỉ là top hai mươi cũng không dễ lắm, haha hay cậu nói mẹ Phương Minh Vũ cho cậu đi cửa sau đi.”

“Chuyện này mà còn đi cửa sau được à?”

“Mẹ cậu ấy là giáo viên chủ nhiệm ở trường trung học số 9, dì không có cửa sau thì ai có.”

“Chẳng thèm nói nhảm với cậu.”

Lúc chúng tôi học lớp 7, mẹ của Minh Vũ được thuyên chuyển về làm giáo viên chủ nhiệm của trường điểm thành phố Trung học số 9, từ đó trở đi chúng tôi rất hay đem câu đùa đi cửa sau vào Trung học số 9 gắn trên miệng. Nhưng mà, cả con nít cũng biết là làm gì có cái cửa ấy.

“Cậu không thi lên Trung học số 9 à?” Tôi hỏi, “Năm nay trường có cho xí nghiệp mình mấy suất đóng tiền học đó.”

“Không thi. Suất đóng tiền cũng phải trên mức điểm chuẩn, cũng chẳng tới lượt tớ. Chưa nói học hành cà chớn như tớ phí tiền học trường điểm làm gì?” Quan Siêu tỏ ra chẳng chút quan tâm, “Ba mẹ các cậu coi trọng mặt mũi, ba tớ chả quan tâm tớ học ở đâu đâu. Ông ấy chỉ cần có rượu uống, tớ có bỏ ngang ông ấy cũng chẳng để ý. Tớ thấy chẳng bằng tớ thi luôn trường nghề, còn có thể ra đời sớm mấy năm. Cậu thấy thế được không?”

Tôi há miệng, lại nhớ tới tối qua bố mẹ tôi nói như đinh đóng cột dù phải đóng học phí cũng muốn tôi học trường điểm. So với bố Quan Siêu, cũng không biết bên nào tốt hơn.

“Cậu nhất định phải thi Trung học số 9 à.” Quan Siêu hỏi, “Trung học số 6 cũng không tệ, chưa chừng tớ cũng đậu, chưa biết chừng Quách Tĩnh cũng dạt qua đó, vậy tụi mình vẫn là bạn học.”

Tôi nào có phải nhất định muốn vào trường điểm, thế nhưng mẹ tôi lại là người yêu cầu cao, Trung học số 6 bà không thèm nhìn tới, kiểu gì cũng không đồng ý. Ấy là còn chưa nói tới – “Bọn Minh Vũ đều vào Trung học số 9, tụi mình lại vào Trung học số 6, vậy là tách nhau ra rồi, buồn chết.”

“Cũng đúng.” Quan Siêu hiếm được lúc không tí tởn nhe răng cười, mà nghiêm túc suy nghĩ: “Nhà Diệc Phi chắc chắn cũng định như vậy, không đỗ cũng sẽ lấy suất đóng học phí. Thế đấy, chưa chừng có mỗi tớ lọt sổ không vào Trung học số 9.”

“Nếu phải đóng tiền, tớ cũng chẳng học.” Ý tôi đã quyết, “Thi xong nhắm thấy điểm không ổn thì tớ nộp đơn Trung học số 6, hai đứa mình lại làm bạn học.”

“Được, nói chắc thế nha.”

Tôi trên đường tan học vừa mới cùng Quan Siêu hứa hẹn chắc như bắp là gặp nhau ở Trung học số 6, về tới nhà lại nghe phải mẹ tôi đang gọi điện thoại cho cô Tiền chủ nhiệm: “Vâng đúng rồi cô Tiền, tôi có nghe, lần này cháu nó lại ở ngoài top 10… thì chẳng vẫn thế, cháu nó thi cứ không đều, nhà tôi cũng lo lắm… Vâng đúng, đều biết cái tính của cháu nó, khó kiên trì, không ngồi yên, thích qua loa… Ai da cô nói thế thì tôi yên tâm, được, tôi đã nói với ba cháu rồi, không lấy được suất thì đóng tiền học, nói thế nào cũng phải vào Trung học số 9…”

Tôi nhón chân định lỉnh vào phòng, ai dè mẹ tôi bỏ điện thoại xuống nói: “Bảng điểm phát ra chưa? Đưa cho mẹ xem.” Tôi xoay người, chẳng tình nguyện chút nào đưa bảng điểm và bài thi cho mẹ.

Mẹ tôi ngồi trên sofa xem hết một lúc, mới ngước nhìn tôi nói: “Ổn thôi, vẫn còn một tháng, mình gắng lên một chút. Cô Tiền lớp con nói với mẹ rồi, cô ấy sáng nay có nói chuyện cùng mẹ Minh Vũ, với thành tích của con, dù không lấy được suất thì chắc chắn cũng trong nhóm ưu tiên đóng tiền học. Tiền ba mẹ đã chuẩn bị cho con sẵn, đừng áp lực, nỗ lực học là được.”

Vậy còn “đừng áp lực” làm sao?

Chỉ là tôi không ngờ mẹ không mắng mà còn an ủi tôi, mắt bèn đỏ lên, lập tức thốt lời quyết tâm: “Mẹ, con sẽ ôn luyện đàng hoàng, cố gắng không để bố mẹ phải bỏ tiền. Nếu thi không được, thì con đi Trung học số 6…”

“Không cần lo nghĩ mấy cái này, tiền không phải chuyện con phải lo.” “… Con sẽ gắng thi tốt.”

“Được rồi. Mẹ biết rồi. Ba con đang đi mua đồ ăn, tối nay mình ăn sườn xào chua ngọt.”

“Tưởng Dực tối qua mình hả mẹ?”

“Ừ, dì Phùng của con sang thăm chú Tưởng, bạn con từ giờ tới lúc thi đều ăn cơm ở nhà mình.”

Ba Tưởng Dực từ năm ngoái bắt đầu công tác dài ngày ở California, một năm về 2 lần. Vợ chồng họ phải ở xa lâu, nên xí nghiệp cũng hỗ trợ, nếu cần ai đi công tác qua đó chuyển giao kĩ thuật thì đều để dì Phùng đi, nhân đó cho họ được gặp mặt. Chỉ tội nghiệp cho Tưởng Dực bị ném lại một mình, chỉ có thể qua ăn dầm nằm dề tại nhà tôi.

May là Tưởng đại gia cũng không còn là oắt con nữa, mỗi ngày có thể tự đi học, về nhà tôi ăn cơm, làm bài, sau đó về nhà mình ngủ. Thi thoảng cùng xem đá banh với ba tôi xong ngủ lại phòng khách còn biết phụ thu dọn, không có gì làm người khác phải lo.

Tôi một mình về phòng làm bài tập, bụng vừa yên tâm lại vừa cắn rứt. Ba tôi về liền vào bếp làm cơm. Lúc máy hút khói trong nhà bếp bắt đầu kêu rì rì thì Tưởng Dực cũng về tới.

Cậu ấy chào mẹ tôi xong ném cái cặp đi là chạy vào bếp, miệng được ba tôi nhét cho miếng thịt chiên xù vừa ráo khỏi chảo mới quay lại, ngồi phịch xuống trước mặt tôi: “Niệm Từ hỏi cậu tối nay có qua nhà cậu ấy làm bài không?”

Tôi cắn bút không đáp.

Tưởng Dực cúi đầu mở sách ôn thi, duỗi chân ra đá chân tôi: “Hỏi cậu đây này.” “Phiền ghê ấy!” Tôi hươ nắm tay né ra: “Không đi! Nay tớ chẳng đi đâu hết!”

“Không đi thì không đi.” Tưởng Dực nhìn tôi vẻ kì cục, “Tự nhiên nổi đoá lên?” “Nổi đoá đâu mà nổi đoá?!”

“Rồi rồi rồi, không nổi đoá.” Tưởng Dực cúi đầu viết được mấy chữ, lại hỏi: “Không phải cái kia của cậu lại tới chứ?” “Của cậu tới thì có!” Tôi quăng cuốn tập qua, bị cậu ấy chụp ngay được.

“Không tới thì không tới được chưa.” Tưởng Dực lầm bầm, xong lại tiếp một câu: “Ngày mai đi học đừng quên mang chứng minh theo, mai phải điền đơn thi rồi.” “Tớ biết.” Tôi bò rạp ra bàn, ỉu xìu đáp lời, lại không kìm được ngước mắt nhìn.

Tưởng đại gia ngồi đối diện giải đề. Tóc cậu ấy vẫn ngắn củn, giò dài ngoằng, sống mũi cao, mắt sâu ơi là sâu, ngồi ngả ra thoải mái trên ghế. Mắt hơi hơi nhìn xuống, nét nào ra nét nấy gãy gọn, song vẫn có vẻ thoải mái mặc kệ, giống như chẳng quan tâm gì.

“Ê” cuối cùng vẫn là tôi không kìm được, gọi cậu ấy. “Ừ?” Tưởng Dực chẳng ngẩng lên, chỉ đáp một tiếng. “Cậu điền nguyện vọng cấp ba sao ấy?”

“Trung học số 9, chứ còn sao nữa?” Tưởng Dực lạ lùng nhìn tôi, “Cậu không phải cũng thế à?” “Tớ chắc gì đã thi đỗ.” Tôi chu môi.

“Suất đóng tiền cậu dư đủ.”

“Ai muốn suất đóng tiền chứ!” Tôi nói to lên, “Tớ không có xấu hổ thế đâu.”

“Vậy cậu cố thi cao điểm hơn, lấy suất đậu không phải là được rồi à?” Tưởng Dực vẫn chẳng dừng bút, trên mặt lại chường ra vẻ “cậu toàn chuyện vô lý”. “Lỡ đâu không đỗ thì sao?”

“Không phải còn có suất đóng tiền à?” Tưởng Dực cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, lại vòng lại câu cũ. “Cậu cứ nghĩ lung tung đi đâu ấy?” Tôi tức đến bốc khói, tuyên bố: “Nếu tớ thi không ổn, tớ chẳng đi Trung học số 9, tớ sẽ vào Trung học số 6.”

“Không thể được.” Tưởng Dực cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Tôi đầy vững tin nhìn cậu ấy: “Có gì không được?!” “Cậu nhất định phải vào Trung học số 9.” Tưởng Dực chém đinh chặt sắt.

“Tớ không vào!” “Cậu cứ thử xem.” “Ai khiến cậu quản?”

Tưởng Dực khựng lại, tìm cách nói lý với tôi: “Dì Đàm cũng sẽ không cho đâu.” “Không cho tớ cũng không học suất đóng tiền!” Tôi cứng cổ nói.

Tưởng Dực nhìn tôi một chốc, lại cúi đầu làm bài, “Tuỳ cậu.”

“Hứ!” Tôi cãi thắng trận, nhưng cũng chẳng vui gì, lại cắm đầu vào đống đề thi, “Phiền chết đi được!”

==============


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.