Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

Chương 49



Diệp Miễn thực sự không biết rốt cuộc bọn họ đang dày vò nhau điều gì, ban đầu từ nhà hắn tới nhà Sầm Khuyết, bây giờ còn đội mưa chạy tới bốt điện thoại.

***

– Sao anh lại tìm tới đây.

Bị phát hiện rồi sao?

Cái bốt điện thoại kia, lúc đi làm hay tan tầm Diệp Miễn thường xuyên nhìn thấy, nhưng chưa từng thấy ai sử dụng nó.

“Quay đầu lại.”

Kể từ khi điện thoại di động trở nên phổ biến, điện thoại công cộng đã dần dần biến mất khỏi cuộc sống nhật thường. Hắn vẫn luôn cho rằng bốt điện thoại kia chỉ để trang trí chứ còn điện thoại bên trong đã hỏng từ đời nào.

Cơ thể anh chia làm hai thế giới rõ ràng, khiến Diệp Miễn có xúc động muốn tìm hiểu câu chuyện về nó.

– Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người chúng tôi có cảm giác giống như người nhà hơn, cậu ấy đặt tất cả tình cảm lưu luyến với anh trai lên người tôi, tôi cũng nhận hết tất cả những tình cảm ấy, hiện tại…

Da anh rất trắng, dẫu vậy phần cánh tay và cổ đều có dấu vết phơi nắng, phần da thịt bên dưới quần áo trắng nõn tựa đồ sứ, chẳng qua món đồ sứ này không được hoàn hảo bởi những vết sẹo. Phần da lộ dưới ánh mặt trời và không được quần áo bảo vệ rõ ràng thô ráp và sẫm màu hơn.

Chẳng ngờ, ngay trong đêm mưa này, Sầm Khuyết lại đứng ở đó gọi điện thoại cho hắn.

– Tôi nói xong rồi, cậu cũng nói gì đi chứ?

Hắn cầm chiếc ô ướt sũng lên, xỏ chân vào đôi dép lê ướt rượt.

Diệp Miễn phát hiện anh đang cố gắng chuyển sang chủ đề nói chuyện khác, nhìn vành tai ửng đỏ của anh, Diệp Miễn cũng không làm khó đối phương nữa.

Xuống tầng, lao vào màn mưa, chẳng biết rốt cuộc lên cơn gì.

Ngay giây phút anh đóng cửa, Diệp Miễn nằm trên sofa mở mắt ra.

Từ nhỏ nhân duyên của Diệp Miễn đã rất tốt, có thể nói chuyện với bất cứ ai, song chẳng có mấy người có thể thực sự bước vào trái tim hắn.

– Dậy ăn cơm đi.

Trên quãng đường đi, Diệp Miễn luôn nói chuyện với Sầm Khuyết, nghĩ cách kéo dài thời gian, sợ người kia biết mình tới sẽ chạy mất.

– Về cái gì mà về! – Diệp Miễn vươn tay kéo anh vào ô của mình – Chẳng phải cậu sợ tôi giận hay sao? Vậy thì theo tôi về nhà.

Chẳng ngờ Sầm Khuyết lại có suy nghĩ khác với hắn.

Diệp Miễn thực sự không biết rốt cuộc bọn họ đang dày vò nhau điều gì, ban đầu từ nhà hắn tới nhà Sầm Khuyết, bây giờ còn đội mưa chạy tới bốt điện thoại.

Con người Sầm Khuyết ngoài lạnh trong nóng, thoạt nhìn lạnh lùng không dễ gần, nhưng trên thực tế là sợ giao lưu với người khác, sợ khiến người ta nhận ra nội tâm yếu ớt của mình.

Diệp Miễn nằm đó, dỏng tai lắng nghe, may sao Sầm Khuyết chưa đi mà chỉ rửa mặt sau đó bước vào bếp.

Vốn dĩ Diệp Miễn còn muốn thuận theo anh, tôn trọng quyết định của anh, không muốn phá vỡ lớp vỏ mỏng manh như cánh ve sầu ấy. Nhưng hiện tại, hắn càng ngày càng cảm thấy Sầm Khuyết sống như vậy rất mệt mỏi, rất hoang mang. Hắn muốn đối phương biết, bản thân mình là một người bạn chân thành có thể dựa vào.

Vốn dĩ Diệp Miễn còn muốn thuận theo anh, tôn trọng quyết định của anh, không muốn phá vỡ lớp vỏ mỏng manh như cánh ve sầu ấy. Nhưng hiện tại, hắn càng ngày càng cảm thấy Sầm Khuyết sống như vậy rất mệt mỏi, rất hoang mang. Hắn muốn đối phương biết, bản thân mình là một người bạn chân thành có thể dựa vào.

Ngày Trung thu hôm nay vừa mệt vừa mơ hồ, vừa phải tăng ca, vừa chạy đi chạy lại cả buổi tối.

Trong cuộc đời, một người sẽ quen rất nhiều người khác, dẫu vậy số người xưng là “bạn bè” thì thật sự có hạn.

Sầm Khuyết chỉ chần chừ một lát nhưng còn chưa kịp từ chối, Diệp Miễn đã nằm xuống sofa rồi.

Từ nhỏ nhân duyên của Diệp Miễn đã rất tốt, có thể nói chuyện với bất cứ ai, song chẳng có mấy người có thể thực sự bước vào trái tim hắn.

Dẫu sao Diệp Miễn cũng ngủ không sâu, nhanh chóng rùng mình một cái, tỉnh giấc.

Và có lẽ tình cảm ấy tới từ những ngày qua hắn thể hiện ý tốt của mình với Sầm Khuyết.

– Tôi cố ý tới xem rốt cuộc lời xin lỗi của cậu chân thành tới cỡ nào. – Diệp Miễn bước lên trước mấy bước – Qua đây, theo tôi về nhà.

Phó Duy Nhất là một người trong số đó.

Một người rất ít khi được đối xử tử tế, bỗng đến một ngày gặp được một người bằng lòng vươn tay trợ giúp, cảm giác này phải hình dung thế nào đây?

Bên tay Sầm Khuyết còn đặt chiếc ô của cậu, chiếc ô caro lam thẫm, khung thép có tám cây thì đã gãy mất hai, nhưng vẫn còn sử dụng.

Bây giờ, còn thêm cả một Sầm Khuyết.

– Cậu không ở nhà ngủ, chạy ra ngoài làm gì?

Chẳng biết Bát tự của hai anh em nhà này hợp hay không hợp với hắn mà không thể cắt đứt, đã thế ngày một loạn hơn.

– Có chứ gì, bị tôi phát hiện rồi đúng không?

Sầm Khuyết nhìn bên ngoài cửa sổ, đi qua đó, kéo rèm vào.

Từ nhà tới bốt điện thoại không xa, nhưng vì trời mưa, đi được tới đó cũng thật vất vả.

Diệp Miễn không quay đầu lại, nói với anh:

Mưa và gió bao bọc lẫn nhau, giọt mưa ướt át tạt nghiêng dưới tán ô, khiến Diệp Miễn vừa tắm xong lại ướt như chuột lột.

– Cho nên mới nói, không biết từ khi nào, tình yêu của tôi với Phó Duy Nhất đã biến thành tình thân. – Nói đến đây, Diệp Miễn cười khổ – Có lẽ vì cậu ấy luôn né tránh tình cảm của tôi, nhưng như vậy cũng tốt, cậu ấy không yêu tôi, tôi cần gì phải khổ?

Cũng may trên đường không nhiều xe, hắn chạy nhanh hơn, mắt thấy bốt điện thoại kia rồi.

Tắm xong, anh đứng trong phòng tắm một hồi, cuối cùng quyết định quấn khăn tắm ra ngoài.

Diệp Miễn vươn tay xoa xoa vai mình, sau đó kéo chăn lên che mặt.

Bốt điện thoại có mái che độc lập, Sầm Khuyết mặc áo phông đen đứng đó, nửa người trên có mái che mưa, nửa người dưới đã ướt sũng.

Bây giờ, còn thêm cả một Sầm Khuyết.

– Cậu tự sấy nhé?

Chẳng biết Bát tự của hai anh em nhà này hợp hay không hợp với hắn mà không thể cắt đứt, đã thế ngày một loạn hơn.

Diệp Miễn nói:

Phó Duy Nhất là một người trong số đó.

“Cậu bảo tôi phải làm sao mới được đây?”

Hắn cầm chiếc ô ướt sũng lên, xỏ chân vào đôi dép lê ướt rượt.

Nhưng ít nhất thì bây giờ không thể làm rõ ngay, bằng không Sầm Khuyết sẽ thật sự chạy thoát khỏi cuộc sống của hắn.

Ngày mai nói sau.

“Cái gì?”

Lúc anh làm chuyện này, Diệp Miễn đã ngủ rồi. Chàng trai cao ráo nằm rúc trên sofa có vẻ rất khó chịu.

Hắn thất thần mấy mấy giây, gió nóng làm đau Sầm Khuyết.

– Chắc là vậy.

“Quay đầu lại.”

Sầm Khuyết ngồi ngay ngắn trên sofa, không biết đang nghĩ gì.

Tức thì, Sầm Khuyết siết chặt bàn tay cầm điện thoại, chần chừ một lát sau đó quay đầu.

Giống như lần anh đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Miễn, lần này đổi thành Diệp Miễn xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.

Hết chương 51

Diệp Miễn nói qua điện thoại: “Tối muộn rồi không ngủ, chạy ra đây ngắm mưa hả?”

Sầm Khuyết cúi đầu rút đũa từ trong ngăn tủ ra, quay đầu mỉm cười:

Sầm Khuyết ngơ ngác một lúc lâu mới cúp điện thoại.

Diệp Miễn đã thức rồi nhưng nằm yên ở đó không cử động, giả vờ ngủ say, muốn nhìn xem rốt cuộc Sầm Khuyết muốn lén lút chạy hay muốn làm gì khác.

Diệp Miễn nói tiếp:

Anh treo ống nghe lên, tay kia nắm chặt đồng xu cứng còn chưa kịp nhét vào.

Trong cuộc đời, một người sẽ quen rất nhiều người khác, dẫu vậy số người xưng là “bạn bè” thì thật sự có hạn.

Đã một rưỡi đêm, Diệp Miễn nói đùa:

Sầm Khuyết xoay người, đối diện với Diệp Miễn.

– Tôi về…

Cũng may trên đường không nhiều xe, hắn chạy nhanh hơn, mắt thấy bốt điện thoại kia rồi.

– Sao anh lại tìm tới đây.

Sầm Khuyết cau mày vùng ra, song vừa mới nhấc tay đã chần chừ nhẹ nhàng hơn.

– Tôi cố ý tới xem rốt cuộc lời xin lỗi của cậu chân thành tới cỡ nào. – Diệp Miễn bước lên trước mấy bước – Qua đây, theo tôi về nhà.

Diệp Miễn cúi đầu nhìn chân anh, Sầm Khuyết lúng túng co co ngón chân.

Bên tay Sầm Khuyết còn đặt chiếc ô của cậu, chiếc ô caro lam thẫm, khung thép có tám cây thì đã gãy mất hai, nhưng vẫn còn sử dụng.

– Tôi sẽ không nói.

Sầm Khuyết không nỡ, nhưng vào giờ phút này, anh không muốn đẩy Diệp Miễn ra để quay về lấy cái ô.

– Tôi về…

– Tôi không biết thật.

Sầm Khuyết đứng ở góc giữa phòng tắm và phòng khách, lặng lẽ nhìn người nằm trên sofa.

– Về cái gì mà về! – Diệp Miễn vươn tay kéo anh vào ô của mình – Chẳng phải cậu sợ tôi giận hay sao? Vậy thì theo tôi về nhà.

Sầm Khuyết nhìn hắn, trong mắt đượm ý cười.

Sầm Khuyết cau mày vùng ra, song vừa mới nhấc tay đã chần chừ nhẹ nhàng hơn.

Đừng nhìn Sầm Khuyết gầy, thoạt nhìn yếu ớt tới mức gió thổi bay, nhưng anh đã đánh nhau với người ta từ bé tới lớn, nếu so về sức lực, chưa chắc Diệp Miễn đã là đối thủ của anh.

Đừng nhìn Sầm Khuyết gầy, thoạt nhìn yếu ớt tới mức gió thổi bay, nhưng anh đã đánh nhau với người ta từ bé tới lớn, nếu so về sức lực, chưa chắc Diệp Miễn đã là đối thủ của anh.

– Cậu tắm trước đi, tôi đi lấy áo ngủ cho cậu.

Sầm Khuyết không vùng vẫy.

Anh vội vàng đóng lại, đưa cho Diệp Miễn:

– Tôi rất tò mò không biết cậu sẽ thích kiểu người thế nào. – Diệp Miễn cầm lấy bối rửa bát trong tay anh, tiếp tục rửa – Tôi cảm thấy cậu chỉ thích mỗi Phó Duy Nhất thôi.

Hay nói cách khác, anh chỉ hơi vung tay sau đó để mặc đối phương nắm lấy.

Lòng bàn tay Diệp Miễn rất ấm áp, khi nắm lấy cổ tay Sầm Khuyết khiến anh cảm thấy như đang đeo một chiếc vòng lửa nóng rực.

Sầm Khuyết nhìn hắn, hắn nói:

Tại sao lại là vai.

Độ ấm từ làn da nơi cổ tay chậm rãi xâm nhập vào sâu bên trong, và rồi lan ra toàn bộ cơ thể anh.

Hắn ngồi xuống bên bàn ăn, ngửi mùi tương trứng gà:

Giây phút Diệp Miễn kéo tay Sầm Khuyết chạy, anh bất giác nhắm mắt lại, chỉ mấy giây sau, anh mở mắt ra, trước khi qua đường còn quay đầu nhìn về bốt điện thoại khi nãy.

Bốt điện thoại có mái che độc lập, Sầm Khuyết mặc áo phông đen đứng đó, nửa người trên có mái che mưa, nửa người dưới đã ướt sũng.

Chiếc ô cũ đã gãy của anh nằm cô đơn một mình dưới nền nước mưa vô cùng đáng thương, ai oán nhìn theo người chủ nhân đã vứt bỏ nó.

Sầm Khuyết không nỡ, nhưng vào giờ phút này, anh không muốn đẩy Diệp Miễn ra để quay về lấy cái ô.

Tối nay, quả nhiên chẳng ai trong hai người ngủ được.

Diệp Miễn không quay đầu lại, nói với anh:

– Đợi lát nữa về tới nhà tôi, tắm qua rồi đi ngủ. Có chuyện gì thì mai nói sau.

– Nhiều quá, mặn đấy.

Diệp Miễn ngồi dậy, ôm sofa, nhìn chằm chằm vào nơi ấy đến ngây người.

Ngày mai nói sau.

Cửa phòng bếp mở ra, Sầm Khuyết thấy Diệp Miễn thì hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh nói:

Sầm Khuyết “ừ” một tiếng, song câu trả lời bị vùi lấp trong tiếng mưa, như thể chưa từng nói ra.

Tới khu chung cư, đi qua cửa, cuối cùng bước vào nhà.

Sầm Khuyết xoay người, đối diện với Diệp Miễn.

Nghe hắn nói vậy, Sầm Khuyết thở phào một hơi.

Sầm Khuyết đứng trước cửa với vẻ mất tự nhiên, không thay dép lê vào.

– Có cậu rồi, cậu còn giống anh trai của cậu ấy hơn tôi. Tình cảm giữa tôi và cậu ấy bỗng dưng trở nên trong sáng hơn nhiều.

“Cậu bảo tôi phải làm sao mới được đây?”

Diệp Miễn đã cởi dép đi chân trần chạy vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ khô ráo, rồi lại chạy ra cửa trùm thẳng lên đầu Sầm Khuyết.

– Không sấy khô tóc sẽ bị đau đầu. – Diệp Miễn cầm lấy máy sấy, không nói nhiều, sấy tóc cho anh luôn.

Hắn chẳng nói chẳng rằng lau đầu cho Sầm Khuyết, còn phàn nàn:

Sầm Khuyết lại đứng cạnh sofa nhìn hắn, do dự một lúc, cuối cùng quyết định không gọi hắn dậy vào phòng ngủ nữa. Dù sao hắn cũng đã ngủ rồi, không làm phiền tới hắn thì hơn.

– Cậu không ở nhà ngủ, chạy ra ngoài làm gì?

Kể từ khi điện thoại di động trở nên phổ biến, điện thoại công cộng đã dần dần biết mất khỏi cuộc sống nhật thường. Hắn vẫn luôn cho rằng bốt điện thoại kia chỉ để trang trí chứ còn điện thoại bên trong đã hỏng từ đời nào.

Rất khẽ, rất cẩn thận. Hôn xong, cảm giác tội lỗi trong anh tăng vọt, ngón tay lạnh băng khóa mình trong căn phòng ngủ của Diệp Miễn.

Sầm Khuyết không nói, hai tay buông bên người, để mặc Diệp Miễn muốn làm gì thì làm.

– Mặn thì cho thêm chút mì. – Diệp Miễn khuấy mì, nếm thử một miếng – Được! Ngon lắm!

Diệp Miễn nói tiếp:

– Bây giờ đã biết không có điện thoại bất tiện thế nào chưa? Nửa đêm muốn gọi điện cho tôi còn phải chạy tới bốt điện thoại công cộng.

– Nói xem nếu như cậu thích một người thì cậu có tỏ tình với người ta không? – Diệp Miễn nhún vai – Tôi là loại rất nhát, tới bây giờ tôi vẫn chưa nói thẳng với Phó Duy Nhất một câu rằng tôi thích cậu ấy.

Tức thì, Sầm Khuyết siết chặt bàn tay cầm điện thoại, chần chừ một lát sau đó quay đầu.

Lau tóc bớt ướt rồi, hắn nhấc khăn tắm lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt Sầm Khuyết, tự dưng lại cảm thấy gượng gạo.

Diệp Miễn lấy quần áo của mình cho Sầm Khuyết, áo kẻ caro màu lam dài tay, quần cũng dãi nốt.

Sầm Khuyết đứng trước cửa với vẻ mất tự nhiên, không thay dép lê vào.

– Đi tắm đi. – Diệp Miễn không nhìn anh nữa, quay người sang chỗ khác – Bằng không ngày mai lại ốm.

Chẳng ngờ, ngay trong đêm mưa này, Sầm Khuyết lại đứng ở đó gọi điện thoại cho hắn.

Sầm Khuyết cúi đầu nhìn bàn chân dính đất của mình, anh liếm môi rồi cất lời:

– Cho tôi mấy tờ giấy, chân tôi bẩn quá.

***

Tới khu chung cư, đi qua cửa, cuối cùng bước vào nhà.

Anh sợ làm bẩn nền nhà của Diệp Miễn.

Sầm Khuyết cứ nhìn như vậy, không nỡ đánh thức người ta.

Diệp Miễn cúi đầu nhìn chân anh, Sầm Khuyết lúng túng co co ngón chân.

– Không cần phải lau đâu, dù sao lát nữa cũng tắm. – Diệp Miễn đi tới, lại một lần nữa nắm cổ tay Sầm Khuyết, kéo người vào trong.

Lúc quay lại, anh dừng bước bên sofa một lát, cuối cùng cúi người khẽ đặt một nụ hôn lên vai Diệp Miễn qua lớp chăn.

Từ huyền quan, tới phòng khách, rồi vào phòng tắm, Diệp Miễn đẩy Sầm Khuyết vào trong:

Xuống tầng, lao vào màn mưa, chẳng biết rốt cuộc lên cơn gì.

– Trong sáng thế nào?

– Cậu tắm trước đi, tôi đi lấy áo ngủ cho cậu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.